Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 258: Chương 258: Hôn nhân là gì? (Phần 3)




Trước sự từ chối của Vãn Tình, Tịnh Ái cũng không hề tỏ ra quá mất hứng, mà chỉ bất đắc dĩ cười rồi gác máy.

Dưới lầu, bà Kiều đã chờ sẵn, nhìn thấy Vãn Tình bước ra, bà mỉm cười thản nhiên. Thế nhưng Vãn Tình hiểu rõ bà Kiều chắc chắn là có điều muốn nói, yêu thương là một chuyện, còn danh dự của nhà họ Kiều thì lại là chuyện khác.

Bà Kiều đưa Vãn Tình vào một nhà hàng nổi tiếng, quanh cảnh rất tao nhã, thiết kế độc đáo, và quan trọng hơn là các món ăn ở đây đều rất có tác dụng bồi dưỡng cơ thể, hương vị thanh nhẹ, lại do các đầu bếp danh tiếng đảm nhận.

Vãn Tình nhìn ra được bà Kiều muốn cô ăn thật thoải mái, trong lúc dùng bữa bà cũng không nói gì nhiều, chỉ yếu chỉ là nói về các món ăn nào là tốt nhất cho thai thi, bà còn đặt cho cô những món đặc biệt bổ dưỡng.

Vãn Tình cũng không làm khách, cô ăn rất ngon lành.Đến khi Vãn Tình dùng xong bữa đến món tráng miệng thì bà Kiều mới mở lời:

“Hôm nay bà gọi cháu ra, chắc hẳn là cháu đều hiểu bà muốn nói điều gì rồi.”

Bà Kiều không hề răn dạy cô như trước kia, tuy rằng rất nghiêm túc nhưng thân thiết hơn trước rất nhiều.

“Xin bà cứ nói ạ.”

Vãn Tình dừng lại, ngẩng lên nhìn bà Kiều, cô cũng tỏ ra nghiêm túc lắng nghe răn dạy. Nếu cô đoán không sai thì hẳn là chuyện có liên quan đến Mạc Lăng Thiên.

Dáng vẻ nghiêm túc mà thản nhiên lắng nghe của Vãn Tình khiến bà Kiều càng thêm trầm ngâm một lát rồi mới nói:

“Chuyện này, có lẽ cháu cảm thấy bà nội làm điều thừa, nhưng có những chuyện cứ nói trước vẫn tốt hơn.”

Nói xong, bà Kiều nhìn sắc mặt Vãn Tình không hề thay đổi, nên tiếp tục nói:

“Tối hôm qua, là cháu ở bên trong đó cùng Mạc Lăng Thiên đúng chứ?”

Bà Kiều nói lời này có vẻ như nghi vấn, nhưng thật ra đã là chắc chắn rằng người trong phòng là Mạc Lăng Thiên. Vãn Tình ngẩn ra, nghiêm túc nhìn bà Kiều. Chẳng lẽ bà cũng nghi ngờ cô vẫn còn không dứt tơ lòng với Mạc Lăng Thiên sao?

“Xin bà cứ nói rõ những điều cần nói đi ạ.”

Vãn Tình không đáp, cô biết bà Kiều đã nói như thế tuyệt đối cũng không phải là trách cứ cô.

“Một khi đã như vậy thì bà nội cũng sẽ nói rõ ràng. Bà cũng không định quản đến cùng Mạc Lăng Thiên ra sao, nhưng bà muốn hỏi cháu một câu, nếu như cậu ta hối hận, vậy thì cháu có cảm thấy tiếc nuối hay không?”

Ánh mắt bà Kiều sáng ngời nhìn chằm chằm Vãn Tình như không muốn bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên mặt cô. Vãn Tình nghe lời bà nói xong, ngược lại cô không hề giận. Trong tình cảm ngày hôm qua, nếu như người ta thật sự nhìn thấy là cô và anh ta ở cùng nhau thì chắc chắn là không có mấy ai tin tưởng cô và anh ta trong sạch.

“Thưa bà nội, cháu và Tân Phàm đã kết hôn rồi, con cũng đã có rồi ạ.”

Vãn Tình nói rõ từng câu từng chữ, khuôn mặt của cô cũng rất nghiêm túc. Thái độ của cô như muốn nói rõ ràng rằng dù cho Mạc Lăng Thiên có thật sự hồi tâm chuyển ý thì cũng đã là qua khứ rồi.

Nhưng bà Kiều cũng chưa yên tâm khi thấy sự kiên quyết của Vãn Tình, bà cũng gật đầu và tiếp lời:

“Không phải là bà nội không tin cháu, mà là vấn đề tình cảm khiến bà nội thật sự không thể yên tâm được. Năm đó cha của Tân Phàm chẳng phải là đã có thằng bé rồi hay sao? Vậy mà vẫn qua lại với mẹ của Tiểu Tuyết không màng đến sự phản đối của ta. Tuy đã sống hạnh phúc bên nhau hai năm, thế nhưng cuối cùng hôn nhân cũng không thể trói chặt cha của Tân Phàm. Bà nội không muốn Tân Phàm và cháu lại giẫm lên vết xe đổ đó, vì thế mới hỏi cháu như thế.”

“Bà nội sợ cháu hiện tại hận Mạc Lăng Thiên, nhưng sau này khi bình tĩnh lại thì sẽ là chuyện khác rồi.”

Giọng bà Kiều đầy ưu sầu và bất đắc dĩ, ánh mắt bà vẫn nghiêm túc quan sát sắc mặt Vãn Tình. Cô lắng nghe bà nói xong thì hơi mỉm cười ảm đạm, Kiều Quý Vân phụ lòng mẹ của Kiều Tân Phàm là một sự đả kích đối với mẹ con anh, đồng thời cũng là nỗi khổ tâm của bà Kiều.

Bởi vì Kiều Quý Vân không trung thủy trong hôn nhân mà tạo nên cục diện ngày hôm nay. Bằng không thì có thể người mà Hạ Vãn Tình kết hôn cùng sẽ không phải là Kiều Tân Phàm.

Thế sự luôn trùng hợp đến kinh người như thế. Vãn Tình đón nhận ánh mắt chăm chú của bà Kiều, cô thản nhiên nói:

“Xin bà nội yên tâm ạ, cháu không phải là cha, cháu sẽ luôn trung thành với quyết định của mình. Cháu và Mạc Lăng Thiên đã là quá khứ rồi ạ.”

Lời Vãn Tình nói khiến bà Kiều nhẹ nhàng thở phào, bà lại thân thiết nói:

“Đừng trách bà nội nói những lời này quá sớm. Khi Tân Phàm còn bé đã phải chịu tổn thương không hề nhỏ, bà không muốn thằng bé lại phải chịu khổ thêm lần nữa.”

Vãn Tình hiểu được sự lo lắng và đau lòng của bà Kiều, bà thật lòng yêu thương Kiều Tân Phàm đến tận xương tủy, cho nên mới quyết liệt phản đối trong buổi tiệc đính hôn của anh và cô. Đồng thời con phải bất đắc dĩ đồng ý khi hai người kết hôn, bây giờ thì lại phải lo lắng cuộc hôn nhân này xảy ra vấn đề.

Mà những điều này, dù cho từ trước đến nay Kiều Tân Phàm không hề nói ra, nhưng có phải những gì mà bà Kiều lo lắng cũng chính là điều mà anh lo lắng hay không?

“Cháu biết là bà nội lo lắng, thế nhưng bà nội cũng đã biết rõ vì sao cháu và Mạc Lăng Thiên lại ly hôn rồi đấy ạ. Cháu cũng ghét bị người khác phá vỡ hôn nhân của mình, cháu cũng muốn có được hạnh phúc giản dị nhất. Cháu và Tân Phàm không chỉ là tình yêu, mà còn là hứa hẹn ạ.”

Vãn Tình nhớ rõ ngày hôm ấy khi Kiều Tân Phàm muốn kết hôn với cô, cô đứng ở cửa nhìn bóng lưng anh, nghĩ đến lời hứa không rời không bỏ ấy, lòng cô giống như có từng con sóng cuồn cuộn, ngọt ngào không thôi. Cô thật sự đã từng yêu Mạc Lăng Thiên, thế nhưng đó đã là quá khứ rồi.

Hạ Vãn Tình vì tình yêu mà có thể dũng cảm tiến tới, vì lời hứa mà cũng có thể không ngừng kiên trì. Huống hồ giữa cô và Kiều Tân Phàm hoàn toàn không chỉ đơn thuần là hứa hẹn.

Một Kiều Tân Phàm ấm áp và chu đáo như vậy không phải cầu là được, vậy tại sao cô lại phải phản bội anh chứ.

Lời Vãn Tình nói thật sự rất có sức thuyết phục, mà dường như bà Kiều lại suy nghĩ đến Lai Tuyết, sắc mặt bà thoáng không vui, từ từ nhíu mày, thở dài nói:

“Thật sự là nghiệp chướng.”

Vãn Tình cũng không đáp lại lời bà Kiều mà chỉ thoáng nhìn đồng hồ rồi nói:

“Bây giờ vẫn còn sớm ạ, vừa rồi ăn hơi nhiều, bác sỹ nói là phải đi bộ vận động, bà nội và cháu đi mua sắm nhé ạ.”

Lời đề nghị của Vãn Tình khiến bà Kiều ngừng nhíu mày, thấy khuôn mặt hào hứng của cô, bà cũng vui vẻ hơn.

“Cháu cũng muốn mua gì đó cho Tân Phàm ạ.”

Vãn Tình vừa kéo bà Kiều vào trung tâm thương mại vừa nói như thế quả nhiên khiến bà Kiều vui ra mặt. Khi hai bà cháu đang đi thì Vãn Tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.