Có một câu thành ngữ nói rất hay, ‘Chưa đến Hoàng Hà thì lòng chưa nản.’
Hiện tại Hạ Vãn Tình cô đã hết hy vọng thật rồi.
Còn có một câu thành ngữ cũng không tệ, ‘Xe đến trước núi ắt có đường.’
Hiện tại Hạ Vãn Tình cô sẽ không tin là đã đến cuối đường, nếu có núi, ra sao cũng sẽ có đường đi.
Mười hai giờ đêm, cô mở đèn, cả phòng im lặng một cách quỷ dị.
Người ta nói một khi say thì sẽ cảm thấy thư thái, nhưng vì sao cô không hề
say, ngoài cảm giác chân đi không vững, tay không có sức ra thì đầu óc
cô lại rất thanh tỉnh.
Gạt người, tất cả đều là gạt người.
Bất quá, Vãn Tình suy nghĩ kĩ thì cảm thấy cũng không phải là không đúng,
dường như lòng không quá đau, có hơi chết lặng, nhưng không phải là mỗi
hơi thở đều cảm thấy đau muốn chết.
Cô mở TV để trong phòng có âm thanh, mở đèn phòng bếp, đổ tất cả thức ăn đi, tùy ý để cho chúng dập
nát, giống như lòng của cô vậy.
Cô kéo bức tranh trên tường
xuống, tháo mấy chiếc lồng đèn xinh đẹp ra, ném mấy nhánh lan ngoài ban
công xuống dưới lầu. Sau đó lôi hết quần áo trong tủ ra ném trên đất.
Cuối cùng, cô mở ngăn kéo, chết lặng trừng mắt nhìn giấy đăng kí kết hôn hết nửa ngày.
Ha hả, Vãn Tình cười như đã phát điên, nụ cười yếu ớt, cười đến chật vật, cười đến rơi lệ đầy mặt.
Cô ngẩng đầu, nghiêm trang thề son sắt: ‘cưới tôi có nhiều ưu đãi hơn, cam đoan là sẽ làm ăn phát đạt, tôi có tướng vượng phu mà.’
Cô nói bằng giọng uy hiếp: ‘Tôi không tốt chỗ nào? Trông giống khủng long, hay không đủ cao lớn?’
Cô nói luôn một hơi: ‘đời này, một ngày nào đó anh sẽ yêu tôi!’
Nhưng mà, ha hả, chỉ là cô đã thua, cô đã không còn sức lực để đánh cuộc cả đời nữa.
Mà Mạc Lăng Thiên cũng không hề yêu cô, anh ta lại còn lén lút sau lưng cô qua lại với Lai Tuyết.
Mang thai!
Lòng lại đau như có kim đâm, Vãn Tình gục trên giường, rơi nước mắt đầy mặt, vừa xé nát bản đăng kí kết hôn màu đỏ kia.
Đã hết!
Lòng thật quá đau, cô ngủ thiếp đi vì say, hai mắt cô sưng đỏ. Cô ngủ rất say, đến mức có người vào phòng mà cô cũng không biết.
Sáng sớm, di động không báo thức, nhưng vì âm thanh côn trùng kêu khiến Vãn
Tình mở mắt,cô không biết làm thế nào mà mình leo được lên giường, đôi
dép lê cũng bị cô đá lung tung, nhưng bây giờ lại nằm ngay ngắn dưới
giường.
Vãn tình liếc mắt nhìn khắp nơi, đầu đau như muốn nứt ra. Sau đó cô đứng dậy, đầu choáng váng sắp ngã, đồng hồ chỉ đúng mười giờ
sáng, cô không khỏi giật mình.
Có phải là báo chí đều đã đăng tin, hôn nhân tan vỡ của con gái của Thị trưởng, vợ bé lại đang mang thai.
Cô không khỏi rùng mình một cái, đột nhiên nghĩ đến mọi thứ khiến cô cảm thấy lạnh lẽo.
Cô còn đang chuẩn bị đi xuống dưới thì nghe tiếng điện thoại bàn reo, có
người gọi điện thoại đến, nhưng sao điện thoại di động của cô lại không
kêu!
Di động đâu rồi? Vãn Tình nhớ lại xem điện thoại của mình ở đâu rồi.
“Vãn Tình, mẹ đây, chuyện của con và Mạc Lăng Thiên trên báo là chuyện gì
vậy. Vì sao điện thoại của con lại là một người đàn ông trả lời vậy?
Bên kia đầu dây, mẹ cô hết chất vấn, lại dùng giọng điệu đanh thép lên lớp cô, thật là giúp các công ty viễn thông lời to.