Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 25: Chương 25: Sau ly hôn (phần 6)




“Nếu con đã muốn ly hôn, thì mẹ cũng không cản nữa. Trong mắt người ngoài thì con chính là con gái của nhà họ Hạ, xem như là mặt mũi của cha và mẹ. Con lấy xe mà dùng.”

Vãn Tình được chiếu cố mà hốt hoảng, cô từ chối:

“Mẹ, con không cần đâu ~”

Cát Mi Xảo đã nghiêm mặt:

“Trước kia mẹ đã không đủ quan tâm đến con, bây giờ mẹ chỉ muốn giúp đỡ con một chút mà thôi. Lúc sáng trước khi đi làm, cha con đã dặn dò mẹ phải cổ vũ con. Nếu con không nhận thì cha con trở về sẽ lại nói mẹ. Được chưa? Ăn sáng đi.”

Vãn Tình nhìn chỗ ngồi kia, quả nhiên là sáng nay không có mặt cha, cô nhìn lại vẻ mặt không cho phép từ chối của mẹ, cô liền nhận lấy chiếc chìa khóa. Thật ra nếu cô muốn mua xe thì chỉ cần số tiền bồi thường ly hôn mà Mạc Lăng Thiên chia cho cô thì cũng có thể mua một chiếc xe không tồi rồi. Nhưng mà thật lòng cô không muốn động vào số tiền kia.

Dĩ nhiên lấy số tiền đó từ Mạc Lăng Thiên là lẽ thường, nhưng không có nghĩa là cô thích nó.

“Sau này gặp người đàn ông nào vừa mắt, đừng tùy ý nữa, hãy đưa về nhà để cho mẹ và cha con xem thử, hiểu không?”

Vãn Tình ăn sáng xong, chuẩn bị đứng lên thì mẹ lại bổ sung thêm một câu như vậy, Vãn Tình vội vàng gật đầu.

Hạ Vãn Dương đứng phía sau thấy bóng Vãn Tình rời khỏi thì bất mãn nói:

“Mẹ, Tiểu Tình vừa ly hôn!”

Nhưng Cát Mi Xảo liếc anh, nói:

“Thanh xuân của phụ nữ có hạn, bây giờ con bé đang đau lòng, nhưng cũng không phải là nó có thời gian để phung phí. Cho nên, thừa dịp còn trẻ, hãy mau chóng quên cái tên Mạc Lăng Thiên kia đi.”

Hạ Vãn Dương nghe xong thì tất nhiên không còn gì để nói, lời mẹ nói đều đúng. Nhưng với ba năm tình cảm của Vãn Tình dành cho Mạc Lăng Thiên, thì làm sao có thể nói quên là quên được.

“Còn con nữa, con cũng thấy đó, Lai Tuyết kia không phải một người phụ nữ đơn giản. Cho nên đừng có hoái hoắc nữa hãy tìm một người thích hợp đi!”

Cát Mi Xảo nhìn về phía con trai, Hạ Vãn Dương cúi đầu không nói gì, trên mặt biểu lộ chút mất mát.

Vãn Tình vừa đến cửa công ty, cô vẫn cảm thấy hơi xấu hổ. Vì chuyện với mạc Lăng Thiên mà đã nghỉ một ngày, thậm chí còn không hề xin phép, người khác sẽ nhìn cô như thế nào đây?

“Cô Hạ đến rồi ư? Cô vẫn ổn chứ?”

Tiểu Quách thấy vãn Tình đứng do dự ở cửa. Vẻ mặt Vãn Tình đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô cũng không muốn nói đến việc riêng tư của mình, chỉ gật đầu. Sau khi đi vào, cô liền chuẩn bị đi tìm cục trưởng Cao.

“Tiểu Hạ, lại đây. Đến văn phòng của tôi một chuyến.”

Vừa đúng lúc cục trưởng Cao đang ở bên ngoài, nhìn thấy Vãn Tình, lập tức gọi cô, mấy người đồng nghiệp xung quanh nghe thấy thì liền nhìn về phía này. Nhất thời mặt Vãn Tình hơi nóng lên, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

“Ngại quá, hôm qua tôi có việc nên đã không xin phép.”

Nhưng cục trưởng Cao chỉ khoát tay ra hiệu cho cô ngồi xuống, nói:

“Chuyện này đầu tiên là do tôi không cân nhắc kỹ càng, nếu không thì sẽ không để cô tham gia bữa tiệc kia rồi. Chuyện này phải trách tôi! Ngày hôm qua cô không đến, nhưng có một người đàn ông đã gọi đến xin nghỉ giúp cô rồi.”

Vãn Tình bất ngờ, trong đầu liền nghĩ đến một người đàn ông họ Kiều.

“Tiểu Hạ nha, chuyện quá khứ hãy để nó là quá khứ đi. Gặp được người đàn ông tốt thì hãy kịp nắm cho chặt.”

Vãn Tình không nói gì, trong lòng rất tò mò, rốt cuộc người đàn ông này muốn làm gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.