Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 278: Chương 278: Điều tàn nhẫn nhất (Phần 7)




Thời gian cứ thế dần dần trôi trong khi Vãn Tình hy vọng Kiều Tân Phàm nhanh chóng hồi phục. Nhưng tuần này cũng là tuần mà trên dưới nhà họ Kiều hòa hợp nhất, ít nhất thì cả Lai Tuyết cũng vui vẻ hân hoan, ngày nào cũng mang về túi lớn túi nhỏ, chủ nhật này chính là lễ đính hôn của cô ta.

Giống như được bánh từ trên trời rơi xuống vậy, đây là khoảng thời gian mà Vãn Tình thấy Lai Tuyết vui vẻ nhất, thậm chí lên xuống lầu cũng sẽ ngâm nga một bài hát nào đó, lúc nhìn thấy cô thì cũng không có dáng vẻ đối đầu gay gắt nữa mà chỉ nhẹ nhàng lướt qua và vui vẻ bước đi mà thôi.

Từ đó có thể thấy rằng Lai Tuyết thật sự rất quan tâm đến Mạc Lăng Thiên.

Sự thật này đã không còn khiến Vãn Tình cảm thấy thấp thỏm không yên và bất bình nữa, cô đã bình thản hơn rất nhiều.

Tối ngày thứ sáu là ngày thứ hai Kiều Tân Phàm từ bệnh viện về nhà, bà Kiều nói thứ bảy phải đến chùa Không Tịch.

“Sáng mai dậy sớm một chút cùng bà nội đến đó. Năm nay xảy ra quá nhiều việc rồi, ta cảm thấy có lẽ là Phật tổ trách tội ta sơ suất đây mà.”

Kiều Minh Kiều vừa về đến nhà có vẻ không vui lắm trước yêu cầu này của bà Kiều.

“Thưa bà nội, chẳng phải bà không theo đạo sao ạ? Sao bà lại nói vậy ạ?”

Bà Kiều nhìn Kiêù Minh Kiều rồi nói:

“Cháu thì hiểu cái gì, trẻ con đừng nói lung tung, ăn cơm đi!”

Kiều Minh Kiều bị bà Kiều mắng, cô cũng không nói nữa, chỉ lè lưỡi một cái rồi chăm chú ăn cơm.Nhưng rồi lại như thể đột nhiên nhớ ra gì đó nên nhìn về phía Lai Tuyết, rồi lại nói với bà Kiều:

“Thưa bà nội, bà sẽ đưa cả cháu dòng chính và dòng thứ đi luôn sao ạ?”

Kiều Minh Kiều vừa nói thế, Kiều Quý Vân lập tức quở mắng:

“Cái gì mà dòng chính, dòng thứ hả, chẳng biết phép tắc gì cả.”

Kiều Minh Kiều căn bản không quan tâm đến lời Kiều Quý Vân nói mà quay sang thản nhiên nói với Vãn Tình:

“Chị dâu, gần đây em quay một bộ phim cổ trang, trời ạ, ngày nào cũng phải ghi nhớ các vai vế trong lời thoại, bây giờ thành ra hơi quá nhạy cảm rồi đấy ạ, cứ thấy con bà thứ là muốn đánh, phải nắm đầu nắm tóc thì mới đã.”

Trước nay Kiều Minh Kiều nói năng rất mạnh miệng, lúc này lại nói thế này, sắc mặt Lai Tuyết đã biến sắc, nếu Lai Phượng Nghi ho khan một tiếng thì có lẽ cô at đã lên tiếng rồi.

“Bây giờ đã là thời đại tự do yêu đương rồi, ta thấy gần đây có bộ phim “Cung” gì đó đang rất nổi tiếng, xuyên không về thời cổ đại, lại còn nói cái gì dòng thứ với dòng chính gì đó, haha ~”

Lời Lai Phượng Nghi nói không hề gay gắt, thế nhưng đã đủ để phản bác lại câu nói của Kiều Minh Kiều, ý bà ta là bà ta và Kiều Quý Vân là tình yêu, lại ngầm ám thị rằng Kiều Minh Kiều là người hiện đại mà lại nói mấy lời cổ lỗ.

Kiều Minh Kiều nào có chịu thua, nhưng bà Kiều đã lớn tiếng quát:

“Minh Kiều!”

Kiều Minh Kiều thấy bà Kiều như vậy thì mới thôi, nhưng sắc mặt lại rất nghiêm túc, ăn cũng cực kỳ nhanh, sau đó trước khi đi còn bỏ lại một câu:

“Thời đại bây giờ thay đổi rồi, tiểu tam đều lên mặt hết cả rồi.”

Trên bàn cơm, Lai Tuyết bấu chặt đôi đũa, cắn môi không nói lời nào, còn Kiều Tân Phàm lại nắm lấy tay Vãn Tình ý bảo cô ăn nhanh lên. Đã lâu lắm không có một bữa cơm đầy mùi súng đạn thế này rồi, Lai Tuyết thì lại làm như thể là người bị hại, cúi đầu khóc lóc.

“Được rồi, được rồi. Mang thai sắp ba tháng rồi, cẩn thận đứa bé, đừng khóc nữa.”

Bà Kiều vừa dứt lời, Vãn Tinh suýt chút nữa làm rơi cái muỗng canh của mình, bà nói Lai Tuyết mang thai mấy tháng cơ? Chẳng lẽ bà chỉ là đang nói quá lên thôi sao? Không phải là mới hơn một tháng thôi à?

“Phỏng rồi sao?”

Kiều Tân Phàm nhìn thấy động tác vừa rồi của Vãn Tình, anh không khỏi lo lắng nhìn tay cô. Vãn Tình vội vàng lắc đầu nói:

“Không sao đâu !”

Hoài nghi trong lòng cô như thể bắt đầu cắm rễ vậy, cô không hiểu được là Lai Tuyết nói dối, hay là bà Kiều chỉ nói quá lên thôi. Vãn Tình nóng lòng muốn tìm chứng cứ.

Đúng lúc này, đột nhiên Lai Tuyết che miệng chạy vào nhà vệ sinh do bị ốm nghén. Vãn Tình còn chưa mở miệng thì bà Kiều đã lắc đầu nói:

“Hai tháng trước chẳng có động tĩnh gì, bây giờ thì lại bắt đầu nghén.”

Lai Tuyết đã nói dối, đứa bé không phải của Mạc Lăng Thiên sao? Khi ý nghĩ này xẹt qua đầu, Vãn Tình không khỏi hừ lạnh, chẳng lẽ Lai Tuyết dám to gan dám mượn người đàn ông khác để lừa dối Mạc Lăng Thiên?

Vãn Tình muốn nói với Kiều Tân Phàm bí mật này, nhưng lại không thể mở miệng được. Nói thật thì trước đây cô từng hận cô ta lừa dối Mạc Lăng Thiên, nhưng hiện tại thời gian đã trôi qua rồi, đã không còn hận như trước nữa, chỉ là rõ ràng nhìn thấy Mạc Lăng Thiên bị lừa , cô có hơi không nhịn được.

“Sao vậy? Tâm trạng nặng nề như thế, em không vui sao?”

Kiều Tân Phàm vừa tắm ra, nhìn thấy Vãn Tình đang nằm ngơ ngẩn trên giường, anh phá không cho cô buồn ngủ nữa, ghé tai vào bụng dưới của cô, lắng nghe.

“Nhột a ~”

Cảm giác được nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên bụng mình, Vãn Tình vội vàng cầu cứu, rồi cũng thôi không suy nghĩ nữa.

“A, chỗ này có nhột không !”

Kiều Tân Phàm thấy Vãn Tình né người định trốn, anh lại càng dính sát vào, hôn lên ngực cô, đến khi hai người bắt đầu thở gấp thì lại phải bất đắc dĩ dừng lại.

“Thật đòi mạng ~”

Trong lúc Kiều Tân Phàm khàn giọng than thở thì Vãn Tình nép vào lòng anh rồi đi vào giấc ngủ, trong mơ lại mơ thấy Lai Tuyết to bụng, đang cãi nhau với cô.

“Con ai là giả chứ? Con của cô mới là giả.”

“Con của tôi là của Mạc Lăng Thiên, của Mạc Lăng Thiên.”

Cô không nhìn rõ mặt Lai Tuyết, chỉ biết là cô ta đang gân cổ cãi nhau với cô, đến khi cô ta kéo cô, muốn đẩy cô ngã xuống hồ nước.

“Thả tôi ra, thả tôi ra, con của Mạc Lăng Thiên là được chứ gì.”

Vãn Tình sợ làm tổn thương con của cô, cô liên tục thuyết phục để Lai Tuyết hòa hoãn lại, nhưng Lai Tuyết lại chỉ cười nhạt, rồi đẩy cô xuống hồ nước. Vãn Tình giật mình mở mắt thì trời đã sáng rồi, Kiều Tân Phàm đang nhíu mày nhìn cô, lau mồ hôi cho cô.

“Sao vậy? Cái gì mà là con của Mạc Lăng Thiên?”

Hiển nhiên Kiều Tân Phàm bị những lời này làm cho mơ hồ nên bất giác hỏi lại cô. Vãn Tình không ngờ trong mơ mình lại nói như vậy, cô nhìn sắc mặt Kiều Tân Phàm, vội vàng giải thích:

“Em đang nói con của Lai Tuyết là con của Mạc Lăng Thiên.”

Kiều Tân Phàm nghe cô nói xong, anh vừa đưa tay lên nhéo hai má cô vừa trách:

“Tự dưng lại mơ thấy họ làm gì? Sợ đến mức đổ đầy mồ hôi rồi đây này!”

Vãn Tình buồn bực phản bác Kiều Tân Phàm:

“Còn không phải là ban ngày nghĩ gì thì đêm mơ thấy cái đó sao? Em đi đến bệnh viện kiểm tra thì đụng phải cô ta, bác sỹ nói con của cô ta chỉ mới được một tháng ~”

Kiều Tân Phàm nghe xong, hồi lâu không nói gì, sau đó vội vàng giục Vãn Tình:

“Nhanh, mau thay quần áo, trễ rồi, bà nội hình như là đang đợi đấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.