Đã nhiều năm qua cô
luôn biết rõ sự uy nghiêm của Hạ Chính Lãng, dù cho ông không tức giận
thì thân là con của ông, Vãn Tình bị một cái liếc mắt của ông khiến cho
rất căng thẳng.
Hạ Chính Lãng mím chặt môi, cho thấy rằng ông đang rất nghiêm túc.
“Tiểu Tình, ngồi xuống!”
Tuy rằng giọng ông cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng vẫn khiến cho người nghe cảm
giác được áp lực, nhất là khi mà tin tức kia tràn lan trên báo chí càng
làm cho Vãn Tình cảm thấy rất khó chịu.
“Để mẹ con giảng giải cho con nghe thông suốt rồi hẵng quyết định!”
Hạ Chính Lãng tên tiếng, ông thậm chí không liếc nhìn cô lấy một cái mà
chỉ cúi đầu nhìn mấy tờ báo trên bàn, động tác nhẹ nhàng chậm rãi đến
nghiêm trọng.
“Mẹ!”
So với lúc mẹ cô tức giận trong điện
thoại thì hiện tại, trước mặt cha cô, dường như bà cũng bình tĩnh hơn
rất nhiều, ánh mắt bà nhìn cô không quá nghiêm khắc, nhưng lại lạnh lùng đến khó chịu.
“Con lên phòng đi!”
Bà mở miệng ra lệnh cho Hạ Vãn Dương còn đang định nói gì đó. Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của bà, anh chỉ liếc mắt nhìn Vãn Tình một cái, sau đó đi lên lầu.
Trong phòng khách, dì giúp việc đã sớm lui ra ngoài, ba người ngồi đối diện nhau, Cát My Xảo chậm rãi mở miệng.
“Trước kia mẹ không chú ý đến chuyện tình cảm của con và anh trai con, rất
dung túng các con. Hiện tại sự tình đã đến thế này, con nên suy nghĩ kĩ
xem phải giải quyết thế nào đi!”
Cát My Xảo buông tách trà xuống, nhìn Vãn Tình đang im lặng, bà tiếp tục nói:
“Chuyện này, tuy rằng nói là chuyện lớn, nhưng cũng không hẳn là như thế, nếu
con còn muốn ở cùng Mạc Lăng Thiên, cha mẹ sẽ giúp con một phen. Chuyện
hôn nhân không thể giải quyết theo cảm tính, cưới được người mình yêu
đương nhiên là một tốt, nhưng nếu làm sai cách thì sẽ càng ngày càng
trượt dài.”
“Hai năm nay tuy rằng Mạc Lăng Thiên không có trực
tiếp nói rõ ràng với cha con, nhưng mà chính con cũng đã về nhà không ít lần, con nên hiểu rằng mặc dù anh ta đã rất nỗ lực, thế nhưng nếu không dựa vào quan hệ của nhà họ Hạ chúng ta thì liệu anh ta có thể làm nên
cái gì không. Cho nên đây chính là lý do quan trọng nhất để anh ta cưới
con.”
“Hiện tại, hễ nhắc đến Mạc Lăng Thiên thì tự nhiên sẽ có
người nghĩ đến Hạ Chính Lãng. Dĩ nhiên, khi người ta nhìn cha của con
thì cũng sẽ liên hệ đến đứa con rể đáng giận này. Về điểm này, xem như
hợp lại với nhau sẽ càng tăng thêm sức mạnh!”
Khi bà nói lời này, bà nhìn thật sâu vào mắt Vãn Tình. Lòng cô chùng xuống, cẳng lẽ cha mẹ
hy vọng cô tiếp tục cuộc hôn nhân như vậy sao?
“Một khi ly hôn,
con sẽ trở thành một người phụ nữ đã từng có chồng. Mặc dù con là con
gái của Hạ Chính Lãng đi chăng nữa thì giá trị bản thân con cũng sẽ bị
giảm đi. Đến lúc đó, vấn đề chính là có thể tìm được đối tượng lý tưởng
hay không, hay là lại bị chồng gây rắc rối nữa. Phụ nữ và đàn ông rất
khác nhau, điểm này mẹ nghĩ là con hiểu!”
Cha mẹ lo lắng sâu xa, rất lý trí, rất tỉnh táo. Nhưng mà hiện tại ý niệm duy nhất trong đầu của cô là ly hôn.
“Tuy rằng nghiệm kỳ của cha con chưa đến, nhưng mà có một cơ hội rất tốt.
Tháng trước, có một dự án xây dựng khách sạn trong làng du lịch, ngoài
Mạc Lăng Thiên ra thì không có người nào khác có đủ năng lực cạnh
tranh.”
Hạng mục “Thành phố xinh đẹp” do cha cô khởi động nhận được rất nhiều lời khen ngợi, rất có lợi cho thành tích của cha cô.
Tuy rằng lời nói đã hơi gợi ý, nhưng đã gần như nói rõ ra ý muốn của họ.
Vì lợi ích mà chịu đựng cuộc hôn nhân này, đây là chuyện thật sự phải làm, nhưng mà cô để ý thấy có thể mẹ cô lại bắt đầu giảng giải nữa thì Vãn
Tình kiên quyết đáp lại:
“Mẹ, con phải ly hôn!”