Nhưng chỉ thấy anh ta quay đầu, nhìn sâu vào đôi mắt đang mơ màng của Vãn Tình. Người đàn ông này thật sự có vấn đề về đầu óc sao?
Anh ta mỉm cười, khóe môi cong một độ cong hoàn hảo, rất tao nhã, rất cao quý.
Tay anh ta nắm lấy anh cô, bình tĩnh nói:
“Tôi sợ cô sẽ lại đi nhầm xe.”
Giọng nói ôn hòa, ngữ điệu dường như còn ẩn chứa hàm ý quan tâm, giống như
câu vừa nói ra đã xuyên thẳng vào cuộc hôn nhân hết sức chật vật của cô. Vãn Tình nhớ rõ lần trước anh ta cũng đã từng nói rằng cuộc hôn nhân
của cô giống như là bắt nhầm xe vậy.
Vậy thì câu này của anh ta
có ý gì chứ? Vậy mà lại đi kích thích trái tim đang mệt mỏi của cô. Cô
cảm thấy chua xót, nước mắt chực trào ra.
Ai cho anh ta cái quyền không kiêng nể gì mà nghiền nát mọi sự yếu đuối của cô. Ai cho phép anh ta dịu dàng như thế, khiến cho cô đột nhiên cảm thấy rằng người đàn ông này mặc dù rất hai mặt, nhưng lại rất nhiệt tình.
Anh ta nói hôn nhân giống như là bắt xe taxi, còn cô thì là đã bắt nhầm xe.
Câu nói kia nhẹ nhàng nhưng cô biết rõ, ba chữ ‘bắt nhầm xe’ này ẩn chứa
rất nhiều chua xót và hối hận, cả mong chờ và bàng hoàng, rối rắm và
thất vọng.
Hiện giờ anh ta đã nói sợ cô lại đi nhầm xe, rõ ràng
anh ta đã có ý cầm lấy tay cô, bảo vệ cô. Cảm giác hạnh phúc này đến đột ngột, kỳ lạ nhưng dịu dàng. Tuy rằng cô rất cảm động, nhưng lúc này cô
không thể nào tiếp nhận nổi.
“Thật xin lỗi, bây giờ tôi không muốn bắt xe nữa, cảm ơn anh!”
Sự cứng rắn thường ngày của Vãn Tình đều bị anh ta nhìn thấu, người đàn
ông có sức quyến rũ như thế, cô càng không thể đến gần anh ta. Một khi
đã gần nhau, sẽ bị anh ta nắm trong tay, cuối cùng sẽ không thể thoát ra nổi.
Vãn Tình xoay người, nước mắt đã rơi như mưa, cô vội vàng cất bước chạy khỏi nơi này.
Nhưng cả đời này cô cũng sẽ không quên những gì vừa xảy ra cùng câu nói kia của anh ta.
Ngày Vãn Tình chính thức ly hôn không đau như cô tưởng tượng. Bởi vì có một
người đã rất dịu dàng với cô gái đang khao khát hạnh phúc như cô. Một
giây đó, cô đã quên đi cái tên Mạc Lăng Thiên kia, chỉ nhớ đến người đàn ông nọ, người mà thậm chí cô còn không biết tên, chỉ biết rằng anh ta
mang họ Kiều.
Sáng sớm ngày thứ hai, cô mở to mắt nhìn chiếc đèn thủy tinh sáng loáng trên trần nhà.
Nơi này là nhà của cô, nhà họ Hạ, là nơi cô đã sống hơn hai mươi mốt năm.
Còn cô đã mơ một giấc mơ rất dài, sau khi tỉnh lại, cô không hề có chồng, lại tự do trở lại.
Thời gian rất tàn nhẫn, năm tháng cứ trôi qua, có những thứ mãi theo đuổi mà không bao giờ nắm lấy được, đúng là khổ!
Hay cho cái gọi là thời gian tàn nhẫn, ba năm thanh xuân của cô cứ như vậy mà đã trôi qua.
Hay cho cái gọi là thứ khó nắm bắt. Hạ Vãn Tình, cô thật sự ly hôn rồi đó!
Trong lòng cô có cảm giác cay đắng. Nghe có người gõ cửa, Vãn Tình cố gắng ngồi dậy.
“Tiều Tình, xuống ăn sáng thôi!”
Là giọng của Hạ Vãn Dương. Cô lại hoài niệm về ngày trước, thật sự giống
như một giấc mơ. Nếu trong lòng không có cảm giác chua xót này thì thật
sự giống như cô chỉ vừa nằm mơ mà thôi.
Vãn Tình lên tiếng, đứng dậy mở cửa đi xuống. Dưới lầu, ánh mắt Cát Mi Xảo đăm chiêu nhìn chằm chằm tờ báo.