Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 116: Chương 116: Thôn Ẩn Nguyệt




Là kẻ nào đã trộm ngân lượng của bọn họ? Lúc trả tiền, cô dùng ngân lượng trong túi áo mình, số ngân lượng còn lại đều bỏ trong bọc đồ. Lúc uống trà ăn bánh, ngân lượng vẫn còn trong bọc. Lúc cầm bọc lên vẫn không có gì bất thường. Chính là lúc bọn học đứng dậy rời đi thì bị trộm!

Trong đầu Cố Duệ nhanh chóng xoay chuyển những khả năng có thể xảy ra. Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng ngựa hí. Theo bản năng, cô quay đầu lại. Là tên thương nhân người Hồ có râu, mặc áo bào kia.

Người Hồ bán hàng rong? Đại Đường bây giờ rất cường thịnh, người tứ phương đến bán buôn cũng không hiếm thấy, có người Hồ trong đó cũng không kỳ lạ. Vì thế lúc nhìn thấy hắn ta, Cố Duệ không ngạc nhiên lắm. Nhưng lúc này, Cố Duệ liếc thấy mu bàn tay cầm cương của hắn tuy xỉn màu nhưng lại rất tinh tế. Người Hồ lớn lên trên thảo nguyên, thức ăn không mềm và tinh tế, hằng năm dãi nắng dầm sương, vì thế phần lớn bọn họ đều có làn da thô ráp. Nhất là những thương nhân như thế này. Nhưng người này lại…

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, đối phương quay đầu lại. Mắt hắn vừa khéo nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt hắn chợt lóe lên, tay kéo cương rồi cưỡi ngựa chạy như bay.

“Mẹ kiếp! Đại Hùng, mau đuổi theo hắn!” Lúc này, Cố Duệ đã xác định đối phương chính la kẻ trộm ngân lượng của mình. Cô vội vã leo lên ngựa và hét to với Lý Đại Hùng.

Lý Đại Hùng không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng theo bản năng vẫn cưỡi ngựa đuổi theo. Cậu vừa đuổi theo vừa hỏi chuyện. Lúc biết ngân lượng của mình bị người đằng trước trộm mất, cậu bừng bừng lửa giận, điên cuồng đuổi theo.

Ba người, một trước hai sau phi ngựa lao nhanh làm kinh động đến người trong quán trà. Rất nhiều người nghi hoặc không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ có ông chủ quán trà lắc đầu tặc lưỡi. Người trẻ tuổi vẫn chưa đủ thành thục.



Cố Duệ cũng tức giận. Dù thế nào cô cũng xuất thân từ dân chuyên phá án. Kiếp trước, phường trộm cướp như thế này đều không thoát khỏi mắt cô. Không ngờ sau khi xuyên qua lại bị một tên đạo tặc ức hiếp. Cú này hơi cay đấy nhé!

“Mẹ kiếp, đừng để ta bắt được ngươi, nếu không ta bóp chết ngươi.” Cố Duệ gào lên ở phía sau. Tên đằng trước nghe thấy, quay đầu lại nói: “Vậy ngươi thử xem! Ha!”

Mẹ nó, giỏi lắm! Cố Duệ và Lý Đại Hùng tức sôi máu. Bỗng nhiên ngựa cả hai không chạy nữa. Cố Duệ và Lý Đại Hùng nhìn nhau, nghi hoặc. Cả hai nghe thấy mùi tanh tưởi, thì ra con ngựa bị tiêu chảy.

Hiển nhiên, tên đạo tặc kia đã cho ngựa bọn họ ăn ba đậu. Ha ha, chiêu này chơi “hay” lắm!

“Khoan đã, khỉ, sao tôi cảm thấy tên kia quen quen. Giọng của hắn…” Tuy tức giận nhưng Lý Đại Hùng bỗng nhiên nhận ra điều gì đó.

Cố Duệ nhìn bóng người chạy càng lúc càng xa phía trước, cười lạnh: “Không quen nhưng đúng là không xa lạ. Còn nhớ cái tên trộm mộ đã đào lỗ trốn kia không?”

Đào lỗ? Trộm mộ? Khổng Động Sinh!

“Ra là tên oắt kia! Trả thù chúng ta sao?” Lý Đại Hùng càng tức giận. Ở bãi tha ma, cậu đã bị thằng nhãi này dọa chết khiếp, đã vậy còn bị hắn thụi vài quyền, giờ còn bị trộm ngân lượng. Thù mới hận cũ tuyệt đối không thể tính sổ một cách đơn giản được. Nhưng bây giờ bọn họ không đuổi kịp hắn. Khi ngựa hết tiêu chảy, bọn họ vẫn phải chờ nó khôi phục lại sức lực. Cứ như vậy, thằng oắt kia sẽ chạy mất tăm.

“Không vội, tìm đồng lõa của hắn rồi tra hỏi kẻ đó, chúng ta sẽ biết được hắn muốn đi đâu.” Lời nói của Cố Duệ khiến Lý Đại Hùng cả kinh. Đi đâu tìm đồng lõa của Khổng Động Sinh?

Cố Duệ xoay người, nhìn về phía quán trà cách bọn họ bảy, tám trăm mét. Vẻ mặt lạnh lùng.

Một lát sau, Cố Duệ và Lý Đại Hùng đi bộ về quán trà. Tiểu nhị thấy bọn họ quay lại, ánh mắt chợt lóe lên. Cậu ta nặn ra một nụ cười thật tươi rồi tiến lên muốn nói gì đó. Nhưng Cố Duệ chỉ liếc mắt một cái rồi đẩy hắn ra, cái gì cũng chưa nói. Lý Đại Hùng cao lớn cường tráng dùng tay trái cầm bàn lên. Ầm! Cái bàn bị hất văng ra xa bảy, tám mét. Ông trời ơi, cậu ta rốt cuộc có bao nhiêu sức mạnh!

Kẻ trong quán, người ngoài quán trà đều hoảng sợ. Bọn họ lại nhìn thấy chân Lý Đại Hùng quét qua. Rầm! Bàn ghế đều bị gãy vụn. Cậu ta lại đập tay xuống bàn. Ầm! Bàn bị nứt thành mười mảnh.

Mặt mày tiểu nhị trắng bệch. Trời ơi, đây nào phải con nhà giàu, dáng vẻ này chính là một tên thổ tặc dã man thì có!

Cố Duệ bước đến trước mặt ông chủ quán trà. Ông chủ quán trà vẫn rất bình tĩnh, mắt nheo lại, miệng mỉm cười: “Hai vị muốn làm gì? Chẳng lẽ định ức hiếp bá tánh thành thật chúng tôi? Nên nhớ, bên cạnh là dịch quán, trong đó có rất nhiều quan sai!”

Cố Duệ chằng thèm bận tâm đến điều ông ta nói. Mắt cô nhìn lướt qua mớ nguyên liệu nấu ăn, bếp pha trà. Cô rút dao ra. Con dao xoay chuyển trong tay cô, Ánh đao lạnh lùng đảo qua. Soạt!

Lưỡi dao đâm vào giữa ngón cái và ngón trỏ của ông chủ quán trà. Nháy mắt, ông ta tái mét cả mặt mày, không rặn ra được nửa chữ.

Tay trái Cố Duệ móc ra một tấm lệnh bài, đập xuống bàn. Cô cười lạnh: “Nói mau.”

Ông chủ quán trà vừa nhìn thấy lệnh bài, mặt càng tái hơn. Lệnh bài của phủ Thứ Sử! Mẹ nó, đụng trúng một trong hai cái cán dù cứng nhất thành U Châu rồi.

“Tôi nói, tôi nói, thằng nhãi Khổng Động Sinh hay đến đây trộm mộ, hay dẫn mối làm ăn đến nơi này, từ đó, tôi quen biết hắn. Vừa nãy, hắn cho tôi một trăm văn tiền để tôi cho ngựa hai người ăn ba đậu.” Ông chủ quán trà thành thật khai báo hết mọi thứ. Lý Đại Hùng tức đến mức muốn dùng dao phay băm vằm ông ta ra. Một trăm văn tiền, chỉ một trăm văn tiền đã làm bọn họ mất năm trăm lượng! May mà Cố Duệ ngăn cậu ta lại, nếu không, có khả năng cậu ta lại đập đá vào ngực để dọa đám người ở đây.

Cô hỏi ông chủ quán trà: “Hắn đi đâu?” Ông chủ quán trà không dám giấu giếm, vội nói: “Thôn Ẩn Nguyệt, hắn là người thôn đó.”

Cố Duệ và Lý Đại Hùng cũng lười làm khó ông ta. Bọn họ không thể tiếp tục trì hoãn thời gian. Nhưng cả hai không quên ép buộc ông chủ quán trà đến dịch quán bên cạnh mua hai con ngựa tốt nhất để đền cho bọn họ. Ông chủ quán trà sợ hai người Cố Duệ bắt ông ta vào ngục, đành nhịn đau đưa tiền ra.

Sau khi hai người Cố Duệ rời đi, ông chủ quán trà lau mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống. Nhưng ánh mắt ông ta lại lóe lên ánh nhìn đầy bí hiểm.



Lúc hai người Cố Duệ nhìn thấy thôn kia, mặt trời đã ngã về phía tây. Trời càng lúc càng tối. Bên sườn thôn là một rừng cây ăn quả. Cố Duệ nhìn mà nhíu mày. Sau thôn là một ngọn núi. Núi không lớn nhưng rừng cây ăn quả lại rất lớn.

“Khỉ, vườn trái cây bên cạnh thôn này không phải là vườn trái cây kia đấy chứ? Có khi nào ông chủ quán trà kia gài chúng ta không?” Lý Đại Hùng vừa nhìn thấy vườn cây ăn quả kia, mặt lập tức biến sắc. Lúc trước còn muốn tránh vườn trái cây lại, không ngờ hồi sau lại gặp nó.

“Ai biết. Dù sao giờ cũng đã đến nơi này. Hoặc là đổi đường quay về Khuê Sơn, năm trăm lượng kia xem như trôi xuống sống, trôi xuống bể. Hoặc là đi vào trong thôn, tìm Khổng Động Sinh rồi bóp chết hắn. Hai cái chọn một!” Tuy Cố Duệ nói rất nhẹ nhàng và bâng quơ nhưng cô và Lý Đại Hùng hiển nhiên sẽ không bỏ qua năm trăm lượng kia. Tiền đó, là tiền đó! Có thể ăn được rất nhiều mỹ thực! Có khi còn mua được một món Hàng Khí!

Hơn nữa, quan trọng nhất là, nếu bọn họ không vào thôn Ẩn Nguyệt, cứ thế xám xịt quay về Khuê Sơn, rồi lỡ như tên đầu trọc chết bầm kia gặp Khổng Động Sinh ở vườn trái cây thì sao? Với thủ đoạn của tên đầu trọc, Khổng Động Sinh chắc chắn bị hắn ta tóm gọn. Đến lúc đó, cả hai sẽ không giấu được chuyện ngân lượng. Ngân lượng bị sung công đã đành, bọn họ còn bị tên đầu trọc cười nhạo. Có khi vừa quay về núi đã bị phạt! Một trong những nguyên tắc của Khuê Sơn: đánh thua không quan trọng, cùng lắm là mất mặt nhưng mất tiền là chuyện trăm triệu lần không thể chấp nhận được!

Tưởng tượng đến cảnh tên đầu trọc và lão già kia vừa cười nhạo vừa phạt bọn họ, Cố Duệ và Lý Đại Hùng lập tức cảm thấy cả người không ổn. Cả hai cắn răng cưỡi ngựa đi vào.



Tục ngữ nói: nhìn núi chạy chết ngựa. Lúc hai người chạy đến trước cổng thôn, màn đêm đã buông xuống. Bụng cả hai không ngừng kêu réo. Cưỡi ngựa cả ngày, cả hai đã thấm mệt. Đường vào thôn rất ngoằn ngoèo, rất khó cưỡi ngựa đi qua, nên Cố Duệ và Lý Đại Hùng xuống ngựa đi bộ.

Cố Duệ vừa xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một bức hoành phi bằng gỗ ghi ba chữ “thôn Ẩn Nguyệt”.

Thôn nằm trên nền đất bằng phẳng, có thổ nhưỡng tốt. Ruộng đồng thông với kênh mương thủy lợi, chỉ cần điều này, dân ở đây không cần lo ăn mặc, hơn nữa bên cạnh còn trồng một vườn trái cây lớn. Trình độ kinh tế nơi này chắc là khá tốt, nếu không thôn này cũng không lớn như vậy, thoạt nhìn ở đây có khoảng hai, ba trăm hộ.

Nhưng Cố Duệ nhìn thôn kia. Cô cảm thấy thôn này quá yên tĩnh. Trong thôn không có bao nhiêu ánh lửa, cũng không có bao nhiêu tiếng động. Thật tà môn! Nơi này không có nhiều quy tắc, cũng không có lệnh giới nghiêm ban đêm như trong thành, sao nó lại yên tĩnh như vậy.

Vườn trái cây bên cạnh đã chín rục nhưng không ai thu hoạch. Trái cây hư thối, tỏa ra mùi chua khó ngửi. Hơn nữa nó rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tĩnh mịch.

“Khỉ, nơi này thật khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Đừng nói người ở nơi này đã chết sạch đấy nhé?” Lý Đại Hùng vuốt nhẹ cánh tay, giọng nói run rẩy.

Cậu còn trẻ mà sao suy nghĩ tiêu cực như vậy! Cố Duệ trừng mắt nhìn cậu: “Nói nhảm gì đó, ngoài ruộng mới được thu hoạch, người ở đây sao có thể chết hết được! Huồng hồ trong thôn còn có ánh lửa!”

Được Cố Duệ nhắc nhở, Lý Đại Hùng mới để ý thấy từng bó rạ được chất đống trên đồng. Nháy mắt, cậu không còn thấy đói bụng nữa.

“Để ngựa ở ngoài, chúng ta đi vào. Chỉ cần tìm được ngựa của hắn là tìm được hắn.” Dắt ngựa theo rất bất tiện. Nhưng nếu thôn này là quê của Khổng Động Sinh thì đây chính là địa bàn của người ta, vẫn nên âm thầm tìm, sau khi tìm được thì trực tiếp bắt lấy!

Sau khi lên kế hoạch đầy đủ, hai người cột ngựa vào một gốc cây bên cạnh cổng thôn. Bọn họ không lo có ai đó trộm ngựa của mình. Dù sao đây cũng là ngựa bọn họ ép ông chủ quán trà kia mua, dù mất cũng không tiếc.

Nương theo màn đêm, Cố Duệ và Lý Đại Hùng đi trên một đoạn đường hẻo lánh để vào thôn. Mệt mỏi, rõ ràng là đi bắt trộm mà bản thân lại phải làm âm thầm như đi ăn trộm.

Dù sao thì hai người Cố Duệ cũng từng trải qua huấn luyện đi trên xà ngang bằng trúc, thân pháp khá tốt, có thể lẻn vào không tiếng động. Sau khi tìm một vòng, rốt cuộc cả hai đã tìm thấy một con ngựa bị buộc vào một gốc cây nhỏ.

Vừa nhìn thấy con ngựa kia, Lý Đại Hùng liền xác định bọn họ không tìm nhầm. Cái mông ngựa này cậu nhìn rất quen!

Hử? Cái tên Đại Hùng không những ngửi được các loại mùi mà còn phân biệt được mông ngựa? Giỏi! Cố Duệ rất thưởng thức loại tài năng này của cậu. Cô dùng tay ra hiệu: Cậu bên trái, tôi bên phải, chia nhau hành động.

Cái cây này ở giữa hai nhà, rốt cuộc nó thuộc về nhà nào còn chưa chắc chắn. Bọn họ chỉ có thể tách ra điều tra.

Lý Đại Hùng gật đầu, hai người lập tức tách ra hành động.

Cố Duệ nhảy vào bên trong tường rào, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.