Lòng Vãn Tình lạnh
đi, vẻ mặt cô bình tĩnh, ngạo nghễ, lạnh lùng khiến người khác phải e
dè, làm cho Mạc Lăng Thiên càng lúc càng bối rối.
Mạc Lăng Thiên kiềm nén đến mức muốn bóp chết cô, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Hạ Vãn Tình, thật không ngờ cô lại là người phụ nữ độc ác như thế.”
Vãn Tình nhìn thẳng đôi mắt hằn tơ máu như muốn giết người của anh ta, đột
nhiên trong lòng cô cảm thấy vừa đau đớn vừa nhục nhã, chỉ vì Lai Tuyết
kia mà Hạ Vãn Tình cô trong mắt anh ta vĩnh viễn đều luôn ác độc. Anh ta chưa từng tin tưởng cô.
“Mạc Lăng Thiên, ba năm trước tôi không
hề đuổi Lai Tuyết đi. Ba năm sau, tôi cũng không cố ý hại cô ta. Anh tin cô ta mà không muốn tin tôi, tôi không biết nói gì hơn. Nhưng tôi chỉ
muốn nói một câu, cuộc hôn nhân này không phải do một mình tôi lựa
chọn.”
Nếu nói đến giận nghiến răng, nếu nói hận không thể giết người thì cô cũng không hề thua kém.
Mạc Lăng Thiên chưa hề thẳng thắn nhìn nhận tình yêu của cô. Cô không muốn
lưu luyến người đàn ông như vậy, cũng không muốn níu kéo cuộc hôn nhân
này. Cho nên cô mới dám nói với mẹ rằng mình dứt khoát ly hôn.
Đứng trước mặt anh ta khiến cô cảm thấy rất nhục nhã, rất ngu xuẩn!
Đón nhận ánh mắt quật cường của Hạ Vãn Tình, Mạc Lăng Thiên giật giật mắt,
vẻ mặt căng thẳng, vốn là một người rất đẹp trai, nhưng lúc này anh ta
lại quá mức khó coi.
Đúng vậy, lúc này, trong mắt Vãn Tình, một
người đàn ông chỉ vì sợ cô không ký tên mà khúm núm như anh ta thật sự
rất xấu xí, rất đáng ghê tởm.
Vãn Tình nhếch môi cười trào phúng, Mạc Lăng Thiên lại tức giận nổi gân, đến mức mấy đầu ngón tay run lên
vì nắm quá chặt để kiềm chế.
“Tuy rằng tài sản mà anh bồi thường
cho tôi quá ít, nhưng tiểu thư đây không muốn so đo với anh, bởi vì còn
dính dáng với anh một ngày nào thì tôi sẽ lại phải gặp lại anh, thật
khiến tôi sống không bằng chết.”
Vãn Tình ký vào đơn ly hôn xong
xuôi, cô đẩy đến trước mặt Mạc Lăng Thiên, chỉ thấy anh ta dời ánh mắt
trào phúng nhìn cô, lấy bút máy ra, vội vàng ký tên.
Tốt lắm, cuối cung họ đã đi đến bước này.
“Hạ Vãn Tình, mặc dù cô khiến cho cô ấy sinh non, nhưng cô ấy vẫn nói đỡ
cho cô. Vì sao cô lại có thể độc ác như thế, mà còn tự cho mình là đúng
chứ?”
Ký tên xong, nhìn thấy Vãn Tình bỏ đơn ly hôn vào phong thư, Mạc Lăng Thiên vẫn không cam lòng, bổ sung thêm một câu.
Giờ phút này, trong mắt cô, một Mạc Lăng Thiên từng luôn cơ trí, sắc bén lại thật quá giống một tên đầu heo.
“Tôi nói rồi, không phải tôi làm cho cô ta sinh non. Nếu anh không tin thì
có thể khởi tố tôi đi. Nhưng mà, chuyện Lai Tuyết sinh non không hề liên quan gì đến Hạ Vãn Tình tôi đâu.”
Vãn Tình nói xong thì chuẩn bị đi ra ngoài. Cô rất sợ nếu còn tiếp tục đứng chung với Mạc Lăng Thiên
thì cô sẽ vỡ mạch máu mà chết mất.
Lai Tuyết, Vãn Tình chỉ có thể hình dung cô ta bằng hai chữ ‘đáng sợ’. Qủa thật là một người phụ nữ
yêu quái, cô ta dùng sự dịu dàng, lòng tốt để ngụy trang, lừa dối những
người đàn ông bên cạnh cô ta!
“Cô ~”
Lần thứ hai Mạc Lăng
Thiên vung bàn tay to lên, anh ta bị vẻ mặt hận không thể giết chết Lai
Tuyết của Vãn Tình chọc đến đỏ mắt!