Cả độ xa xỉ của chiếc xe và giá trị con người của người đàn ông này đều không hề tầm thường,
lại thêm việc trong cùng một ngày mà anh ta giúp đỡ cô hai lần, rốt cuộc là như thế nào đây?
Là duyên phận? Là trùng hợp, hoặc cũng là sự sắp đặt từ trước giống như việc Mạc Lăng Thiên đi qua cuộc đời cô.
Nhưng mà lúc này, dù cho là trường hợp nào thì Vãn Tình cũng không thể lý
giải được, hơn nữa cô cũng không có tâm tình truy cứu đến cùng. Một là
bởi vì anh ta thật sự muốn giúp cô, thứ hai chính là bởi vì cô không còn mất trí như khi gặp Mạc Lăng Thiên nữa.
Vô tình cũng được, cố ý cũng chẳng sao, hiện tại cô không rảnh mà tìm hiểu nhiều, cô chỉ nghĩ một chuyện mà thôi.
Ly hôn, ly hôn!
Trên xe, anh ta rất phối hợp với cô, không hề nói lời nào, chỉ chậm rãi lái
xe, để cho Vãn Tình nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính xe, nhìn những tòa
nhà khuất xa dần.
“Nếu cô quá buồn thì hãy cứ khóc đi! Không cần phải nghĩ nhiều làm gì, có lẽ hôn nhân giống như là việc vẫy xe taxi vậy.”
Rốt cuộc vẫn là anh ta phá vỡ sự im lặng, giọng của anh ta rất êm tai.
Loại cảm giác này rất ấm áp, rất đáng tin cậy. Dù cho họ không có duyên có
nợ với nhau. Nghĩ đến đây, lòng cô vốn đang kiên quyết lại nhói đau.
“Dù cho rất muốn khóc, nhưng phải đợi ký tên xong rồi mới khóc. Đột nhiên lúc này thì không muốn khóc.”
Dù cho rất đau, nhưng không muốn khóc, chỉ là cảm giác đau nhói trong tim, hơn nữa cô cũng kiên quyết không từ bỏ sự tôn nghiêm của bản thân.
Khóc, ai sẽ nhìn thấy? Trên thế giới này, thật sự không có người nào có thể thật lòng để cho cô dựa vào mà khóc.
Sau khi người ta khóc lớn một lúc, thì bản thân vẫn rất uất ức, bởi vì cảm
thấy được không hề có ai biết mình đau buồn, lại càng cảm thấy được số
mệnh rất bất công với bản thân. Cô đã cảm giác rất rõ được điều này từ
năm cô mười hai tuổi.
Còn hiện tại, cô sẽ không khóc trước mặt
một người đàn ông xa lạ. Nước mắt của phụ nữ rất rẻ mạt, nhưng khi khóc
trước đàn ông thì lại trở thành một thứ vũ khí rất tốt. Nhưng cô sẽ
không dùng đến loại vũ khí này.
Anh ta nhẹ nhàng cười, dáng vẻ anh ta vô cùng tao nhã, ánh mắt nhìn xa xăm, mở miệng nói với cô:
“Người đàn ông như vậy quả thật không đáng để cô khóc vì anh ta!”
Đây là người đầu tiên nhẹ nhàng an ủi cô từ sau khi Lai Tuyết trở về. Vãn
Tình xoay mặt lại, sườn mặt anh ta rất hoàn mỹ, rất phong độ.
Vãn Tình vẫn cảm thấy chua xót, cổ họng cô bỏng rát, cô cảm thấy rất tủi
thân. Tình yêu giống như là chơi thả diều, việc cô yêu nhầm người chính
là sai lầm của cô, vốn là do cô gieo gió gặt bão mà thôi. Nhưng cô vẫn
cần một chút an ủi.
Đột nhiên lúc này cô cảm thấy ông trời đối xử với cô cũng không tệ. Trong lúc khó khăn như thế này, còn có một người
đàn ông đẹp trai như thế an ủi cô.
Vãn Tình lại mỉm cười thật tươi, cảm kích chất chứa trong đáy mắt cô.
Đến nơi, Mạc Lăng Thiên đã xuống xe trước, sắc mặt anh ta trước sau như một vẫn rất lạnh lùng.
“Chúc cô thuận lợi, đi thôi nào!”
Người đàn ông trên xe chỉ nói một câu rất đơn giản thôi, nhưng cũng đã tiếp
thêm dũng cảm cho cô. Cô chẳng quan tâm việc người ta hiểu lầm quan hệ
giữa họ, ít nhất thì trong lúc cô chật vật nhất thì đã có anh ta cổ vũ
cô.