Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 58: Chương 58: Mùi Chua Và Mùi Hương




“Đi xem cái phòng nhỏ kia trước đã.”

Khi không nhìn thấy tên áo đen kia nữa, ba người Cố Duệ liền chạy đến cái phòng nhỏ bên kia. Triệu Nguyên lập tức cho người bao vây căn phòng. Lúc này, ông ta chỉ có thể cược một phen rằng tên áo đen đã chạy đến căn phòng nhỏ kia.

“Các ngươi phải nghe lệnh Cố tiểu hữu và Thanh Vũ huynh đệ. Lục soát cho cẩn thận vào!”

Triệu Nguyên bình tĩnh ra lệnh rồi dẫn theo một nửa nha dịch chạy đến nhà họ Trần.

Bây giờ đã hơn nửa đêm, Cố Duệ không có tâm tình đến nhà họ Trần “góp vui”. Triệu Nguyên chỉ mời bọn họ xuống núi để xem xét xem án này có phải là do ma quỷ gây ra hay không. Còn án mạng ở nhà họ Trần, Triệu Nguyên phải tự xử lý, Khuê Sơn bọn họ không cần phải tự ôm việc vào người. Cho nên, Cố Duệ và Lý Đại Hùng không đi theo.

Cố Duệ cầm một cây đuốc, đi theo Thanh Vũ vào phòng, phía sau nữa là đám nha dịch.

Cuối cùng Cố Duệ vẫn thất vọng. Mấy chục người, mỗi người một cây đuốc, cẩn thận lục soát từ trong ra ngoài nhưng vẫn không tìm thấy gì. Cô cũng đoán ở đây ở cơ quan mật thất gì đó nhưng đào sâu ba thước đất vẫn không tìm thấy gì. Huống hồ trời càng về khuya càng tối, đèn đuốc lại không tỏ bằng mặt trời ban ngày. Sau một hồi tìm kiếm không có kết quả, cuối cùng Thanh Vũ quyết định từ bỏ, nhưng vẫn cho người trông coi nghiêm ngặt nơi này.

“Quay về thôi.”

Quay về ngủ? Hai mắt Cố Duệ và Lý Đại Hùng sáng lên.

Sao Thanh Vũ lại không nhìn thấu suy nghĩ này của hai người Cố Duệ.

“Không phải, là về nhà xác!”

“Hiểu rồi, về lấy chăn chứ gì!”

“Hả? Khỉ, chăn bị vứt dưới gầm bàn để thi thể mà cô cũng dám dùng…”

“Không dám, xui lắm.”

“Vậy cô còn… Không sợ ma quỷ sẽ tới tìm cô vào buổi tối sao… Sư phụ đã từng nói, mấy loại đồ vật như vậy có thể dính âm khí.”

“Biết chứ, tôi lấy cho cậu dùng mà.”

“…”

Hai người lại đấu võ mồm.

Thanh Vũ dở khóc dở cười. Cậu biết hai người này sẽ lại tiếp tục thất vọng thôi.

Bởi vì…

Đuốc được cắm trên tường khiến bên trong nhà xác sáng rõ.

Như thế này thì không có gì đáng sợ. Lý Đại Hùng vừa vào cửa liền duỗi tay lấy cái chăn ở dưới gầm bàn, miệng thì nói kháy.

Bỗng nhiên Lý Đại Hùng im lặng, quay sang nhìn Cố Duệ.

Cố Duệ không rõ, hỏi: “Sao? Sờ trúng quỷ à?”

“Không phải, cái gì đó mềm mềm…”

“Nói nhảm, chăn đương nhiên mềm rồi.”

“Nhưng… Nó sờ tôi.”

Cố Duệ ngẩn ra rồi lập tức chạy vọt ra ngoài.

Lý Đại Hùng: “…”

Thanh Vũ: “…”

Tình nghĩa đồng môn là đây sao?

Mặt Lý Đại Hùng như đưa đám, thân thể không nhúc nhích. Vẻ mặt như muốn khóc, cậu ta liều mạng nháy mắt với Thanh Vũ.

Ừ, xấu thật!

Thanh Vũ cau mày, giải thích: “Tôi có phải người Hàng Đạo đâu. Nếu dưới bàn thật sự có quỷ, tôi cũng chẳng thể giúp gì được.”

Cho nên ý cậu là thấy chết không cứu, đúng không?

Mặt Lý Đại Hùng trắng bệch: “Nó đang sờ tôi, sờ tôi… Khỉ, khỉ…”

Cố Duệ ở bên ngoài bình tĩnh nhìn về phía gầm bàn được che bằng tấm vải bố. Cô đột nhiên cầm đuốc vọt tới.

“Mặc kệ là quỷ hay xác chết, chắc chúng đều sợ lửa cả.”

Cô đem cây đuốc tới gần gầm bàn: “Đúng không, sư phụ?”

Nghe cô nói như thế, tấm vải bố bỗng nhiên được nhấc lên, sau đó là một bóng đen vọt ra…

Lý Đại Hùng kêu thảm thiết một tiếng rồi bị đè xuống đất.

Một lúc sau.

Sắc mặt đám nha dịch xanh mét.

Vẻ mặt Thanh Vũ đầy bất đắc dĩ. Cố Duệ xem thường, nói: “Sư phụ đầu trọc, mục đích của người là gì đây?”

Tên đầu trọc bình tĩnh đứng dậy, đá Lý Đại Hùng bị dọa chết khiếp một phát, nói: “Ít nhất, ta biết được thằng nhãi này gan như thỏ đế!”

Lý Đại Hùng đầy đau khổ nói: “Sư phụ, sư phụ, không dẫn người theo nữa, lỡ ngài dọa chết con thì sao?”

“Vậy thì bán xác của cậu để người ta minh hôn (*).”

“…”

Người có đúng là sư phụ của con không vậy?

Lý Đại Hùng im lặng cam chịu.

“Sư phụ ở dưới đó làm gì? Dọa người ta à?” Cố Duệ nói.

Tên đầu trọc phủi bụi trên người rồi ném chăn cho Cố Duệ.

“Thấy ta có giống rảnh vậy không? Còn không phải vì chợt nhớ đến lúc đầu chúng ta bước vào nhà xác nên mới trốn ở đó sao.”

Nghe vậy, Cố Duệ ngẩn ra rồi nhìn xuống chỗ cô và Lý Đại Hùng đã trốn lúc nãy.

“Ý người là, thứ giả trang thành thi thể biết bay không phải là hắn? Là đạo cụ đặc biệt?”

“Nếu không, hắn cần chỉ bạc làm gì? Nếu là hắn giả trang thì tự hắn mở cửa sổ cho rồi, cần gì phải dùng đến loại cơ quan đơn giản này!”

Tên đầu trọc chỉ vào sợi chỉ bạc còn sót lại.

“Không thể nào. Có đạo cụ nào có thể nhanh như vậy…” Cố Duệ bỗng dưng im bặt rồi chạy ra nhà xác. Cô nhảy lên cây đào, dùng đuốc soi rõ trên đỉnh cây đào…

Cô mở to mắt tìm một hồi lâu.

“Có!”

Thật sự có!

Cố Duệ cảm thấy kiến thức của bản thân thật rộng.

“Chỉ bạc?”

Một cây đào chỉ có thể chịu đựng nổi cân nặng một người. Thanh Vũ đi đến, ngẩng đầu lên nhìn Cố Duệ, dò hỏi.

“Ừm, có lẽ trên các thân cây khác cũng có. Sở dĩ hai người không đuổi kịp là vì nó theo sợi chỉ bạc trên giữa không trung bay ra ngoài. Dù thân thủ có nhanh hơn cũng chẳng thể đuổi kịp. Vả lại, từ nhà xác chạy ra đây là một đường thẳng, thứ đó không phải người cũng chẳng phải quỷ, đương nhiên sẽ không tránh né cành lá, lúc lướt qua cành cây mới khiến nhiều lá rụng xuống như thế… Tìm đi, tìm xem sợi chỉ bạc này rốt cuộc dẫn đến đâu.”

“Tôi đi xem xem.” Thanh Vũ nhảy lên cây. Cố Duệ nhảy xuống, đi vào phòng, kéo sợi chỉ bạc sau cửa cho tên đầu trọc xem.

Lý Đại Hùng nhìn chằm chằm sợi chỉ bạc, nói: “Cho nên, khi chúng ta đuổi theo đạo cụ giả thành thi thể thì hắn ta… ở trong phòng này? Mấy người sư phụ ở đây, hắn ta cũng ở đây?”

Càng ngẫm lại càng thấy ớn lạnh.

“Không đúng, nếu hắn ta ở đây lúc đó, tự nhiên sẽ biết chúng ta đã nhìn thấy sợi chỉ bạc kéo dài từ sau cửa đến sau cửa sổ. Tối nay, khi quay lại đây, hắn cần gì phải kiểm tra lại và cũng sẽ cảnh giác hơn. Vì thế, lúc đó, chắc chắn hắn không ở đây. Mục đích của sư phụ đầu trọc người chính là…”

Cố Duệ cầm lấy tấm vải bố trắng lên.

Một tấm vải trắng lớn như vậy, có thể che phủ nguyên một cái bàn lớn. Có gì ở phía dưới?

Có thể giấu hai người Cố Duệ và Lý Đại Hùng.

Còn có…

Soạt.

Tấm vải bố được lật lên, lộ ra thi thể ở bên dưới.

Tay, thân, đầu…

Thây khô.

Thoạt nhìn thật sự rất khô, lại không có mặt. Thảo nào một tay lão luyện như Triệu Nguyên lại không tra ra người này là ai.

“Nếu có thời gian bố trí đạo cụ giả thành thi thể, đánh lừa chúng ta thì sao hắn không trực tiếp mang cái xác này đi hoặc xử lý nó? Cần gì phải phí nhiều sức lực và thời gian như thế?”

Cố Duệ cảm thấy điểm này rất đáng ngờ. Dưới góc nhìn của cô, hành động của tên áo đen không hợp lý lắm.

Tên đầu trọc trầm tư.

“Sư phụ, thứ này rất hiếm thấy. Là bạc à?” Lý Đại Hùng không biết về việc nghiệm thi, cũng không tra ra manh mối. Cậu ta nhàm chán cầm lấy sợi chỉ bạc.

Tên đầu trọc liếc nhìn cậu một cái: “Là bạc mềm. Nghe đồn ở Ba Tư có một môn bí kỹ, có thể luyện bạc trắng thành bạc mềm rồi kéo mỏng thành sợi. Sợi bạc này dễ điều khiển nhưng cũng chắc chắn vô cùng. Bí kỹ này được truyền vào Đại Đường chúng ta chắc cũng đã mấy chục năm.”

“So với Bạch Tàm Ti của tôi thì sao?”

“Yên tâm, so với Bạch Tàm Ti, nó chẳng là gì.”

“Thế thì tôi vui rồi.”

Thổ tặc!

Tên đầu trọc lười để ý đến Cố Duệ. Anh ta sai Lý Đại Hùng cùng một tên nha dịch khác khiêng thi thể đặt lên bàn rồi móc ba vật dùng nghiệm thi của Khuê Sơn ra.

Gạo, nước trong và hoàng phù.

“Hả? Tôi từng thấy sư phụ phái Ngọc Đường, khi nghiệm thi, dùng rất nhiều Hàng Khí và bí pháp. Thoạt nhìn có vẻ rất phức tạp và phiền toái. Không ngờ Khang sư phụ lại đơn giản như vậy.”

“Ừ, Khuê Sơn chúng tôi luôn dùng những cách đơn giản nhất. Nếu có cách làm đơn giản thì chúng tôi tuyệt đối không sử dụng cách phức tạp! Giản dị, tự nhiên vẫn tốt nhất!”

Khang sư phụ mặt không đổi sắc bình tĩnh nói. Đám nha dịch nghe mà kính nể vô cùng.

Cố Duệ và Lý Đại Hùng nhìn nhau cười. Thật ra là vì Khuê Sơn quá nghèo thôi.

Rải ít gạo lên ấn đường, ngực hoặc lòng bàn tay, mỗi cách rải đều có ý nghĩa và cách thực hiện nghi lễ khác nhau. Dạng bị đâm trọng thương, mất hết máu, không biết nguyên nhân tử vong như thi thể này thì khá khó nghiệm thi.

Tên đầu trọc nhìn thi thể kia một hồi lâu rồi lấy tay…

Sờ.

Ôi chao, đám nha dịch vờ như không biết gì nhìn lên tường…

Cố Duệ và Lý Đại Hùng đã quá quen với điều này.

Một lúc sau, tên đầu trọc vỗ lên cái ót trọc của mình, nói: “Đại Hùng, cậu có ngửi thấy mùi gì không?”

Đại Hùng: “Dạ? Không có.”

“Vậy cậu lại đây ngửi thử mùi trên thi thể này đi.”

“Sư phụ, người cần gì làm khó con…”

“Không muốn? Cái mũi chó của cậu là trời ban cho, sao có thể lãng phí được!” Tên đầu trọc trừng mắt.

Cố Duệ nói lời hay: “Thật ra không đi ngửi thi thể kia cũng được… Sư phụ có thể đưa tay của mình cho Đại Hùng ngửi.”

Tên đầu trọc nghe vậy, cười nói: “Cũng đúng. Nhưng chỉ sợ việc ta đi ngoài, quên mang giấy, lại không rửa tay lúc trưa sẽ ảnh hưởng lớn sự phát huy năng lực của cậu…”

Lý Đại Hùng dứt khoát cầm tay thi thể lên ngửi: “Mùi chua. Có mùi chua không giống như mùi chua của thi thể… Còn có một mùi hương gì đó.”

Mấy tên nha dịch vốn nghe đến khúc mũi chó thì không cho là đúng. Bọn họ cũng nuôi chó, nhưng chó rất ghét mùi của thi thể. Mà người thật sự có mũi nhạy cũng không có khả năng ngửi ra vấn đề của một thi thể đã chết nhiều ngày.

Đặc biệt là thi thể này còn rất nặng mùi.

Không ngờ cậu ta thật sự ngửi ra được.

Nhưng mà… Mùi chua? Mùi hương?

“Chẳng lẽ người này trước khi chết từng thoa son phấn?”

Một nha dịch kinh ngạc hỏi.

Cố Duệ bỗng nhiên nhíu mày, nói: “Lúc thứ giả thành thi thể kia bay qua tôi cũng ngửi thấy mùi này. Hơn nữa, tên áo đen đến đây hôm nay cũng có mùi đó. Mùi tương tự nhau, chỉ khác mức độ nặng nhẹ mà thôi.”

Cô vừa dứt lời, tên đầu trọc liền nheo mắt lại.

Mùi chua, mùi hương?

Thứ giả thành thi thể, thi thể, tên áo đen, ba thứ này đều có cùng một loại mùi.

Sẽ là gì đây?

***

(*) Minh hôn: Hôn lễ giữa người chết với người chết, hoặc giữa người sống và người chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.