“Trên thực tế, một
ngày trước, bà nội và cha tôi đã biết chuyện tôi muốn kết hôn với cô, họ phản đối rất mãnh liệt, đến sức mạt sát địa vị của tôi ở nhà họ Kiều.”
Anh nói rất thoải mái, giống như là đang kể chuyện của người khác. Nhưng
Vãn Tình nghe xong, cô cảm thấy rất căng thẳng, tay vô thức nắm chặt tay anh.
Dường như đã liệu trước được phản ứng của Vãn Tình, anh ung dung cười, tạo một cảm giác rất xa vời. Vãn Tình nhìn không thấu vẻ mặt này, vừa như thương, lại vừa như hận, vừa lạnh lẽo, nhưng cũng rất nhẹ
nhàng.
“Tôi đi gặp cô gái mà bà nội muốn. Tôi biết rằng chỉ cần
tôi không bỏ đi ý nghĩ muốn gặp cô trong đầu thì bà nội nhất định sẽ
không bỏ qua.”
Cho nên việc Vãn Tình thấy anh gặp cô gái đó là thật.
“Biết vì sao hôm đó đột nhiên tôi không thể đến đón cô không?”
Vãn Tình đón nhận khuôn mặt tươi cười bất đắc dĩ của anh, thì thào nói:
“Bởi vì Kiều Minh Kiều theo dõi anh phía sau.”
Kiều Tân Phàm nắm lấy bàn tay còn lại của Vãn Tình, anh thoa1nng trầ mgiọng tiếc nuối nói:
“Đáng tiếc là đêm đó cô không nhận điện thoại của tôi, tôi đã nghĩ cô sẽ như
vậy mà từ bỏ, sẽ không bao giờ chờ tôi nữa. Cảm giác đó rất đáng tiếc,
rất tiếc nuối.”
Vãn Tình nghe Kiều Tân Phàm nói, cô hiểu được tâm trạng của anh lúc đó, sự tiếc nuối của anh khiến cô cảm động.
Còn chính phán đoán mù quáng của cô đã khiến bản thân cô buồn khổ và băn
khoăn, cũng khiến cô suýt nữa thì từ bỏ. Vãn Tình cúi đầu, trong lòng
rất xấu hổ và áy náy.
“Bà nội nghe Kiều Minh Kiều nói mỗi tối tôi đều trộm đi gặp cô cho nên bà rất tức giận, nhưng mà đêm đó tôi cũng
không biết, cho đến sang hôm sau tỉnh dậy thì phát hiện mình bị nhốt
trong phòng, ngay cả cửa sổ cũng bị giăng dây thép. Vì thế tôi đã phải
sống hơn mười ngày như thế.”
Qủa thật là một gia đình phong kiến, Vãn Tình nghe xong, lòng cô không khỏi lo lắng, bà nội phản đối như
vậy, làm thế nào có thể dễ dàng chấp nhận cô làm vợ của Kiều Tân Phàm
chứ.
Khi Kiều Tân Phàm nói chuyện, anh cười ảm đạm, lộ ra vẻ mệt mỏi và xa xăm của anh.
“Không phải là Minh Kiều không thích em, con bé chỉ là không muốn để anh mất đi địa vị và tài sản này mà thôi.”
Vãn Tình hiểu được dụng ý của Kiều Minh Kiều, nhưng thái độ biến hóa ngày
hôm đó của cô ấy cũng vẫn chèn ép sự cam đảm và tự tôn của cô.
Gia đình giàu có luôn sâu như biển, Kiều Tân Phàm vì cưới cô mà không cần cả tài sản và vị thế của mình sao?
Nhìn không thấu sau vẻ mặt anh còn có dụng tâm gì, đoán không ra ngoài sự dịu dàng, anh còn có tính toán gì.
Lần này họ cũng không phải kết hôn vì tình yêu, vừa làm như thành thật với
nhau, lại vừa luôn giấu diếm. Vãn Tình nhìn người đàn ông vừa mới dịu
dàng và che chở cô, cô cảm thấy gần mà xa.
“Như vậy, Kiều Tân
Phàm, tôi có gì thật sự hấp dẫn anh, đáng giá để cho anh liều lĩnh, hay
là tôi có gì đáng giá để cho anh cưới làm vợ chứ?”
Đôi mắt cảnh
giác của Vãn Tình giống như gai trên thân xương rồng, như đâm thẳng vào
Kiều Tân Phàm, chỉ thấy vẻ mặt anh đang nhẹ nhàng, bỗng trở nên nghiêm
túc vì dáng vẻ của Vãn Tình.
“Hạ Vãn Tình, xin hãy tin tưởng tôi là thật tình muốn kết hôn với cô, điều này không thể nghi ngờ.”
Vãn Tình thậm chí có thể cảm giác được vòng ôm của anh tăng thêm chút lực,
cô nghe thấy tiếng tim anh đập, cuối cùng lòng cô vẫn bình tĩnh trở lại.
“Tiệc đính hôn ngày mai làm sao bây giờ?”
Vãn Tình ngước nhìn Kiều Tân Phàm, thì thấy vẻ vui sướng và chắc chắn của anh:
“Vẫn tiến hành!”