Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 145: Chương 145: Tuyệt đối không cần sự quan tâm của anh (Phần 3)




Đây là studio chụp ảnh cưới theo yêu cầu tốt nhất thành phố, nơi chụp ảnh chính là khu rừng trên núi phía nhau biệt thự là họ Kiều, lễ phục thì họ đã chọn sẵn, mỗi một bộ đều tôn lên dáng người của Vãn Tình và dáng vẻ cao ngất, anh tuấn của Kiều Tân Phàm, hai người họ đứng cùng nhau hoàn toàn rất đẹp đôi.

Khu rừng trên núi vốn rất đẹp, hơn nữa còn được nhà họ Kiều chú ý tu bổ thành một nơi nhân văn ý nhị hòa hợp với phong cảnh thiên nhiên. Chụp ảnh cưới ở đây không hề làm nơi này mất đi sự thanh tĩnh, mà ngược lại còn tăng thêm phần ý nghĩa.

“Gần vào, cô dâu đứng gần vào một chút.”

Vãn Tình hơi thẹn thùng, cách đó không xa, bà Kiều và mọi người đều đến xem, hiển nhiên vì đây là chuyện lớn của nhà họ Kiều. Ngoài Lai Tuyết ra thì không ai giấu được nụ cười chúc phúc. Nhất là bà Kiều vẫn luôn không ngừng mỉm cười, điều này khiến Vãn Tình không khỏi xúc động, người từng cực lực phản đối thì giờ đây đã chấp nhận cô.

“Tốt! Hai người hãy tiếp xúc nhẹ một chút, không cần thực sự hôn. Tốt lắm ~”

Vãn Tình cảm giác được bàn tay Kiều Tân Phàm giữ chặt sau gáy cô, cô mở to mắt nhìn vào đôi mắt sáng như trăng của anh vừa như say mê, vừa như đang chăm chú nhìn cô. Môi anh đã gần như chạm vào môi cô, khiến cô đỏ mặt, không khỏi muốn lùi bước.

“Bà xã, tập trung nào ~”

Anh vừa mỉm cười vừa nói khẽ, dáng vẻ này của anh rất động lòng người. Vãn Tình cũng ngượng ngùng nói thầm:

“Rất nhiều người đang nhìn kìa.”

Kiều Tân Phàm thản nhiên cười, thong thả nói:

“Chính là muốn cho họ nhìn thấy chúng ta hạnh phúc, để họ biết được Hạ Vãn Tình đẹp đến thế ~”

Lời Kiều Tân Phàm nói đột nhiên bị cắt đứt, khuôn mặt anh bỗng trở nên lạnh lùng. Cô không khỏi nhìn theo ánh mắt của anh, cô cũng sửng sốt, không khỏi nắm chặt bó hoa trong tay, vẻ mặt cô trở nên cứng đờ, son phấn che giấu được sự biến sắc trên mặt cô, nhưng lại không che đi được ánh mắt kinh ngạc và khẩn trương của cô.

Không biết từ khi nào, ngoài Kiều Quý Vân ra thì còn có một đoàn người đang bước đến, cha mẹ cô, anh hai, Mạc Lăng Thiên, còn có cả Tịnh Đạo Hoành cùng Vinh Quyên và Tịnh Ái xinh đẹp đang tươi cười.

Nhưng Vãn Tình rõ ràng cảm giác được nụ cười này của Tịnh Ái hết sức cao ngạo và mạnh mẽ.

Đúng thế, rốt cuộc thì cô ấy cũng ngồi không yên rồi, bởi vì Kiều Tân Phàm không làm theo những gì cô ấy nghĩ sao?

Vãn Tình cảm thấy bàn tay anh nắm chặt lấy ngón tay cô, còn nụ cười của anh đã sớm trở nên đông cứng, giờ phút này trong mắt anh chỉ thấy Tịnh Ái.

Một sự đau đớn đến không thở nổi lại chiếm lấy trái tim cô. Vãn Tình chỉ cảm thấy cảm giác này sao quá quen thuộc. Cảm giác khi Mạc Lăng Thiên xuất hiện bên cạnh Lai Tuyết giờ phút này lại quay trở lại lần thứ hai.

“Không mời mà đến, xem ra là đã quấy rầy chuyện vui của các vị rồi.”

Tịnh Đạo Hoành vừa nói xong, tuy rằng ông ta mỉm cười, nhưng môi ông ta mím lại, vẻ mặt uy nghiêm như thống lĩnh quân trên mặt trận khiến người ta cảm thấy áp lực vô hình.

“Đâu có, đâu có. Ông Tịnh hạ cố, chúng tôi rất vinh dự!”

Bà Kiều và Kiều Quý Vân tươi cười tiếp đón, sau đó nói với Hạ Chính Lãng và Cát Mi Xảo:

“Thật là đúng lúc, ông bà thông gia và ông Tịnh đều đến đây, tiếp đãi không được chu toàn, xin thứ lỗi!”

So với phong thái quân nhân của Tịnh Đạo Hoành thì Hạ Chính Lãng có vẻ nho nhã hơn, ông chỉ lịch sự mỉm cười, không làm mất đi dáng vẻ của một thị trưởng.

“Thật sự không ngờ có thể gặp được ông Tịnh ở đây, thật đúng là vinh hạnh. Ông Tịnh đến hẳn là có chuyện gì nhỉ?”

Vãn Tình cảm giác được vẻ thoáng ưu tư trong mắt mẹ mình, cô không khỏi mím môi. Còn Tịnh Ái đã dời ánh mắt vốn đang nhìn chăm chú vào hai bàn tay đan vào nhau của cô và Kiều Tân Phàm, mở miệng trả lời thay ông nội mình:

“Nghe nói phía khu rừng trên núi này có một con suối có thể dùng làm nơi an dưỡng. Chân trái của ông nội tôi bị đau, nên định đến đây xem sao. Không ngờ lại đúng lúc Vãn Tình đang chụp ảnh cưới.”

Tịnh Ái vừa nói xong, mọi người đều nhìn về phía Vãn Tình. Cô căng thẳng đón nhận ánh mắt thản nhiên của Tịnh Ái, không khỏi than thầm.

Lúc này, cô ấy rất bình tĩnh khi làm gián đoạn buổi chụp ảnh cưới của cô, nhưng lại xem như không nhìn thấy sự tồn tại của Kiều Tân Phàm, đây là giả vờ không biết sao?

“Suối nước nóng ?”

Trái lại bỗng nhiên bà Kiều trở nên nghiêm túc, nghi hoặc hỏi, bà hướng ánh mắt về phía Kiều Tân Phàm. Vãn Tình đột nhiên hiểu được một chuyện, rằng suối nước nóng này chỉ sợ ngoại trừ chủ nhân của nhà họ Kiều ra thì không có nhiều người biết đến đó, ngay cả Lai Phượng Nghi và Lai Tuyết e là cũng không hề biết.

Những người giúp việc bên cạnh bà Kiều cũng tỏ ra kinh ngạc, dáng vẻ này của họ như muốn nói : Nhà họ Kiều sao lại có suối nước nóng?

“Cô Tịnh thật biết nói đùa, nhà chúng tôi sao lại có suối nước nóng chứ?”

Quả nhiên Lai Tuyết lập tức trả lời, cô ta hướng ánh mắt giễu cợt về phía Vãn Tình, hiển nhiên là đang xem kịch vui. Vãn Tình vẫn cố tỏ ra thản nhiên, nhưng lúc này, trong lòng cô đột nhiên nảy sinh bất an, âm thầm xâm nhập vào suy nghĩ của cô.

“Cái này, cô không biết sao? Tôi đọc được trên tư liệu rằng một ngàn năm trước có một người phát hiện ra con suối ở khu rừng này. Chẳng lẽ là gạt người sao?”

Khi Tịnh Ái nói như vậy, cô vô tội nháy mắt, nhìn về phía Kiều Tân Phàm. Vãn Tình tự nhiên đã hiểu ra đây căn bản không phải là tư liệu lịch sử, mà là do anh đã nói với cô ấy.

Chỉ có người quan trọng nhất, thân thiết nhất thì Kiều Tân Phàm mới có thể nói ra bí mật của nhà họ Kiều.

Suy nghĩ này không khỏi khiến Vãn Tình trở nên căng thẳng, tất cả sự cố gắng giữ gìn, che giấu của cô cuối cùng có thể kéo dài đến bao giờ?

“Tài liệu lịch sử không sai, nhà chúng tôi cũng thật sự có con suối đó, chính là mới phát hiện ra sau khi động thổ kiến tạo núi giả.”

Người trả lời là Kiều Tân Phàm, ánh mắt anh bình tĩnh, lại thoáng nghiêm túc, khóe môi anh hơi cong lên như đang cười, nhưng thật ra là đang căng thẳng, sự ảnh hưởng của Tịnh Ái đối với Kiều Tân Phàm là không thể xem nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.