“Chỉ là mấy tên tiểu nhân quấy rối mà thôi, không đáng để ý.” Lư Dịch Chi cầm tờ công văn mới lên, khẽ nâng tầm mắt: “Chẳng qua, có thể gửi một bản tình báo đến cho Đạo viện.”
Đạo viện biết rồi, thanh danh Bắc Đường trước mặt triều đình cũng sẽ mất hết, thanh danh mất rồi, Bắc Đế bá chủ tông môn bắc địa tự nhiên cũng sẽ biết chuyện.
Bắc Đường... thảm rồi.
Thanh Vũ cười: “Vâng!”
Đại nhân ngoài miệng nói không để ý, nhưng trong lòng vẫn rất thành thực.
Chỉ một bản tình báo này thôi, cũng đủ để nỗ lực mấy trăm năm qua của Bắc Đường tan thành mây khói, bắt đầu từ đây trượt dốc không phanh, đó chính là giáo huấn của Lư Dịch Chi dành cho bọn họ.
---
Cố Duệ cũng đang ăn giáo huấn, nói thật, lời mẹ của Trương Vô Kỵ quả thật rất đúng: “Trên thế gian này, nữ nhân càng đẹp càng nguy hiểm.”
Thẩm Thanh Nguyệt là nữ thần tuyệt đẹp, cô nói bản thân gần đây rất bận, nên chỉ tùy tiện giày vò một chút thôi, sau đó, quả thật là giày vò Lý Đại Hùng và Cố Duệ đến mức vô cùng tùy tiện.
Cái gọi là núi đao, chính là dùng pháp thuật biến một mảnh rừng thành lưỡi đao, muốn qua khỏi núi đao, nhất định phải dùng thân pháp, đây chính là luyện thân pháp, năng lực phản ứng, mục đích giống với luyện trúc bộ, chỉ là phiên bản độ khó trực tiếp thay đổi vài hệ số, mới ngày đầu tiên mà Cố Duệ đã trọng thương cấp hai rồi.
Ừ, Lý Đại Hùng thì trọng thương cấp một.
Chẳng qua, Thẩm Thanh Nguyệt cũng rất hào phóng, cô đưa cho một bình đan dược trị thương thượng đẳng, sau đó hờ hững nói với hai người họ biển lửa đã sắp xếp xong rồi, bọn họ có thể nhảy vào rồi.
Cố Duệ nhất thời đứng hình.
Về sau, Thẩm Thanh Nguyệt càng lúc càng rảnh rỗi... cả ngày đều nghĩ cách giày vò Cố Duệ và Lý Đại Hùng.
Đương nhiên, Yêu Yêu thành công tránh thoát, chẳng qua bởi vì Thẩm Thanh Nguyệt biết, mỹ nhân tuyệt thế kia là lậu linh thể, có giày vò thế nào cũng vô dụng... Chủ yếu là bởi vì ngày đầu tiên mỹ nhân kia cùng hai người Cố Duệ vượt núi đao, bị cắt trúng cánh tay, thế nên ba ngày không nấu được cơm, khiến cho Tiểu Bạch nhà cô kêu gào thảm thiết suốt ba ngày liền.
Vậy nên Thẩm Thanh Nguyệt trực tiếp tránh né Yêu Yêu, vậy nên Cố Duệ và Lý Đại Hùng lại lần nữa thành công dấn thân vào biển lửa mênh mông sâu thẳm...
Vốn dĩ lúc đầu Cố Duệ còn có thời gian ghi lại nhật ký, sau đó mỗi ngày đều trọng thương thừa sống thiếu chết, tức giận ném gãy cây bút, lão tử không ghi nữa!
---
Không ghi nhật ký nữa, Cố Duệ cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu rồi, dù sao cảm giác cũng là rất lâu, lâu đến nỗi Cố Duệ đã thích nghi với Thần Tiêu sơn rồi.
Một mùa trôi qua, mùa xuân lại đến.
Cố Duệ và Lý Đại hùng mặc dù nhìn có vẻ cợt nhả, nhưng họ luôn biết vị trí của mình... chủ yếu là sợ chết.
Thẩm Thanh Nguyệt không cho phép bọn họ đi lung tung, thế nên ba người ngoan ngoãn ở trên núi, ngày thường thì “bị giày vò”, thỉnh thoảng thì được chút thời gian nghỉ ngơi dưỡng thương sau khi bị giày vò xong, Lý Đại Hùng đi vào trong núi săn thú cải thiện thực đơn, Cố Duệ thì...
Ngày hôm nay, lầu trúc rộng lớn biến ảo lạ thường, cành trúc đung đưa như nhảy múa, làn gió khe khẽ lay động lòng người.
Sàn trúc thoang thoảng hương thơm, rừng trúc xanh biếc trải dài một màu, tất cả các phòng trong lầu trúc đều không có rèm, cửa mở rộng rãi, giống như là không có cửa vậy.
Thẩm Thanh Nguyệt cũng rất khác người, không thích trồng hoa, vì vậy chẳng thể nào tìm được một đóa hoa nào, hoa phòng chỉ dùng để trang khí, chẳng qua là có trồng một ít Tử Văn Trúc hiếm có, cây trúc này quý tựa ngàn vàng, khiến Cố Duệ thèm nhỏ dãi.
Hào phóng, thật sự rất hào phóng.
Trong căn lầu cổ kính pha lẫn nét phóng khoáng kia, lúc này có một vật thể không xác định, cả người quấn vải trắng kín mít, kéo cái chân trắng tròn, vịn vào tường len lén tiến gần đến thư phòng...
Một bước, véo, biến mất, véo, hiện ra vịn tường...
Giống như đạo tặc.
Yêu Yêu quốc sắc thiên hương, dáng người như ngọc đang bưng khay trà nhìn Cố Duệ làm trò trên hành lang.
Trầm ngâm một hồi, cuối cùng nhịn không được lên tiếng: “A Duệ.”
Cố Duệ quay đầu cười: “Hai~~~”
Thật giống y như xác ướp đang quay đầu lại nhìn...
Yêu Yêu cảm thấy rất phức tạp.
“Ăn rồi chưa?”
“Ăn rồi.”
“Vậy à, đang muốn hỏi cô bánh thông ngọc mới ra lò cô muốn ăn không, nhưng mà cô đã ăn rồi...”
“Ăn!”
Sau đó dĩa bánh trên bàn trà cứ như vậy bị Cố Duệ nuốt trọn.
“Vậy tôi đi làm cơm đây, cô tiếp tục đi.” Yêu Yêu mỉm cười, sau đó rời đi.
Cố Duệ ăn bánh, cảm khái Yêu Yêu quả thật là một mỹ nhân chân chính, chỉ thua kém mỹ nhân tuyệt sắc siêu cấp siêu quần như cô một chút xíu mà thôi.
Có điều Cố Duệ nhớ mình cần phải làm chính sự, vậy nên vừa ăn vừa mò mẫm tiến về phía thư phòng.
Kỳ thực cô cũng không phải là rất sợ cô nàng họ Thẩm kia, mà là... vô cùng sợ.
Nữ nhân đó rất lợi hại, nắn ra vài cái thuật pháp liền có thể giày vò cô đến thừa sống thiếu chết, nếu như thật sự chọc nàng tức giận, thì chỉ cần nàng búng móng tay một cái, cô liền chết chắc, vậy nên mặc dù hôm nay biết Thẩm Thanh Nguyệt đã đi ra ngoài, như Cố Duệ vẫn một bộ dạng lén lút như đạo tặc.
Chẳng qua dù gì cũng đã đến rồi.
Cố Duệ vừa ăn bánh vừa bước vào cửa, đây cũng không phải là lần đầu, cô từng nhiều lần đưa cơm đến gian phòng này cho Thẩm Thanh Nguyệt.
Nói thế nào nhỉ, nữ nhân này bên ngoài thì có vẻ lạnh lùng thờ ơ như vậy, nhưng bên trong thật sự... chính là lạnh lùng như vậy. Đã bao lâu rồi, nhưng cô chưa từng cùng ba người họ ăn cơm, chỉ là thỉnh thoảng ăn sáng đụng mặt nhau vài lần.
Cho nên tới bây giờ Cố Duệ đến đây cũng khá nhiều lần.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy cái thư phòng này đều có một loại cảm giác... lớn, rất lớn.
Mười mấy giá sách, mỗi giá sách đều cao bảy tám mét, nói trắng ra, sách trong thư phòng này ít nhất cũng phải cỡ năm ngàn cuốn.
Trong đó đa số là thư tịch và văn thư truyền ký về Đại Đường, Tây Vực, hoang mạc các loại, vô cùng hiếm có, Cố Duệ chỉ liếc mắt một lần liền biết giá trị văn hóa của thư phòng này tuyệt đối có thể khiến cho cả Phạm Dương thậm chí là cả Trấn Giang đều điên cuồng.
Hôm nay cô đến đây, chính là bởi vì mấy tháng nay cô tuy rằng bị giày vò, nhưng kiến thức về Hàng Văn và tu hành vẫn chẳng có được gì, thuật pháp cô biết được không nhiều, Hỏa Mị Nhận Thi Thuật, Hàng Thuật Phân Huyết, Hàng Thuật Kính Trung Long, đây là những thứ cô học được từ chỗ tên đầu trọc, ngoài ra còn có Hàng Thuật Luân Khoách học từ chỗ Nhạc Nhu và Bạch Ngọc Đường. Những thứ biết được rất ít, nhưng cô rất trân trọng, Hỏa Mị Nhận Thi Thuật là dùng trên mặt hình thức, không cần phải suy nghĩ, những thuật pháp còn lại đều cần phải rèn luyện, vậy nên lúc rảnh rỗi cô đều cố gắng ôn tập, còn về Hàng Tự mà mấy người Nhạc Nhu sử dụng, tuy không biết mặt chữ, nhưng cô vẫn cố gắng học thuộc lòng.
Cái cách tự mình mò mẫm này độ khó rất lớn, nhưng cũng kích hoạt tinh thần nghiên cứu của Cố Duệ, vốn dĩ, bất kể là Cố Duệ xuất thân từ khảo cổ, hay Cố Duệ xuất thân từ hình trinh, tất cả trong cô đều là tinh thần ham học hỏi, ham nghiên cứu tìm tòi.
Vậy nên Cố Duệ đã tìm hiểu được hết những thứ này, hiện giờ cô đang thiếu một ít tư liệu...
Thư viện đã ở ngay trước mắt rồi.
Cố Duệ nhìn những cuốn sách này, có một ham muốn nảy sinh thôi thúc cô đi lấy chúng, cô tiến lên.
Nhưng cô cũng do dự.
Không hỏi mà lấy như vậy, không ổn lắm.
Nhưng mà cô thật sự rất cần những quyển sách này, hiện tại nữ nhân đó cũng không có ở đây.
Lấy, hay là không lấy...
Cố Duệ do dự một hồi, cuối cùng hít một hơi: “Xem ra nhân phẩm của mình quá cao thượng rồi, có lúc thật sự phải suy nghĩ về khuyết điểm này của bản thân.”
Lời này vừa nói xong, phía sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng cười khẽ.
Cô giật mình, quay đầu lại liền nhìn thấy Thẩm Thanh Nguyệt đang tựa vào cánh cửa.
Hôm nay phải ra ngoài nên Thẩm Thanh Nguyệt mặc một thân màu xanh, dung nhan tuyệt sắc, dáng vẻ ung dung, giờ phút này ánh mắt cô nhìn Cố Duệ... có chút cân nhắc.
Cố Duệ giật giật khóe môi: “Tiền bối người về rồi sao, thật trùng hợp!”
“Không trùng hợp, ta cố ý trở về để tìm ngươi.” Thẩm Thanh Nguyệt phất tay áo tiến vào trong, ngồi lên chiếc ghế, dáng ngồi đoan trang, nửa mặt liếc sang.
“Ngồi.”
Cố Duệ kéo căng da mặt: “Tôi đang bị thương, ngồi xuống sẽ đau lắm.”
Thẩm Thanh Nguyệt: “Ta biết, vậy nên mới kêu ngươi ngồi.”
Nữ thần, người như vậy không tốt đâu, thù cái gì, oán cái gì chứ!
Cố Duệ vuốt mặt tiến lên, đưa cái dĩa bánh ngọt cho Thẩm Thanh Nguyệt.
“Tiền bối, đây là bánh ngọt tôi đặc biệt mang đến cho người, rất ngon, người ăn thử đi.”
Thẩm Thanh Nguyệt nhìn cái đĩa đầy vụn bánh chỉ còn lại một miếng, thần sắc nhàn nhạt: “Ta biết là rất ngon, nếu không thì sao ngươi có thể ăn trên suốt đoạn đường tới đây, vụn bánh còn rơi đầy trên đất.”
Cố Duệ vẻ mặt ngay thẳng: “Kỳ thực là tôi muốn dọn dẹp lại phòng ốc, tiền bối không biết bọn tôi ở nơi này, ăn của người, uống của người, lương tâm cảm thấy rất hổ thẹn, vậy nên tôi hy sinh thân mình vượt tường vào đây…
“Ừ? Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi phát hiện phòng này rất sạch sẽ, một chút bụi cũng không có, tấm vải này thật sạch sẽ.”
Cố Duệ nhấc cánh tay sưng vù lên, Thẩm Thanh Nguyệt nhìn bàn tay như cái móng heo kia, sau đó nhìn gương mặt Cố Duệ, ừ, chỉ nhìn thấy hai con mắt.
Thế nhưng hai con mắt ấy vẫn như trước, rất linh động, rất gian trá.
“Muốn xem sách đúng không?”
“A?” Cố Duệ làm bộ bày ra vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền lột cái mặt nạ kia ra, khóe môi chuyển động: “Được rồi, tiền bối, tôi thừa nhận là tôi không đúng, kỳ thực tôi vô cùng kính phục khí chất của tiền bối, cổ ngữ có câu, bụng chứa thi thư khí chất tự đến, tôi chính là muốn được trở thành một người nữ nhân có dung mạo và khí chất giống như tiền bối, mà muốn như vậy thì phải xem nhiều sách, cho nên tôi mới đến đây.”
Tình nghĩa thâm sâu, thật khiến người ta khó cầm lòng.
Thẩm Thanh Nguyệt nhìn Cố Duệ giống như một cái xác ướp đang bày ra dáng vẻ thành khẩn, vẻ mặt như muốn nói: Mau nhìn vào mắt tôi, mau nhìn vào mắt tôi, hãy nhìn xem tôi rất chân thành.
“Thì ra là như vậy… Thì ra là ngươi kính phục ta.”
“Đúng, đúng vậy, cuối cùng cũng bị tiền bối phát hiện ra rồi.
“Nếu đã như vậy thì sau này ngươi cứ xem đi.”
Hả? Cố Duệ kinh ngạc, nhưng cô lại nhìn thấy Thẩm Thanh Nguyệt một tay chống má, mắt hơi hơi híp lại cất tiếng: “Xem xong một quyển chép lại mười quyển, chữ xấu sẽ phạt vượt núi đao biển lửa lần nữa.”
Cố Duệ: Cô nghĩ rằng tôi là cái máy in đó hả? Mười quyển sao?
“Thế nào, không muốn?”
“Làm gì có. Tôi đang rất vui! Tôi nằm mơ cũng muốn trở thành một nữ nhân xinh đẹp có khí chất! Xinh đẹp tôi có rồi, chỉ thiếu chút khí chất thôi!” Cố Duệ nói dối không chớp mắt.
Thẩm Thanh Nguyệt nhìn gương mặt xác ướp kia, cuối cùng xoay người uống trà.
Thật là hại mắt.
Có điều cô đột nhiên lật tay lại, móc ra một bình thuốc nhỏ.
“Đây là đan dược trị thương của Thanh Vi phái, hiệu quả tốt hơn của Thần Tiêu, ta sắp phải đi ra ngoài một thời gian, ngươi lấy dùng đi.”
Cố Duệ nhìn bình thuốc, rồi lại nhìn Thẩm Thanh Nguyệt.
Thẩm Thanh Nguyệt nhướng mày: “Thế nào, không muốn?”
“Muốn chứ, muốn chứ!” Cố Duệ cầm lấy bình thuốc, nở nụ cười có chút xấu xa: “Vẫn là tiền bối thương bọn tôi nhất.”
Người này là em vợ của tên đầu trọc, đương nhiên sẽ là trưởng bối, nhưng Cố Duệ vốn dĩ trước giờ không biết lớn nhỏ, thích nhất chính là bỡn cợt trưởng bối, ví dụ như lão già râu trắng kia.
Hiện tại lại có thêm một tiền bối em vợ dung mạo tuyệt sắc thích sắm vai tiền bối, khóe môi Cố Duệ cong lên.
Thẩm Thanh Nguyệt chân mày giật một cái, phất tay áo: “Ra ngoài!”
Cố Duệ cười hi hi, ôm bình thuốc bỏ chạy.