Vãn Tình có thể thấy
trước được, mỗi bữa cơm đều tràn ngập mùi thuốc súng. Lúc này đây gặp
phải Lai Tuyết quả nhiên là khiến cho người ta dễ dàng sinh ra ý chí
chiến đấu.
Nhưng cô chưa kịp tức giận thì bà Kiều đã đứng phắt
dậy, bên kia, Lai Phượng Nghi cũng vội vàng bước đến, bất mãn trách mắng cô ta.
“Tiểu Tuyết, nói cái gì vậy chứ? Còn không mau chàu hỏi anh hai và chị dâu mau.”
Ánh mắt và giọng nói cứng rắn của Lai Phượng Nghi vang lên bắt Lai Tuyết
phải làm theo khiến cô ta buồn bực. Nhưng Lai Tuyết không hoàn toàn làm
theo lời Lai Phượng Nghi mà chỉ thay đổi biểu cảm, liếc qua Vãn Tình,
sau đó tỏ ra ân cần với bà Kiều.
“Bà nội đoán xem hôm nay cháu mang gì đến cho bà ạ?”
Thật quá kinh ngạc, Lai Tuyết thay đổi chỉ trong vòng tích tắc. Có thể thấy
rất rõ ràng, giờ phút này, chẳng ai chịu thua ai cả, còn con át chủ bài
là bà Kiều đây thì ai cũng muốn có được.
Nhưng bà Kiều không có
phản ứng trước sự ân cần của Lai Tuyết. Cô ta cũng không nổi giận mà chỉ xoay người đi về phía Mạc Lăng Thiên, thản nhiên khoác tay anh ta cười
nói:
“Mau mở ra cho bà nội xem!”
Lúc này Vãn Tình mới chú ý đến chiếc hộp bọc lụa trong tay Mạc Lăng Thiên. Lớp lụa trên hộp không
phải là hàng thượng đẳng mới sản xuất mà thoạt nhìn có chút cổ.
Nhưng Mạc Lăng Thiên cũng không vội mở ra mà giải tích qua loa:
“Đây là sách dạy nấu ăn mà bà Từ Khê dùng lúc cuối đời. Lần trước đi dự tiệc, có một cấp dưới tặng cho cháu ạ!”
Chỉ vừa nghe Mạc Lăng Thiên nói như thế, sắc mặt của bà Kiều lập tức thay
đổi, ánh mắt không khỏi sáng lên, vẻ mặt bà dịu đi rất nhiều. Bà quay
sang bảo Vãn Tình:
“Cầm lại đây cho bà nội xem!”
Vãn Tình
không ngờ là bà Kiều lại bảo mình đi lấy, vẻ ngạc nhiên của cô và sự khó chịu trong mắt Lai Tuyết lập tức xuất hiện đồng thời. Khi đối mặt với
Mạc Lăng Thiên, vẻ mặt chỉ thoáng thay đổi, ánh mắt anh ta nhìn Vãn Tình như muốn xoáy vào cô.
Không đoán ra được bà Kiều làm như vậy là
vì cái gì, nhưng Vãn Tình không hề muốn để bản thân luống cuống. Cô đứng dậy, thong thả bước đến trước mặt Mạc Lăng Thiên, cô không thèm liếc
anh ta lấy một cái mà chỉ nhận lấy chiếc hộp bọc lụa trong tay anh ta,
sau đó rất bình tĩnh xoay người. Cô không quan tâm ánh mắt của hai người ở phía sau đang nhìn mình như thế nào, cô mỉm cười mang chiếc hộp đưa
cho bà Kiều:
“Xin mời bà nội xem qua ạ!”
Rất rõ ràng, lần
này Lai Tuyết rất dụng tâm, bà Kiều vội vàng mở chiếc hộp ra. Có thể
thấy là thứ mà Mạc Lăng Thiên mang đến lần này vô cùng quý. Ngay cả
chiếc hộp bên ngoài cũng không hề tầm thường mà trông rất tinh xảo . Bên trong đúng là một quyển sách dạy nấu ăn bằng giấy màu vàng.
Bà
Kiều đeo kính mắt lên nghiên cứu, có vẻ như vật này đối với bà còn quan
trọng hơn cả những thứ tổ yến thượng đẳng gì đó. Chỉ thấy ánh mắt của bà khi thì sáng lên, khi lại âm trầm, bà mím môi sắc mặt dịu dàng. Dáng vẻ của bà lúc này khiến cho bà toát ra một khí chất mà không phải bà lão
nào cũng có được.
“Lăng Thiên, người bạn này của cháu thật đúng là rất giỏi, tìm được cả thứ này.”
Lai Tuyết đắc ý khi thắng được một ván, cô ta thoải mái kéo Mạc Lăng Thiên
ngồi lên sô-pha. Bên kia, Lai Phượng Nghi đã mang bánh ngọt đến.
“Đừng để bị đói, ăn nhẹ trước trong lúc chờ đợi đi, cha của con sẽ về trễ.”
Lai Tuyết nhìn thấy món ăn trên bàn, cô ta lại thoáng đau lòng cho mẹ mình, không khỏi mỉm cười:
“Cảm ơn mẹ ạ!”
Lai Phượng Nghi chỉ bất đắc dĩ cười, nhìn thấy Lai Tuyết cầm hai chiếc đĩa
lên, chia một cái cho Mạc Lăng Thiên xong bà ta mới hài lòng xoay người
đi về phía Vãn Tình.
Khi Lai Phượng Nghi bước đến, trong mắt Lai
Tuyết hiện lên một nụ cười chế giễu giống hệt như nụ cười khi cô ta giả
vờ ngã để hãm hại cô vậy. Như thể vì cố ý chọc tức cô, Lai Tuyết dựa sát vào người Mạc Lăng Thiên, làm nũng nói:
“Lăng Thiên, đây là bánh trái cây nổi tiếng nhất đấy, vị không tồi đâu.”
Nhìn thấy Lai Tuyết rõ ràng muốn thị uy, Vãn Tình không nhìn nữa mà cô quay
sang nhìn Kiều Tân Phàm, trên mặt anh cũng chẳng có cảm xúc gì, chỉ đơn
giản là lạnh lùng. Lúc này anh cứ như thể là một người ngoài đang xem
kịch. Chỉ khi Vãn Tình quay sang nhìn anh, anh mới thản nhiên mỉm cười.
“Vãn Tình, đây là bánh thơm, ăn trước đi kẻo đói.”
Lập tức Lai Phượng Nghi khom người chuẩn bi đưa bánh thơm đến, Vãn Tình vô ý duỗi chân ra thì đụng phải chân bà ta, sau đó cô cúi đầu ôm chân:
“Đau quá!”
Vãn Tình vừa ôm lấy mắt cá chân thì liền nghe thấy Kiều Tân Phàm lo lắng hỏi:
“Làm sao vậy? Lại đụng phải chân sao?”
Bà Kiều nghe thấy lời anh nói thì cũng ngẩng đầu, nhìn thấy Vãn Tình vẫn đang xoa chân, bà lên tiếng dặn dò:
“Chị Dương đi lấy thuốc mỡ cho cô ấy đi.”
Nhưng Kiều Tân Phàm đã đứng dậy bước đến bên cạnh cô, anh nói:
“Trên xe đã có chuẩn bị thuốc, không cần phiền chị Dương.”
Kiều Tân Phàm không để bà Kiều có cơ hội lên tiếng, anh đỡ Vãn Tình dậy, vẻ
mặt anh đanh lại nhìn Lai Phượng Nghi. Lai Tuyết ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng mọi thứ, cô ta cố khắc chế tức giận. Còn Mạc Lăng Thiên nhìn cô
bằng ánh mắt khinh miệt như thể cô là một người phụ nữ mưu mô vậy.
“Tân Phàm, nơi này thật chẳng giống nhà anh gì cả.”
Vãn Tình chẳng thèm để ý ánh mắt hay biểu cảm của hai người họ, chỉ để Kiều Tân Phàm đỡ mình đi. Trong lúc đi ra ngoài, giọng cô hờn dỗi:
“Ừ, chim ác chiếm tổ của chim bồ câu đây mà, đã khiến em bị uất ức rồi.”
Giọng Kiều Tân Phàm cưng chiều, trong mắt anh dường như chỉ nhìn thấy mỗi
mình Vãn Tình. Giọng anh vang lên không lớn không nhỏ, dù rất lơ đãng
nhưng lại có lực sát thương không hề nhỏ.
“Anh nói ai?”
Bỗng nhiên Lai Tuyết đứng dậy, Lai Phượng Nghi liền gọi một tiếng:
“Tiểu Tuyết!”