Cô không muốn
quay về nhà họ Tịnh và họ Hạ. Nhưng cô đã suy nghĩ rất nhiều về những
lời mà Hạ Vãn Dương nói, vừa vặn cô cũng có việc nhờ anh giúp.
Vãn Tình vừa suy nghĩ vừa bắt đầu tập trung làm việc. Đến giữa trưa, cô
đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm trưa thì nghe thấy Tiểu Quách kinh ngạc
nói:
“Chị Hạ, bên ngoài có người tìm ~”
Vãn Tình nhìn Tiểu Quách, cô không khỏi hơi sửng sốt, ai tìm cô là gì chứ?
Vãn Tình chợt cứng đờ khi bước ra khỏi văn phòng, cô dừng lại nhìn người
trước mặt, người mà cô đã cho ràng sẽ rất lâu mới gặp lại.
“Nhìn thấy tôi giật mình vậy sao, hay là do ghét tôi quá?”
Giọng Tịnh Ái mềm mại uyển chuyển, cô ta mỉm cười không hề có hút e dè nào,
sự linh động của cô ta khiến bản thân cô ta không hề giống tình địch và
giống như bạn bè vậy.
Vãn Tình giật mình, cô không ngờ Tịnh Ái
lại có thái độ như thế nên có hơi kinh ngạc, nhưng cô cũng không nói gì
cả Tịnh Ái không phải là Lai Tuyết, đối với Lai Tuyết cô chỉ đơn thuần
là ó cảm giác chán ghét và oán hận. Nhưng còn Tịnh Ái lại khiến cô không thể nắm bắt được, lúc gần lúc xa.
“Cô đến đây làm gì?”
Vãn Tình cũng không khách sáo gì cả, bởi vì việc liên quan đến mẹ cô, nên
cô không thể bình tĩnh khi đối mặt với Tịnh Ái. Năm đó nhất định là có
rất nhiều nguyên do khiến mẹ từ bỏ cha. Thế nhưng, lý do quan trọng nhất ắt là mẹ của Tịnh Ái.
Mối quan hệ này giống hệt như mối quan hệ
giữa Kiều Tân Phàm với Lai Phượng Nghi và Lai Tuyết. Vãn Tình thừa nhận
cô không có đủ độ lượng để đối mặt với Tịnh Ái.
Nhưng điều quan trọng nhất mà cả cô và Tịnh Ái đều hiểu rõ nhất chính là giữa hai người còn có một Kiều Tân Phàm.
“Là mẹ tôi muốn đến, bà ấy muốn gặp cô.”
Trước lời chất vấn của Vãn Tình, Tịnh Ái chỉ thản nhiên trả lời cô, vẻ nghiêm túc chợt lóe qua đột nhiên biến mất, cô ta lại khôi phục thần thái
thong dong.
Cũng vào lúc này, Vãn Tình đã nhìn thấy người phụ nữ đứng phía sau lưng Tịnh Ái, cô đành nghiêm túc bước đến.
Chợt nhìn thì người phụ nữ này cũng không già nua, nhưng sắc mặt lại vô cùng xanh xao, thậm chí môi cũng tái nhợt không còn chút máu, mái tóc đen
được búi gọn gàng sau gáy. Ở tuổi này rồi nhưng bà ta vẫn có vẻ tinh
anh, nhưng điều này cũng không khiến người đối diện cảm thấy bất ngờ.
Đôi mắt của bà ta tuy không linh động và tràn đầy sức sống như Tịnh Ái,
nhưng bà ta nhìn cô lại có thể khiến cô nhận thấy rõ sự thông minh, cơ
trí và tinh anh. Dù cho khi bà ta khẽ cười, khuôn mặt có trắng bệch
trông rất yếu ớt, nhưng đôi mắt ấy vẫn sáng quắc.
Bà ta mặc chiếc áo màu ngà, quần dài màu nâu đồng, thoạt nhìn có vẻ rất tinh tế và cao nhã.
“Tôi tên là Đảng Mẫn. Khụ khụ ~ Tôi là mẹ của Tịnh Ái!”
Khi Đảng Mẫn mở lời nói, bà ta ho khan hai tiếng, khuông mặt trắng bệnh
thoáng đỏ ửng. Tịnh Ái vội vàng chạy đến đỡ bà ta, nhưng bà ta phất tay ý bảo không sao rồi lại mỉm cười nói với Vãn Tình:
“Chúng ta có thể cùng ăn một bữa cơm không? Ông bà nội của cháu cũng đang đợi ngoài xe đấy.”
Vẻ mặt Đảng Mẫn tuy nghiêm túc, nhưng giọng noi của bà cũng rất nhẹ nhàng, khiến cho người nghe cảm thấy chỉ là một người phụ nữ bình thường, có
thể là do bị bệnh nên không có sức nói chuyện chăng. Thế nhưng lời bà ta nói lại khiến người ta không dám từ chối, Vãn Tình nhìn người phụ nữ
trung niên này, cô không thể nào ghét nổi.
Dù vậy, Vãn Tình cũng không đồng ý ngay mà thoáng trầm ngâm rồi mới nói:
“Tôi nghĩ bây giờ cũng được, người có địa vị cao như bà đây làm thế này là đã nể mặt tôi lắm rồi.”
Vãn Tình suy xét mục đích khi Đảng Mẫn đến đây, khi cô nói thế, quả nhiên
sắc mặt của bà ta hơi chùng xuống, rồi lại rất bình tĩnh nói:
“Tôi cho rằng cần phải nói rõ ràng với cháu về những việc liên quan đến quá khứ.”
Giọng Đảng Mẫn hết sức nhẹ nhàng, không hề có ý thúc ép, sau đó bà ta xoay
người bước đi. Trước ánh nhìn chằm chằm của Tịnh Ái, Vãn Tình không
nhiều lời nữa, cô cũng đi theo.
Nếu đã thế thì phải nói cho ràng
chứ. Khi Vãn Tình đi theo Đảng Mẫn và Tịnh Ái ra ngoài, phía sau lưng cô có người nhoài đầu ra nhìn theo.
“Người đó có phải là mẹ ruột của Khoa trưởng Hạ không nhỉ?”
“Các cô không nhận ra Khoa trưởng Hạ và cô Tịnh rất giống nhau sao?”
“Từ con gái Thị trưởng thăng lên thành cháu gái của Tổng tham mưu Tịnh ~ quả là tốt số, gốc gác to như vậy.”
Vãn Tình không thèm nghe họ suy đoán, cô nhìn thấy chiếc xe có cờ đỏ cùng
vị tài xế cung kính phía dưới kia. Cô ngồi vào xe theo sự sắp xếp của
Đảng Mẫn.
Tịnh Ái ngồi phía trước, Đảng Mẫn và Vãn Tình ngồi phía sau. Có lẽ Tịnh Ái lo lắng cho sức khỏe của mẹ nên bảo tài xế đóng chặt cửa sổ lại.
“Tôi và cha cháu đã bàn bạc với nhau, hy vọng cháu sẽ quay về nhà họ Tịnh.”
Trên xe, Đảng Mẫn chân thành nói, thái độ dịu dàng, thậm chí ánh mắt bà ta còn hơi thành khẩn.
Vãn Tình quan sát bà ta, cô lờ mờ hiểu ra rằng tình yêu mà người phụ nữ này dành cho cha tuyệt đối không thua kém mẹ cô.
Cô cũng đã suy nghĩ đến việc nhà họ Tịnh muốn cô về nhận máu mẻ, nhưng mà
cô không ngờ rằng người đều tiên nghiệm túc đến thỉnh cầu cô quay về nhà họ Tịnh lại là người phụ nữ này.
“Khụ khụ ~ Yêu cầu này có thể là quá đột ngột, nhưng tôi lo lắng ~ khụ khụ ~ nếu như bây giờ mà không làm thì tôi sẽ hối hận!”
Đảng Mẫn vẫn cứ ho không dứt, Vãn Tình nhìn dáng vẻ bà ta cố gắng tỏ ra bình thường nhưng cả người lại rất căng thẳng như vậy, cô quả thật không thể nào lạnh lùng được,
“Mẹ, mẹ không sao chứ ạ?”
Tịnh Ái xoay mặt lại, quan tâm hỏi han nhưng Đường Mẫn lại phát tay, nhìn vãn Tình nói:
“Ông bà nội của cháu muốn cháu quay về, cha cháu lại càng hy vọng hơn, Khụ
khụ, thế nhưng chúng ta biết trong lòng cháu có khúc mắc nên không miễn
cưỡng cháu.”
Vãn Tình cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô không muốn nghe tiếng Đảng Mẫn ho như muốn long phổi ra như thế, nhưng lại không
thể hoàn toàn vui vẻ chấp nhận yêu cầu này được, đặc biệt là lại do Đảng Mẫn nói ra.
“Năm đó mẹ tôi vì cha mà bị bắn trúng phổi, tuy phẫu thuật bảo vệ được tính mạng, nhưng bởi vì phải cắt bỏ một lá phổi nên
sức khỏe tuột dốc không phanh.”
Tịnh Ái lại mở miệng giải thích,
Vãn Tình ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tĩnh lặng, bình thản của Đảng Mẫn,
cuối cùng cô vẫn không nói gì, tiếp tục lạnh lùng trầm mặc.
“Không phải là tôi cố ý muốn từ chối ý tốt của các vị, mà là tôi cho rằng
không cần phải quay về nhà họ Tịnh. Cuộc sống của tôi bây giờ rất tốt,
còn những việc liên quan đến quá khứ, tôi hoàn toàn không muốn tính toán gì nữa. Cho nên, các vị cứ xem như tôi không tồn tại là được rồi.”
Lời Vãn Tình nói rất chân thành, Đảng Mẫn không nói gì thêm nữa, nhưng Tịnh Ái lại quay đầu nhìn cô nói: