Mái tóc dài của Vãn
Tình được vấn cao lên, để lộ vành tai tinh xảo, hai chiếc khuyên tai
khiến cô càng thêm xinh đẹp. Làn da cô trắng nõn, đôi mắt to tròn, đôi
mi thanh dài, chiếc mũi cao cao cùng với đôi môi đỏ mọng làm cho cô càng sáng ngời hơn rất nhiều.
Cởi ra bộ trang phục cứng nhắc thường
ngày, cô thay một bộ lễ phục trắng toát, cổ váy chữ V, để lộ dáng người
xinh đẹp, phía dưới để lộ đôi chân thon dài, càng thêm tuyệt đẹp khi kết hợp với giày da, khiến cả người cô yểu điệu, hoạt bát hơn.
Vẻ đẹp này thậm chí còn vượt qua cả sự tưởng tượng của Vãn Tình, khi được Kiều Tân Phàm ca ngợi, cô vui vẻ mỉm cười.
Đúng vậy, vui vẻ không phải bởi vì tình yêu, mà là vì sự khởi đầu này, cô
lựa chọn để cho bản thân vui vẻ, quên đi Mạc Lăng Thiên, một lần nữa bắt đầu lại. Cô không cần lo lắng, hay áp lực gì nữa, cũng không cần cả quá khứ, bắt đầu lại một lần nữa.
“Khách mời không nhiều lắm, nhưng đều là những người bạn tốt.”
Kiều Tân Phàm khoác tay lên đầu vai cô, bộ trang phục màu đen của anh được
may theo phong cách Châu Âu, càng tôn lên khí chất tao nhã của anh,
khiến anh trở nên anh tuấn thoát tục, cộng thêm sự dịu dàng thản nhiên
mà mê người của anh, người đàn ông như anh thật sự có lực hấp dẫn trí
mạng.
Vẻ đẹp hoàn mỹ, cao quý luôn khiến phụ nữ có cảm giác thụ
sủng nhược kinh, dù cho anh nói gì đi chăng nữa thì người phụ nữ bên
cạnh anh chắc chắn cũng sẽ thỏa mãn với hư vinh nho nhỏ đó.
Như thế này có thể đả kích Mạc Lăng Thiên không? Hay đây chỉ là cuộc sống kiêu hãnh của chính cô mà thôi?
Vãn Tình không nghĩ đến việc ngày hôm nay cũng là ngày đính hôn của Mạc
Lăng Thiên, mà cô chỉ muốn dùng hết dũng khí của mình để bước trên con
đường hôn nhân mới này.
“Những thứ này anh chuẩn bị khi nào vậy?”
Vãn Tình vẫn tò mò về hành động của anh, cô có cảm giác muốn hỏi anh cho rõ.
“Sau lần đầu tiên đến nhà em, anh đã nhờ bạn bè chẩn bị.”
Kiều Tân Phàm lạnh nhạt cười, ánh mắt anh hơi lóe chút ảm đạm, rồi bỗng nhiên lại sáng ngời. Vãn Tình vẫn hơi lo lắng:
“Nếu cuộc hôn nhân của chúng ta thật sự khiến cho anh trắng tay, anh sẽ hối hận chứ?”
Đúng vậy, cô không muốn làm gánh nặng của người khác, lại càng không muốn
người khác chán ghét mình. Cái cảm giác bị chán ghét rồi bị người ta vứt bỏ cô đã nếm trải quá đủ rồi.
“Sẽ không!”
Ánh mắt Kiều
Tân Phàm trầm tĩnh, đáp án của anh rất quả quyết, ngắn gọn chỉ hai chữ,
khiến cho Vãn Tình không òn biết nói gì hơn.
“Em cũng sẽ không.”
Đúng vậy, nếu đã ước hẹn cùng nhau bước đi, nếu cô đã không còn đường lui, cô cũng sẽ không hối hận.
Hai người cùng cười, tuy rằng quen biết nhau chưa lâu, nhưng thật sự có cảm giác họ giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn.
“Đi thôi, đi tiếp đãi mọi người.”
Kiều Tân Phàm lái xe đưa Vãn Tình đến một khách sạn ở ngoại ô, nơi này đã sớm có người đến chúc mừng.
“Đồng nghiệp của em, anh cũng có biết, có thể sắp xếp thời gian để gặp mặt họ.”
Đột nhiên Kiều Tân Phàm nói như thế, Vãn Tình hơi ngạc nhiên. Nếu Kiều Tân
Phàm mà không nói thì thật sự là suýt nữa cô đã quên mất. Tuy rằng
chuyện lớn như thế này, nói với họ cũng không có gì là không thể, nhưng
thật sự cô không muốn báo với họ.
“Chuyện lớn đời người vốn nên được nhiều bạn bè chúc phúc thì mới ý nghĩa.”
Lời Kiều Tân Phàm vừa nói đa số là có tính cổ vũ, Vãn Tình nhìn dáng vẻ đứng đắn, lạnh nhạt của anh, cô tự nhiên đáp:
“Đều nghe lời anh là tốt rồi.”
Giờ phút này, chút ấm áp này khiến Vãn Tình cảm thấy bản thân hơi chờ mong, cuộc sống mới sắp bắt đầu rồi sao?