Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 90: Chương 90: Nhị Phu Nhân




Cố Duệ ăn chân gà: “Một người đàn ông, vợ hắn có hai tình nhân, một người là ông chú thành thục nhưng lại là tên lưu manh, một người là công tử con nhà quan, trẻ tuổi, nho nhã, tuấn tú, có người đàn ông nào chịu đựng nổi? Cho nên, đầu tiên hắn giết ông chú kia, sau đó lại hạ sát tên công tử còn lại. Nhưng có vẻ như ông chưa từng nghĩ đến một chuyện thực tế hơn – giết vợ mình, thậm chí ông còn chưa từng đánh mắng bà ấy.”

Mắt Thanh Vũ chợt lóe lên. Đúng thế, nhị phu nhân trông không giống một người phụ nữ bị chồng đánh vì yêu đương vụng trộm.

Nhưng Trần nhị gia không nói gì, chỉ nhìn Cố Duệ.

“Ông tính giết Viên Lâm, sau đó mới xử lý Trần nhị phu nhân? Chung quy lại, có người đàn ông nào có thể chịu đựng nổi chuyện mình bị cắm sừng, lại còn hai cái sừng, cho dù ông… không có năng lực của một người đàn ông bình thường.”

A, Cố Duệ tựa như đang chọc tức Trần nhị gia nhưng ông ta chỉ mỉm cười.

“Cô rất thông minh. Đáp án của vấn đề này, cuối cùng rồi cô cũng sẽ biết… Đưa tôi đi gặp nàng ấy, sau khi nhìn thấy nàng ấy, tôi sẽ sẽ trả lời mọi câu hỏi của các người.”

Cố Duệ và Thanh Vũ liếc nhìn nhau.



Vẫn là sân viện kia của nhà họ Trần. Gió man mát, hoa lan dù hơi héo nhưng vẫn tỏa hương thơm ngào ngạt. Nhị phu nhân đứng dựa vào cột nhà.

“Trần nhị gia? Bà chắc chắn ông ta sẽ quay về gặp bà? Nếu ông ta giết Viên Lâm, e rằng sẽ cùng đồng quy vu tận (*). Nếu không giết được, nghĩa là ông ta đã bị bắt. Sao có thể quay về gặp bà được?”

“Chàng ấy sẽ không như thế, chàng đã đồng ý với tôi, chàng chắc chắn sẽ trở về.”

“Cho nên còn một người Viên Lâm.”

Nhị phu nhân đưa mắt nhìn Triệu Nguyên: “Không phải các người đã điều tra rồi sao? Chuyện đã xác định, đâu cần phải đến hỏi tôi để xác nhận…”

Triệu Nguyên: “Tôi chỉ thấy kỳ lạ. So với anh họ bà, Viên Lâm là một người không dễ khống chế và rất nguy hiểm. Nếu bà đã không muốn phá hủy cuộc sống hiện giờ của mình, sao lại muốn ở bên cậu ta?”

Nhị phu nhân im lặng một lát rồi nói: “Bản tính tôi vốn phóng túng mà.”

Có người phụ nữ nào lại nói bản thân mình như thế.

“Có vẻ như bà vẫn không nhắc đến chuyện phu quân mình… có một khuyết điểm mà bất luận người phụ nữ nào cũng đều không thể chấp nhận nổi.”

Ánh mắt nhị phu nhân run lên: “Chàng ấy rất tốt, vẫn luôn rất tốt.”

Triệu Nguyên mỉm cười: “Chỉ dựa vào những lời nói này của bà, tôi có thể chắc chắn những lời nói vừa rồi tám, chín phần là nói dối, bao gồm chuyện bà phóng túng và giết người.”

“Bởi vì một người đàn bà phóng túng sẽ không bảo vệ chồng mình trong những thời khắc như thế này. Nếu bà vẫn muốn tiếp tục sống với ông ấy thì cần gì phải…” Nói đến đây thì Triệu Nguyên ngập ngừng, không biết diễn tả sao cho đúng lời muốn nói.

Nhị phu nhân: “Vậy sao ông biết tôi không giết người? Hay ông nghĩ rằng tôi không cầm nổi cái búa kia?”

“Trước mắt chúng tôi vẫn chưa tìm được thi thể, một người phụ nữ chân yếu tay mềm như phu nhân sao có thể khiêng được thi thể? Có người giúp? Thị nữ nhiều như vậy… nhưng không hề tra ra ai. Hơn nữa, thế thì không ổn lắm, người mà phu nhân có thể tin tưởng nhất chỉ có… phu quân phu nhân.”

Cho nên vị Triệu đại nhân này lại nhắc đến chồng bà?

Nhị phu nhân siết chặt nắm tay lại: “Không phải chàng ấy, chuyện này không liên quan gì đến chàng ấy cả! Người là do tôi giết!”

Sống chết cũng muốn gánh tội thay phu quân mình, một người như vậy sao có thể là người phụ nữ xấu được.

Nhưng bà ta cũng rất cố chấp.

Triệu Nguyên nhíu mày: “Bà hẳn cũng biết, luật pháp của triều đại ta không cho vợ chịu thay tội của chồng. Giết người chính là giết người… Hôm nay tôi đến đây không phải để kiểm chứng bà và Trần nhị gia ai giết người… Tôi chỉ muốn biết, làm sao ông ta có thể ra vào phủ nha U Châu.”

Vấn đề này… Nhị phu nhân sửng sốt.

Triệu Nguyên nhìn thấy được vẻ ngạc nhiên của bà ta.

Không biết?

Lúc này, có một tên nha dịch vào bẩm báo điều gì đó.

Triệu Nguyên chần chừ một lát rồi gật đầu.

Người nhà họ Trần đến.

Đám người Trần Nguyên Phong và Trần Dịch Hiên. Và cả một người phụ nữ lạ mặt.

Người phụ nữ này đã có tuổi, cả người ăn mặc mộc mạc, thanh nhã, trên tay là một chuỗi tràng hạt của nhà Phật. Người này được Trần Dịch Hiên đỡ vào sân.

Đây thật sự là một người phụ nữ có nhan sắc. Sau khi nhìn sơ tình huống đang diễn ra trong viện, người này chỉ tiếp tục lần tràng hạt và nhắm mắt lại.

“Chuyện gì vậy? Triệu đại nhân, sao ngài lại đến viện của nhị đệ tôi?”

Sắc mặt Trần Nguyên Phong rất khó xem. Sở dĩ lão ta mong án này mau kết thúc vì nghĩ không liên quan đến nhà họ Trần bọn họ.

Nhưng giờ thì sao?

Là người, ai cũng có tâm lý bao che, Trần Nguyên Phong cũng thế. Lão ta theo bản năng nhìn về phía nhị phu nhân. Trong đáy mắt là sự lạnh lùng và khó chịu.

“Là ả?”

Triệu Nguyên liếc mắt nhìn lão ta.

“Không phải nàng ấy.”

Người nói không phải Triệu Nguyên mà là… Trần nhị gia.

Miệng vết thương ở bụng ông ta đã được băng bó. Ông ta đứng trước cửa, nhìn hàng người trước mặt đang đưa mắt nhìn mình, bao gồm Trần Nguyên Phong môi đang run rẩy và cả những người khác của nhà họ Trần.

Ông ta đứng ở đó một hồi rồi mới tập tễnh bước vào mà không cần Thanh Vũ và Lý Đại Hùng dìu đi. Cố Duệ đi ở phía sau. Lúc bước vào, cô vừa khéo nhìn thẳng vào mắt Trần Dịch Hiên.

Ánh mắt ấy thâm thúy, lại trong suốt. Nhưng bởi vì quá trong suốt nên biến thành lạnh lẽo.

Bước chân của Cố Duệ hơi khựng lại. Cô nhướng mày rồi tiếp tục bước vào.

Lúc đi đến trước mặt Trần Nguyên Phong, Trần nhị gia mím môi cười khổ: “Đại ca, là em không tốt.”

Không nói lý do gì, chỉ nói một câu đó?

Trần Nguyên Phong ngẩng đầu, tay đặt lên mặt, thở sâu một hơi rồi tức giận nói: “Từ nhỏ đến lớn, em luôn ỷ lại anh, cái gì cũng nói với anh. Nhưng từ khi cưới ả đàn bà này, em đã thay đổi, chuyện gì cũng chôn ở trong lòng. Em nói đi, là ả hại em phải không? Anh đã nói mà, ả ta…”

Không tốt.

Trần Nguyên Phong còn chưa nói hết lời thì…

“Đại ca, từ lúc thành thân, em đã có lỗi với nàng ấy.”

Cái gì?

Trần Nguyên Phong sững sờ.

Đám người Trần Dịch Hiên và Trần phu nhân cũng ngây người ra.

Hốc mắt Trần nhị gia đỏ lên: “Em còn không được tính là đàn ông… Hôm thành thân, em mới biết được điều ấy, nàng ấy lại chưa từng trách em. Em rất thương nàng ấy, thương nhiều năm như vậy. Khi nàng ấy thành vợ em, em vui thế nào đại ca cũng biết. Nhưng tất cả đều đã bị điều ấy hủy hoại. Em muốn bọn em hòa li. Nàng ấy không chịu, em cũng luyến tiếc. Em đã lấy cớ đi bàn chuyện làm ăn khắp nơi để tìm đến nhiều danh y xem bệnh. Xem bệnh nhiều đến thế, uống không biết bao nhiêu thang thuốc nhưng tất cả đều… vô dụng, đều vô dụng, chưa từng có một chút khởi sắc nào.”

Trần nhị gia đau khổ đến tột cùng. Từ giọng nói có thể nhìn ra ông ấy đã đau đớn, tự thẹn và tự căm ghét bản thân đến mức nào.

Trần Nguyên Phong từ khiếp sợ chuyển sang tức giận: “Vậy tại sao em lại giết người? Em có biết giết người là tội rất nặng không? Em còn biến bản thân thành cái dạng này… Là ai đã làm em bị thương?”

Lão vốn tức giận nhưng nhìn đến miệng vết thương trên bụng Trần nhị gia, sự tức giận ấy biến thành đau lòng. Hốc mắt lão đỏ lên.

Trần nhị gia nhìn lão, không nói gì. Ông ấy bước đi, bước đến trước những chậu lan, bước qua năm phiến đá, bước lên ba bậc thang. Ông ấy đứng đấy, ngẩng đầu nhìn nhị phu nhân.

Không biết vì sao, lúc này Cố Duệ cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Cô không thích cảnh tượng này.

***

(*) Đồng quy vu tận: cùng chết chung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.