Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 270: Chương 270: Hôn nhân là gì? (Phần 15)




Nụ cười của Kiều Tân Phàm không phải chỉ là đang giả vờ hay cười theo kiểu trêu tức, mà anh thật sự vui vẻ cười. Khi anh vừa cười vừa nhìn Mạc Lăng Thiên, ánh mắt anh cũng tràn đầy hạnh phúc.

Yêu hay không yêu không cần thiên ngôn vạn ngữ, không cần biểu lộ quá rõ ràng, chỉ cần một ánh mắt, một hành động cũng đã đủ để người khác nhìn thấy rõ ràng. Giữa đàn ông với nhau có một thứ gọi là tương thông cũng giống như giữa hai người phụ nữ vậy.

Mạc Lăng Thiên cũng lập tức mỉm cười đáp lại, nhưng nụ cười của anh ta thật sự rất lúng túng.

“Kiều tổng khách sáo rồi, chúng ta hợp tác cùng nhau lâu như thế, đến thăm bệnh anh cũng là việc nên làm mà.”

Rõ ràng là đến thăm hỏi người bệnh, nhưng lại cố tình bày ra vẻ mặt lạnh lùng, lại thêm cả lời nói thản nhiên xa cách này nữa, nhìn kiểu gì cũng thấy như thể ai nợ tiền anh ta vậy.

“Mạc tổng khách sáo quá, mời ngồi.”

Khác với Mạc Lăng Thiên, Kiều Tân Phàm luôn mang đến cho người đối diện cảm giác thanh tao nho nhã như gió mùa xuân. Cho dù anh có ra lệnh đi chăng nữa thì vẫn không làm người nghe cảm thấy quá bất ngờ, mà là sẵn sàng vui lòng tiếp thu. Tính cách của hai người đàn ông này quá mức đối lập.

Hay nói cách khác là mỗi người họ đều có cách tỏa sáng của riêng mình. Lúc này thư ký bên cạnh Mạc Lăng Thiên đã ngọt ngào nói:

“Thưa Kiều tổng, đây là hoa quả mà Mạc tổng của chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho anh, chúc anh sớm ngày hồi phục.”

Cô cũng đã từng gặp cô thư ký nhanh nhẹn, thông minh này tại nhà hàng lần trước, cô gái này rất biết cách quan sát thời thế, hay nói cách khác là cô ta rất hiểu tâm tư của Mạc Lăng Thiên.

Vãn Tình vẫn còn nhớ việc vô tình đụng phải Mạc Lăng Thiên say túy lúy ở sân thượng hôm đó.

“Cảm ơn ~”

Kiều Tân Phàm vẫn không hề dùng thái độ của người ở trên cao nhìn xuống, nhưng sự tao nhã và tôn quý của anh đã đủ để tạo nên khoảng cách rạch ròi giữa anh và người khác. Tuy rằng Vãn Tình trở nên lạnh lùng hơn nhiều bởi vì sự xuất hiện của Mạc Lăng Thiên, nhưng cô cũng hiểu thái độ của Kiều Tân Phàm, nên cô cũng mỉm cười nhàn nhạt, vừa nhận lấy lẵng trái cây, vừa gật đầu cảm ơn cô thư ký kia.

“Mạc tổng hẳn là chưa dùng bữa sáng phải không?”

Kiều Tân Phàm nhã nhặn hỏi, Vãn Tình thật sự rất lo lắng anh sẽ khách sáo mà mời Mạc Lăng Thiên cùng dùng bữa sáng. Mạc Lăng Thiên lại không ngồi xuống vì lời mời của Kiều Tân Phàm, vừa nghe xong anh nói, anh ta trả lời không do dự:

“Ồ, Kiều tổng mà không nói thì tôi cũng quên mất, đã đến giờ dùng bữa sáng rồi, nếu Kiều tổng không ngại, tôi cũng không quấy rầy nữa.”

Mạc Lăng Thiên nói một cách rất lưu loát, khuôn mặt của anh ta vẫn cứ lạnh lùng như thế, dù cho anh ta có nói những lời chu đáo thế nào thì người nghe cũng hoàn toàn không thể cảm nhận được. Anh ta vừa dứt lời, khóe môi khẽ mỉm cười rồi lập tức xoay người bỏ đi.

Cô thư ký kia cũng vội vàng cúi chào rồi bước theo anh ta. Vãn Tình thấy hai người họ rời hỏi, nhưng vẻ mặt cô vẫn không hề dịu dàng và bình tĩnh như ban nãy nữa, mà lại nhìn Kiều Tân Phàm vẫn đang mỉm cười, cô không nhịn được nói:

“Anh thật sự quá khách sáo với anh ta rồi.”

Kiều Tân Phàm lại mỉm cười không đáp, anh chớp mắt, tay vỗ vỗ lên giường bệnh, nói:

“Ngồi xuống đây, chúng ta tiếp tục ăn.”

Kiều Tân Phàm chính là như vậy, những chuyện có vẻ rất phức tạp với Vãn Tình thì với anh chỉ là gió thoảng mây bay mà thôi.

Vãn Tình không tiếp tục hỏi tới nữa, cô lại cầm chén cháo lên để Kiều Tân Phàm ngoan ngoãn ăn thì bỗng nhiên anh lại ngẩng lên nhìn cô rồi nói:

“Hạnh phúc của chúng ta chính là lời đáp không nể tình nhất đối với anh ta.”

Vãn Tình kinh ngạc nhìn Kiều Tân Phàm, cô nhìn thấy rõ ràng sự tự hào và mãn nguyện trong ánh mắt anh. Vẻ mặt của anh khiến Vãn Tình lập tức nhận ra rằng Kiều Tân Phàm rất để tâm đến sự xuất hiện của Mạc Lăng Thiên, tậm chí anh còn dùng cách của riêng mình để đáp lại anh ta.

Vãn Tình nhìn Kiều Tân Phàm, cô không nói gì nữa, chỉ chú tâm cùng anh dùng bữa sáng. Cũng vào lúc này, Kiều Quý Vân cùng bà Kiều và Lai Phượng Nghi , còn có cả hai cảnh hát mặc thường phục cùng nhau bước vào phòng.

“Đây là thói đời gì chứ? Coi trời bằng vung sao?”

Bà Kiều đến sau Vãn Tình, vừa vào đến phòng bệnh, sắc mặt bà rất nghiêm túc, lời nói cũng đầy tức giận, vành mắt bà đỏ lên khi thấy Kiều Tân Phàm, xoay sang càng nghiêm khắc với với hai viên cảnh sát kia:

“Mong hai anh nghiêm túc điều tra rõ ràng, nếu như cục trưởng Diêu muốn bao che thì đừng trách nhà họ Kiều chúng tôi sẽ kháng án lên cấp cao hơn.”

Bà Kiều bừng bừng tức giận, hai anh cảnh sát kia hiển nhiên đã biết rõ thân phận của nhà họ Kiều, họ thoáng xấu hổ ra mặt, nhìn về phía Kiều Quý Vân, ông biết ý nên nói:

“Thưa mẹ, chúng ta ra ngoài trước đi đã, đợi cảnh sát hỏi xong thì lại nói sau ạ.”

Bà Kiều trong cơn giận dữ lại muốn nói gì đó, nhưng Kiều Quý Vân đã nhanh chóng đỡ lời:

“Vãn Tình, con dìu bà nội ra ngoài một lát đi.”

Tất nhiên Vãn Tình hiểu ý ông, cô đứng dậy nắm lấy tay bà Kiều, cùng với Lai Phượng Nghi đưa ra ra ngoài, dù vậy lúc này bà Kiều vẫn không thể bình tĩnh được.

“Thói đời bây giờ, có tí tiền mà đã lên mặt rồi, người làm cha làm mẹ ở đâu mà chẳng biết dạy dỗ?”

Bà Kiều không ngừng mắng kẻ gây họa coi trời bằng vung kia, lại đau lòng vì Kiều Tân Phàm bị thương. Vãn Tình vừa biết được thì ra là con trai của Cục trưởng thành phố B này và người còn lại tên lão Tam, là con trai của ông chủ một công ty, vừa mua được một chiếc Maserati nên tụ tập đám con nhà giàu biểu diễn xe trên đường. Bởi vì suýt đụng phải người nào đó nên lạng tay lái rồi đâm xe của Kiều Tân Phàm vừa mới rẽ vào.

Chẳng những bà Kiều mà Vãn Tình cũng rất tức giận, tiền bạc và quyền lực khiến cho một số người hoành hành ngang ngược chẳng ra hình người nữa.

“Bà nội đừng tức giận nữa ạ, lần này chúng ta nhất định phải khiến cảnh sát điều tra rõ chuyện này, không thể để Tân Phàm bị thương oan uổng.”

Thật ra ngoài Kiều Tân Phàm thì ông Lý cũng bị thương không nhẹ, xương bả vai trái vỡ vụn còn đang nằm bất động trên giường bệnh.

“Bà nội đã sống từng này tuổi rồi, cho dù có đi gặp ông nội các cháu thì cũng là đương nhiên thôi, nhưng Tân Phàm thì sao, vừa mới kết hôn mà đã ~”

Bà Kiều càng nghĩ càng sợ hãi. Vãn Tình thấy bà quá xúc động, cô vội vàng trấn an:

“Bà nội bớt giận ạ, cháu đi lấy cho bà ly chén nước.”

Tuy nói là đi lấy nước, nhưng trong lòng Vãn Tình cũng khó mà bình tĩnh được. Nếu như để cho những kẻ phạm pháp làm loạn ấy nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nhờ vào quyền lực thì thật sự không chấp nhận được.

Vãn Tình mải nghĩ đến chuyện Kiều Tân Phàm bị tai nạn nên không cẩn thận suýt va phải một người đang nghiêm túc nhìn cô, mà người này lại khiến cô cảm thấy rất quen.

“Cô Kiều, tôi có thể nói với cô đôi câu không được không?”

Tuy rằng giọng điệu có vẻ khẩn thiết, nhưng Vãn Tình lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.