Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 173: Chương 173: Ôm một cái?




Tùy tùng kế bên cảm thấy có chút kỳ quái, thiếu đông gia nhà họ trước nay trí nhớ rất tốt, chỉ cần nhìn qua là sẽ không bao giờ quên, sao hôm nay lại không nhớ được, nhưng hắn vẫn mở miệng trả lời: “Dường như là câu chuyện về một quả phụ và quả dưa chuột, nói là vị quả phụ kia tính tình điềm tĩnh, có trồng một vườn dưa chuột, quả dưa chuột kia sinh trưởng cực tốt, sau đó quả phụ… quả phụ…”

Một tên tùy tùng khác tiếp lời: “Quả phụ chết đi.”

Người tùy tùng thứ ba cảm khái: “Quả dưa chuột này đối với người phụ nữ kia nhất định có ngụ ý sâu sắc, dung nhập chân lý nhân gian, đáng tiếc mấy người chúng tôi ngộ tính nông cạn, không hiểu được thâm ý của Cố cô nương, để thiếu đông gia chê cười rồi.”

Thôi Lương: “Ừ… Dưa chuột của cô ấy là từ đâu ra?”

Tùy tùng: “Đương nhiên là lấy từ nhà bếp trên thuyền, là hôm qua đi ngang một trấn nhỏ, chúng ta cho người đi mua, vẫn còn rất tươi ngon, thiếu đông gia nếu thích, thì tôi sẽ cho người làm vài món ăn có dưa chuột cho người nếm thử.”

Thôi Lương: “Hử? Không cần…”

Hắn nhìn gương mặt đơn thuần có chút khổ não vì không ngộ được chân lý của mấy người tùy tùng, vẻ mặt có chút biến đổi… là hắn đã nghĩ lệch đi sao?

Đến giờ ăn trưa, bốn thầy trò Khuê Sơn và Thôi Lương đều đã ngồi vào vị trí, còn có hai tùy tùng thân cận của Thôi Lương, chính là Dư Sinh và Tề An Cố Duệ đã từng gặp qua, sau đó là một Hàng Sư cầm quạt và Nhạc Nhu.

Đương nhiên còn có Hàn Cao và Hứa Điển cùng theo Thanh Vũ lên thuyền.

Hai người kia là con cháu thế gia nhà quan lại U Châu, cũng từng nghe qua tiếng tăm của Thôi Lương, xin được lên thuyền, ông chủ Thôi cũng rộng lượng đồng ý.

Tổng cộng mười hai người, người hầu đứng ở góc phòng ăn, yên lặng chờ chỉ thị.

Từng đĩa từng đĩa đồ ăn được mang lên, màu sắc hương vị đều vô cùng hấp dẫn, rất nhiều thủy sản, nhưng khi Thôi Lương nhìn thấy ba đĩa thức ăn có dưa chuột, thì vô thức liếc Tề An một cái, nhìn thấy vẻ mặt cung kính của người kia, hắn trầm mặc, không nói gì.

Mấy người Khuê Sơn từ trước đến nay không hề để tâm đến quy tắc gì gì của người khác, vừa ăn vừa nói chuyện rất bình thường, mặc dù họ nói chuyện của họ, nhưng người bên cạnh cũng bị ảnh hưởng.

Vị Hàng Sư dùng quạt kia có rất nhiều chuyện để nói với Khang sư phụ… bởi vì hai người đều là tửu quỷ.

Vị Hàng Sư này họ Hứa, tên Bách, là đạo nhân sĩ Giang Nam, luận về thực lực thì tên đầu trọc và Tiết Lương Bình hợp lại cũng đấu không nổi, ngay cả Lỗ đại sư kia cũng từng bại dưới tay hắn.

Nhưng hắn thật sự chỉ là Hàng Sư tam quái.

Tam quái này và tam quái kia cách biệt lớn như vậy sao?

Cố Duệ kinh ngạc trong lòng, nghe Nhạc Nhu nói người này một chiêu quạt liền có thể đánh bay mười mấy hai mươi tên du thi, sức sát thương rất ghê gớm.

“Chính là bởi vì thuật pháp và Hàng Khí, thanh Hàng Khí của ông ấy ắt hẳn là bán linh khí.”

Nhạc Nhu và Cố Duệ nhỏ giọng đề cập, đối với linh khí và bán linh khí, Cố Duệ cũng từng nghe tên đầu trọc nói qua.

Linh khí sao, chính là có linh khí, là vật sống, có thể phối hợp với Hàng Sư, hiệu quả không phải cái kiểu có thể hình dung như một cộng một bằng hai, thật sự lợi hại hơn tử khí rất nhiều.

Bán linh khí là ở giữa linh khí và tử khí, cũng có thể nói là cực kỳ khó có được.

Nghe Nhạc Nhu nói linh khí trong cả Phạm Dương không có đến năm cái, bán linh khí không có đến ba mươi cái, mà Hàng Sư thì sao, có hơn cả ngàn người, cái này là con chưa tính đám đồ đệ gà mờ không được ghi vào trong sổ sách như đám người Cố Duệ, như vậy có thể thấy độ hiếm có của nó ghê gớm đến mức nào.

Nghe nói trong tay chưởng môn Bắc Đường của U Châu có một thanh linh khí.

Hiện tại xem như có thêm Cố Duệ của Khuê Sơn.

Cố Duệ nghĩ, sau này ra khỏi cửa, xem ra bộ não lúc nào cũng phải buộc bên hông quần rồi.

“Tiểu cô nương không cần lo lắng, sau khi rời xa Phạm Dương U Châu, người ngoài sẽ không biết được, nhưng mà cô nương nếu như muốn dùng thanh thước ngọc đó, thì cần phải tăng cường thực lực của bản thân, hoặc là sử dụng nó, khiến người khác muốn cướp đi, hoặc là không sử dụng.”

Hứa Bách thích uống rượu, nhưng xem ra là người rất sảng khoái, không câu nệ quy tắc, tuy rằng lòng người khó lường, nhưng chí ít lời ông ta nói rất đúng.

Hiển nhiên những người ở đây đều có thể đoán ra tên đầu trọc đưa ba đồ đệ rời U Châu là để tránh nạn.

Đương nhiên, không ai hỏi bọn họ muốn đi đâu.

Cố Duệ gật đầu: “Tôi hiểu, chẳng qua là không có cây thước này tôi cũng dư sức thu hút phiền phức rồi.”

Mọi người nghe vậy, ừ... dường như cũng không cần an ủi gì nữa rồi.

Hứa Bách cũng cười cười: “Có tinh thần như vậy cũng rất tốt, đúng rồi, thanh kiếm Lộc Hợi tiền bối chế tạo mà Khang huynh vừa nhờ thiếu đông gia gửi bán kia, ta đã xem qua rồi, Lộc Hợi tiền bối là luyện khí đại sư của hơn ba trăm năm trước, thủ nghệ kinh người, Hàng Khí ông ta chế tạo ra đa số đều xuất sắc. Tuy rằng không so được với Vân Linh Phiêu của Nhạc cô nương, nhưng tốt hơn những Hàng Khí khác rất nhiều, do vậy, dựa theo giá cả thị trường Hàng Đạo hiện tại, có lẽ cũng xấp xỉ ba ngàn năm trăm lượng, chỉ là...”

Ông ta ngừng lại một chút, có chút thận trọng: “Khang huynh nên biết, thị trường Hàng Khí hiện nay vốn dĩ là cung không đủ cầu, bán so với mua cách biệt kinh tế rất nhiều, huynh bán ba ngàn năm trăm lượng, muốn mua lại Hàng Binh tương đương vậy, e rằng năm ngàn lượng cũng tìm không được.”

Cũng chính là nói thị trường Hàng Khí quả thực chính là cung không đủ cầu.

Hơn nữa không nên dùng ngân lượng giao dịch, mà nên dùng bảo vật hoặc Hàng Khí tương đương mà trao đổi, nếu như thật sự có thể dùng ngân lượng để mua sắm, thì phú thương trong thiên hạ này sớm đã mua một đống Hàng Khí chất trong nhà rồi… lão tử dùng không được, cũng có thể cầm lấy để trừ tà!

Nhưng mà hiện tại có tiền cũng mua không được Hàng Khí… Hàng Sư đại đa số đều có tư tưởng thanh cao, không muốn đánh đồng bản thân với phàm nhân tục tử, do vậy càng không muốn bán Hàng Khí cho thương nhân.

Chính là tên đầu trọc này không tuân theo lẽ thường, mới sáng sớm liền chạy đến chỗ Thôi Lương nói muốn bán Hàng Khí.

Khiến ông chủ Thôi cảm thấy như bên trong có gì ẩn khuất, nếu không thì vị Khang sư phụ này đã bị Tư Mã cương thi đánh cho ngu người rồi.

Hiện giờ Hứa Bách chính là đang thăm dò... Đại ca, có phải huynh đang đùa với tôi không.

Khương sư phụ cảm thấy không vui, lão tử thật sự chính là thật tâm muốn bán mà!

“Cái thanh kiếm này, xem trọng kỹ xảo và ngộ tính, tên đồ đệ này của ta không có kỹ xảo cũng không có ngộ tính, hơn nữa, thanh kiếm này mỏng manh như vậy, nhìn xem, đồ đệ của ta béo như thế, thoạt nhìn còn tưởng là đang cầm tăm xỉa răng ấy chứ, ngoại hình hoàn toàn không thích hợp.”

Mọi người nhìn sang Lý Đại Hùng đang cắm mặt ăn uống không biết người khác đang nói chuyện gì, không biết thế nào, bất giác cảm thấy lý lẽ Khang sư phụ đưa ra có mấy phần hợp lý.

“Vậy không biết Khang sư phụ muốn mua cho tiểu ca Đại Hùng Hàng Khí như thế nào, nếu chỗ ta có, ta có thể dùng vật giao dịch.”

Lời này của Thôi Lương khiến nhìn nhận của mọi người đối với hắn thay đổi không ít, người ta luôn nói thương nhân đầu cơ, thì ra không phải sao, không hổ danh là xuất thân thế gia!

Chẳng qua Cố Duệ suy nghĩ, cảm thấy đối phương và Khuê Sơn bọn họ vốn chẳng có giao tình gì, cộng thêm Thanh Hà Thôi Thị và Phạm Dương Lư Thị cũng chẳng kém gì nhau, không xa lạ gì đối với Hàng Sư, thậm chí vị Hứa Bách này cũng được người ta nuôi trong nhà như hộ vệ, như vậy càng không cần phải khách khí với bọn họ.

Cho nên...

Cố Duệ nhìn ánh mắt Nhạc Nhu, ôn nhu như nước.

Nhạc Nhu cũng nhìn Cố Duệ: “Là thương thế vẫn chưa ổn, có chỗ nào không thoải mái sao?”

Hơ, không có, Cố Duệ thu hồi ánh mắt cảm kích của mình.

Hứa Bách đã lấy thanh kiếm kia ra, kiếm sau khi giải phong ấn và trước khi giải phong ấn thật giống như sự khác biệt giữa hình ảnh của người bán và hình ảnh của người mua

“Hắn hả, hoặc là chủ lực cận chiến, hoặc là thiên về tấn công tầm xa.” Tên đầu trọc đã có tính toán của mình, căn cơ thiên sinh của tên Lý Đại Hùng này khá tốt, nếu dựa theo thuộc tính của game online mà nói, thì sức mạnh và phòng ngự cơ bản của hắn vượt xa đa số các Hàng Sư khác, thứ khó có được nhất, chính là hắn mang theo kỹ năng BUG – vận may cứt chó, hơn nữa khác với cái kiểu trong chua có ngọt, trong ngọt có chua của Cố Duệ, vận may của hắn chẳng có tác dụng phụ nào.

Đối với tên đồ đệ này, tên đầu trọc không lo lắng lắm.

Nhưng mà trong đầu vẫn còn một vấn đề, hoặc là phát huy ưu thế mạnh nhất, đi theo tuyến đường cận chiến máu trâu, hoặc là làm cung tiễn thủ phòng ngự tấn công tầm xa.

Đều không cần phải dùng quá nhiều não, nghề pháp sư thì hoàn toàn không thích hợp với hắn.

Thật là làm khó cho tên đầu trọc hết lòng yêu thương bảo hộ đồ đệ mà, tiểu đệ tử của hắn cũng đã bị làm cảm động rồi, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Cố Duệ cất tiếng hỏi: “Vậy chẳng may Đại Hùng cầm đại đao cán bự nhìn giống như xẻng xúc phân thì sao?”

Tên đầu trọc: “…”

Thôi Lương: “…”

Quan chúng: “…”

Ở đầu bên kia nhân vật chính còn đang phiêu du trên con đường cắm mặt vào bàn ăn.

---

Mặc dù một câu xúc phân của Cố Duệ khiến cho tất cả mọi người đều trầm mặc, nhưng mọi người vẫn ngầm đồng ý với nhau bỏ qua sự tồn tại của con người này, chỉ là sau đó không ai đề cập đến việc Lý Đại Hùng dùng đao hay gì, ngoại trừ đao ra, Lý Đại Hùng còn có thể dùng gì nữa?

“Cung.” Thanh Vũ đột nhiên lên tiếng, mọi người đều sững sờ nhìn sang hắn.

Vị thanh niên trẻ tuổi nhưng võ công có thứ hạng trên bảng xếp hạng giang hồ kia ngước mắt lên: “Phong Lôi Cung trong tay tôi là đại nhân ban cho, nhưng tôi không phải Hàng Sư, nó ở trong tay tôi rốt cuộc cũng bị chôn vùi, không bằng trao đổi với Đại Hùng huynh đệ.”

Phong Lôi Cung? Mọi người làm sao không biết mấy mũi tên của Thanh Vũ trong đêm hôm đó đã đồ sát biết bao nhiêu du thi, sát thương thật kinh người, tuy rằng không phải bán linh khí, nhưng lấy ánh mắt sắc bén của Hứa Bách mà nói, thanh Phong Lôi Cung này tuyệt đối tốt hơn thanh kiếm kia.

Đây rõ ràng chính là muốn ưu ái cho người ta mà.

Đám người Khuê Sơn đều hiểu rõ, sau đó phản ứng của họ chính là…

“Như vậy quá tốt rồi, đến đến đây, đổi nào!” Tên đầu trọc không nói hai lời, lập tức đồng ý, nhanh chóng cầm lấy thanh kiếm từ trong tay Hứa Bách, chẳng hề có tí khách sáo nào đối với Thôi Lương.

Người lớn tùy tiện, người nhỏ thì...

Một đứa đang ăn, một đứa đang xoa cằm nhìn chằm chằm vào cái chân giò thủy tinh trên bàn... rốt cuộc là nên ăn, hay là không nên ăn?

Có một người thì khá bình thường, như từ đầu đến cuối cũng không nhìn bọn họ một cái, xinh đẹp, dịu dàng nhưng lại lạnh nhạt.

Đây là cái gia đình gì vậy?

Sau đó, cung và kiếm đã được trao đổi như thế, Lý Đại Hùng bên kia cũng đã đổi gà nướng thành giò heo, khiến Cố Duệ trừng mắt tức giận... mẹ kiếp, miếng lớn nhất đã bị cướp rồi!

---

Một ngày sau, thuyền đã đến Hoài An, ở thời Đường cũng gọi là Sở Châu, Cố Duệ thầm mừng vì cái Đại Đường thần quỷ này, ít nhất về mặt địa lý cũng không chơi cô.

Đến Hoài An rồi, Hứa Điển và Hàn Cao cũng xuống thuyền, tốt xấu gì thì hai vị công tử này cũng có tình có nghĩa, vậy nên Cố Duệ cũng hào phóng xếp bọn họ vào danh sách hảo hữu, cô nói: “Hai người đã phải đi rồi, vậy thì tôi tiễn hai người một đoạn.”

Sau đó thì sao?

Hết rồi.

Không có lời chia tay lâm ly bi đát, nước mắt tràn bờ mi, cũng không có tặng cho tay nải lương thực.

Chỉ có một câu khô khốc vậy thôi.

Hứa Điển cũng khô khốc nhìn Cố Duệ: “Cô không định nói gì sao? Tốt xấu gì thì bổn công tử đây cũng mấy lần đều đến giúp cô, mấy lần rơi vào nguy hiểm.”

Cố Duệ: “Ừ, muốn tôi ôm anh một cái?”

Hứa Điển mặt đỏ lên, gân cổ nói: “Tôi không phải là ý này, tôi há có phải loại người phóng túng như vậy, tuy rằng lúc trước tôi là vậy, nhưng tôi đã thay đổi triệt để rồi! Cô đây là sỉ nhục tôi!”

Cố Duệ: “Ừ... được rồi, xem anh khó xử kìa, vốn dĩ tôi thật lòng muốn ôm một cái để thể hiện lòng cảm tạ, đã thế thì xem như bỏ đi vậy.”

Sau đó, cô vô cùng hào phóng ôm Hàn Cao một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.