Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 264: Chương 264: Hôn nhân là gì? (Phần 9)




Ánh mắt Vãn Tình không nhìn về phía Mạc Lăng Thiên, nhưng trong đầu cô lúc này lại chỉ có mỗi hình ảnh khi cô và anh ta đứng trước “Thập Toàn Cửu Mỹ”, cô đã từng nhìn ánh đèn rực rỡ trước cửa ấy và khẳng định, sớm muộn gì rồi có một ngày Mạc Lăng Thiên cũng sẽ trở thành khách của nơi này.

Khi ấy anh ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé bao nhiêu, còn cô thì mặ cho cảm giác thất vọng vì bị lạnh nhạt ra thì lại không hề nản lòng, cô nghĩ có một ngày rồi sẽ có cơ hội cùng anh ta đứng ở nơi phồn hoa ấy.

Nháy mắt ba năm đã trôi qua, ba năm này không đổi lại được sự hồi tâm chuyển ý của anh ta mà vẫn là sự lạnh lẽo không hề thay đổi cho đến khi Lai Tuyết xuất hiện.

Hiện tại anh ta lại mời cô đế đây dùng bữa, bất luận là vì mục đích gì thì Hạ Vãn Tình cô cũng không muốn gánh tội danh tư lợi việc công, cô càng không muốn để người khác biết được cô còn khúc mắc với quá khứ mà không dám đối mặt với anh ta.

Vì thế lúc này Vãn Tình không nhịn được thầm tức giận, thế nhưng vẻ mặt của cô vẫn hết sức thản nhiên. Cô sẽ hoàn thành trong bữa tiệc này mà không cần quan tâm đến chuyện của Mạc Lăng Thiên. anh ta muốn làm gì thì là việc của anh ta, cô không có liên quan gì cả.

“Mạc tổng khách sáo và chu đáo thế này, Cục thẩm kế nho nhỏ của chúng tôi chỉ e là không dám nhận, dù gì thì cũng chỉ là công việc giấy tờ mà thôi, Mạc tổng hà tất phải cẩn thận thế này, phô trương phí phạm.”

Vãn Tình nói lời này không chút nể tình, thậm chí còn có ý nói móc, trào phúng. Nếu anh ta thật sự chỉ đơn thuần mời Cục thẩm kế thì cô không có gì để nói, còn bây giờ lại khiến người khác cảm thấy có gì đó bất thường thì thật sự khiến cô buồn bực.

“Tôi nghĩ có thể là cô Hạ hiểu lầm rồi. Mạc tổng của chúng tôi mời mọi người dùng bữa chính là muốn cảm ơn sự ủng hộ và quan tâm của các vị dành cho Mạc thị, hoàn toàn không phải bởi vì phát triển hạng mục mới. Bữa cơm này là do tôi đã đề xuất với Mạc tổng ạ. “

Đào Vũ cẩn thận giải thích, hiển nhiên anh ta đã nhìn thấy sắc mặt của Mạc Lăng Thiên không được tốt nên một mình gánh mọi thứ, sau đó lại bổ sung thêm:

“Chỉ là không ngờ rằng hải sản ở đây không hợp khẩu vị của Khoa trưởng Hạ, mong cô thứ lỗi, đây là sơ suất của tôi.”

Đào Vũ nói như vậy lập tức nghe có vẻ như lòng dạ cô hẹp hòi, Vãn Tình liếc nhìn anh ta, trên trán anh ta đã đổ đầy mồ hôi, mà sắc mặt Mạc Lăng Thiên vẫn rất khó coi, nhưng lại không phải đang tức giận vì lời cô nói.

“Ha ha, Mạc tổng tức giận rồi, nếu đã như thế thì tôi xin thay mặt Khoa trưởng Hạ cùng với Cục thẩm kế chúng tôi kính anh một ly.”

Bên cạnh, Tiểu Quách cố ý muốn làm không khí dịu xuống nên lập tức phụ họa theo Đào Vũ, lúc này thế cục mời dần dần hòa hoãn, còn Mạc Lăng Thiên thì từ đầu đến cuối không hề giải thích gì cả. Đến khi quản lý nhà hàng đưa món ăn lên cho Vãn Tình, thậm chí còn ân cần giới thiệu đôi lời.

Vãn Tình nhìn dáng vẻ của Đào Vũ vẫn cứ bận rộn liên tục để tạo bầu không khí trong bữa ăn như thể thật sự là chủ ý của anh ta vậy. Vãn Tình không nhiều lời nữa mà chỉ nghiêm túc ăn, các đồng nghiệp của cô thì cũng không có vẻ gì là đang suy nghĩ lung tung nữa, dần dần không còn cảm giác nghe ngóng chuyện mới nữa. Còn Mạc Lăng Thiên cũng không còn chỉ nhìn Vãn Tình nữa, thậm chí còn ra ngoài hai lần để nghe điện thoại.

Vãn Tình nhìn những món ăn phong phú làm riêng cho cô trước mặt, tuy rằng có chút bất mãn, thế nhưng cô cũng không tiếp tục làm khó đến cùng nữa. Dần dần mọi người bắt đầu dùng bữa như bình thường, vừa cười vừa trò chuyện.

Chỉ là hễ có mặt Mạc Lăng Thiên thì một vài đồng nghiệp cũng sẽ tỏ ra cẩn thận hơn. Vãn Tình không nói gì nữa mà cúi đầu cố gắng ăn thật nhanh để chuẩn bị về sớm.

Hiển nhiên đã là tiệc thì không thể thiếu rượu được, có vài đồng nghiệp đã hơi say, chỉ có Vãn Tình vì mang thai nên không hề nhấp môi.

Đào Vũ đã gọi người lá xe đến, dặn dò phải đưa họ về nhà.

Mạc Lăng Thiên cũng không hạ mình tiễn họ đến cửa, có vẻ như anh ta ở lại để nói gì đó với quản lý nhà hàng. Vãn Tình không muốn dừng lại cô chuẩn bị lái xe ra về.

Nhưng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Vãn Tình nhìn dãy số trên màn hình thì là Kiều Tân Phàm gọi đến cô lập tức nghe máy.

“Chúng tôi là sở cảnh sát khu Lô Loan, ở đây vừa mới xảy ra tai nạn giao thông, đây là điện thoại của người bị thương, cô là người thân, chúng tôi xin thông báo ~”

Vãn Tình còn chưa nghe xong bên kia đầu dây nói gì, cô chỉ cảm thấy đầu mình trống rỗng, cả người giống như bị lốc xoáy cuốn đi vậy, sự sợ hãi và lo lắng khiến cô hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh vốn có.

“Anh, anh nói gì vậy? Chồng tôi, Kiều Tân Phàm ~ anh ấy bị thương sao? Anh ấy bị thương thế nào?”

Nhất thời Vãn Tình không thể nói rõ ràng được, cô không tin đây là sự thật, chỉ nghĩ được làm sao mà Kiều Tân Phàm lại xảy ra chuyện được chứ. Lòng cô vô cùng đau đớn, tay cô nắm chặt lấy điện thoại không muốn tin.

“Vâng, trước mắt thì người bị thương bị hôn mê, hiện đang cấp cứu, chúng tôi thông báo gia đình nhanh chóng đến đây ~”

Đầu dây bên kia dường như có thể hiểu được tâm lý của cô nên giọng anh ta cũng dịu xuống phần nào, Vãn Tình lập tức nói:

“Tôi đến ngay, tôi sẽ đến ngay ~ xin anh hãy cho tôi biết địa chỉ!”

Vãn Tình ngơ ngẩn gác máy, thậm chí cô đã quên mất chuyện Kiều Tân Phàm đi công tác rất xa nơi này. Cô đã mất đi khả năng phán đoán, chỉ muốn lập tức đến bệnh viện ngay. Kiều Tân Phàm không thể có mệnh hệ nào. Suy nghĩ này giống như lửa đốt trong lòng cô. Cô không do dự mở cửa xe chuẩn bị chạy đến nơi đó.

Nhưng có một người đã ngăn cản hành động điên cuồng của cô, một bàn tay to mạnh mẽ giữa lấy cửa xe, dáng người cao lớn xuất hiện lừng lững.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Giọng Mạc Lăng Thiên tràn đầy quan tâm.Vãn Tình không biết anh ta đã đến từ lúc nào, nếu là bình thường thì cô chỉ hận không thể tát anh ta một cái vì xen vào việc của người khác. Nhưng hiện tại cô vô cùng sốt ruột, không có lòng dạ nào so đo với anh ta nữa.

“Anh tránh ra, tôi có việc ~”

Vãn Tình dùng hết sức kéo cửa xe, nhưng hiển nhiên Mạc Lăng Thiên mạnh hơn cô. Vãn Tình chỉ cảm thấy sự tức giận trào lên trong lòng, sắc mặt cô trở nên dữ tợn gào thét:

“Mạc Lăng Thiên, tránh ra, đừng cản đường tôi, tôi phải đến xem chồng tôi thế nào ~”

Vãn Tình gần như rống giận, ngay khi cô nghĩ rằng làm thế này sẽ khiến Mạc Lăng Thiên thức thời buông tay ra thì chỉ cảm thấy cổ tay mình tê rần, cả người được Mạc Lăng Thiên đỡ lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.