Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 147: Chương 147: Tuyệt đối không cần sự quan tâm của anh (Phần 5)




Nếu không tin thì hãy để thời gian chứng minh tất cả. Anh nói rất quả quyết, Vãn Tình cảm thấy chính mình hệt như một con nhím bị thương, rất dễ dàng cuộn mình lại, sợ bị thương tổn.

“Đi thôi!”

Khi cô đang thay quần áo, ánh mắt kiên định của Kiều Tân Phàm khiến Vãn Tình cảm thấy như mình được tiếp đầy năng lượng và dũng khí.

Quả nhiên nhà họ Kiều chuẩn bị đón khách hết sức chu đáo, chiếc bàn dài trong phòng ăn được thay bằng bàn tròn xoay, có thể thấy nhà họ Kiều rất có kinh nghiệm trong việc đón tiếp khách quý.

Vãn Tình khoác tay Kiều Tân Phàm bước ra, Vãn Tình liền cảm giác như có vô số ánh mắt nhìn về phía mình. Giờ phút này, cô ngẩng cao đầu, thậm chí còn kiên định và trầm tĩnh hơn vừa rồi.

Bên cạnh cô, sự nho nhã nổi bật của Kiều Tân Phàm cũng nhận được sự tán thưởng của Tịnh Đạo Hoành.

“Ừm ~ Kiều Tân Phàm rất tuấn tú, lịch lãm. Thật đúng là hậu sinh khả úy !”

Lời tán thưởng của Tịnh Đạo Hoành khiến nhất thời sắc mặt mọi người đều thay đổi, Vãn Tình nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cha mẹ cô. Hiển nhiên là xuất thân nổi bật của Tịnh Ái ắt sẽ tạo thành áp lực cực lớn với người khác.

“Ông Tịnh quá khen!”

Kiều Tân Phàm khéo léo mỉm cười, để Vãn Tình ngồi vào chỗ xong, anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô. Vãn Tình chú ý đến ánh mắt đột nhiên trở nên nghiêm túc của Tịnh Đạo Hoành cùng với Tịnh Ái tuy rằng đã bình tĩnh nhưng lại khiến người ta không nhìn thấu kia.

Từ vị trí của bà Kiều, bên trái là Tịnh Đạo Hoành và Vinh Quyên, bên phải là Hạ Chính Lãng, Cát Mi Xảo và Hạ Vãn Dương.

Bên cạnh Vinh Quyên là Tịnh Ái, rồi mới đến Kiều Chính Lãng và Lai Phượng Nghi. Chỗ ngồi sắp xếp như thế này thể hiện rõ vị thế chủ khách, lại không làm mất đi thân phận của từng người.

Sau đó bên cạnh Lai Phượng Nghi thì mới đến Mạc Lăng Thiên và Lai Tuyết.

Sắc mặt Mạc Lăng Thiên có hơi thờ ơ, như thể chuyện chẳng liên quan gì đến mình. Còn người ngồi bên cạnh anh ta thì dường như tâm tình rất tốt, cô ta mong đợi trò hay ra mặt, đồng thời vừa cúi đầu giúp Mạc Lăng Thiên phủ khăn ăn trước mặt anh ta, sự chu đáo, săn sóc của cô ta không có lúc nào ngừng nghỉ.

Bữa trưa sắp bắt đầu, từng món ăn đầy màu sắc, hương vị phong phú đã được bày sẵn trên bàn.

Khi Kiều Quý Vân chuẩn bị mở miệng mời khách, thì đột nhiên Lai Tuyết nói:

“Thưa ông nội, bà nội, cháu ngồi ở vị trí này hình như rất thiếu lịch sự, phải để chú Kiều và cô Lai ngồi ở đây mới đúng ạ. Cháu là hậu bối, hẳn là phải ngồi phía bên kia.”

Lời Tịnh Ái nói hơi bất ngờ, nhưng cũng không phải là không có lý. Về vấn đề vị trí ngồi, nếu là người bình thường thì hẳn là sẽ không quá để tâm, nhưng bất cứ những nhân vật có địa vị nào cũng đều hiểu được tầm quan trọng của điều này. Tịnh Ái ngồi phía trước Kiều Quý Vân và Lai Phượng Nghi mặc dù có hơi trịnh trọng nhưng lại không có gì quá đáng. Cho nên lời cô nói khiến mọi người vừa sửng sốt, nhưng rồi lại mỉm cười.

“Con bé này, tuy rằng ra ngoài nhiều nhưng thật ra rất biết quy củ.”

Tịnh Đạo Hoành vừa nói xong, Tịnh Ái cũng không để tâm, cô đứng dậy bước đến vị trí bên cạnh Lai Tuyết, thản nhiên ngồi xuống, mà bên cạnh cô lại chính là Kiều Tân Phàm.

Hiển nhiên là ai nhìn cũng biết cô muốn làm gì, nhưng Tịnh Ái không sợ, ánh mắt cô sáng lên nhìn về phía Kiều Tân Phàm. Vãn Tình không khỏi cảm thấy căng thẳng, Tịnh Ái, ai cho phép cô tùy tiện như thế chứ.

“Nghe nói anh Kiều học cùng trường với tôi, vậy thì chính là học trưởng rồi, chúng ta cũng có thể cùng nhau ôn lại chuyện cũ. Anh Kiều, anh nói xem có đúng không?”

Ánh mắt Tịnh Ái vừa trong trẻo, vừa nghiêm nghị, như thể chỉ cần một cái liếc mắt thì cũng có thể nhìn thấu được Kiều Tân Phàm.

Vẻ mặt Kiều Tân Phàm thong dong nhìn cô ta. Tim Vãn Tình đập nhanh hơn, nhưng lại không thể nói gì được. Kiều Tân Phàm xoay lại, mỉm cười ôn hòa nói:

“Cô Tịnh nói đúng !”

Một lời xưng hô ‘cô Tịnh’ này thật sự rất lạnh lùng, xa cách. Tịnh Ái đột nhiên biến sắc, cô ta nhìn về phía Vãn Tình rồi dùng giọng cười nhạo nói:

“Anh Kiều còn nhớ những chuyện thú vị trong trường lúc đó không? Hay là vừa đi là quên hết rồi?”

Vãn Tình nhìn thấy rõ sự khiêu kích trong ánh mắt của Tịnh Ái.

“Đương nhiên là cũng chơi rất nhiều trò thú vị, bất quá kết thúc rồi thì chẳng còn gì để nói nữa cả.”

Rất ít khi nghe thấy Kiều Tân Phàm đánh đố ai như thế này, hơn nữa giọng anh đầy vẻ bí hiểm, cảm giác này khiến Vãn Tình cảm thấy xa xôi, nơi đó là thế giới của riêng Kiều Tân Phàm và Tịnh Ái, không có sự tồn tại của Hạ Vãn Tình cô.

Khi lời Kiều Tân Phàm vừa nói ra khiến Tịnh Ái biến sắc, thì có người ngắt lời họ.

“Khụ khụ, hôm nay vốn là ngày vui của Tân Phàm và Vãn Tình, lại vừa được tiếp đón ông Tịnh và ông bà thông gia, thật sự là một ngày tốt. Tôi kính các vị một ly.”

Kiều Quý Vân lễ độ, chu đáo, ông mỉm cười ôn hòa và cung kính hơn ngày thường, tay nâng ly rượu vang mời khách, bắt đầu bữa tiệc.

Trong lúc Kiều Tân Phàm và Tịnh Ái nói qua lại, vẻ mặt Vãn Tình từ đầu đến cuối đều vô cùng bình tĩnh, cô không để ý đến Lai Tuyết nhếch mép cười nhìn mình, càng không để tâm sắc mặt nghiêm túc của cha mẹ, chỉ im lặng dùng bữa, cô không thể mất bình tĩnh được, bởi vì nếu như vậy thì Kiều Tân Phàm cũng sẽ thua.

Đúng vậy, mặc dù lời Kiều Tân Phàm nói với cô là sự ủng hộ, cũng là lý do để cô kiên trì, nhưng cô không thể cứ mãi sống trong sự bảo bọc của Kiêu Tân Phàm, cô phải học cách bảo vệ cuộc hôn nhân của chính mình.

Nhà họ Tịnh tuy lớn, nhưng chẳng lẽ lại cao hơn cả pháp luật sao? Vãn Tình không tin!

“Tân Phàm, anh ăn cái này nữa đi.”

Vẻ mặt Vãn Tình lạnh nhạt, cô gắp thức ăn vào chén của Kiều Tân Phàm, ánh mắt liếc nhìn Tịnh Ái, ra vẻ như một cô vợ hiền hậu, dịu dàng.

Hiển nhiên mặt Tịnh Ái trắng bệch, nhưng lập tức lại tươi cười thản nhiên. Sự tự tin của Tịnh Ái cao hơn Vãn Tình rất nhiều, giống như khi cô một mực cố chấp cho rằng Mạc Lăng Thiên nhất định thuộc về mình vậy, rất mù quáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.