Đối diện với vẻ mặt
khó xử của Mạc Lăng Yến, Vãn Tình không nói gì, cô đưa điện thoại của
mình cho cô ấy. Mạc Lăng Yến hơi do dự một chút, rồi vẫn nhận lấy, bấm
số gọi cho Mạc Lăng Thiên.
Nhưng sau khi điện thoại thông, Mạc
Lăng Yến dạ một tiếng, hình như người bên kia đầu dây nói gì đó, vẻ mặt
Mạc Lăng Yến trở nên bối rối. Vãn Tình thấy thế thì cô nghĩ ra Mạc Lăng
Thiên lại có tiệc xã giao không thể đến đón Mạc Lăng Yến rồi. Cô nhận
lại điện thoại, hơi khó chịu buột miệng nói:
“Này Mạc Lăng Thiên, dù cho anh bận cỡ nào thì cũng phải đến đây một chuyến đi.”
“Chị Vãn Tình, không phải là anh trai em ~”
Lời nói tức giận của Vãn Tình và giọng nói sốt ruột của Mạc Lăng Yến đồng
thời vang lên, còn bên kia lại phát ra tiếng cười lạnh khiến Vãn Tình
hơi giật mình. Nhất thời cô cảm thấy bực dọc, sao lại là Lai Tuyết bắt
máy cơ chứ.
“Hạ Vãn Tình, cô muốn làm gì đây? Cô đã gả cho Kiều
Tân Phàm rồi mà còn muốn tìm đến Lăng Thiên. Tôi biết ngay là cô vẫn
mang tà tâm đó, từ đầu đến cuối Lăng Thiên cũng không thích cô, sao cô
cứ phải ngoan cố chứ?”
Nói đến vế sau, giọng Lai Tuyết như run run đầy vẻ uất ức. Sau đó Mạc Lăng Thiên nhận lấy điện thoại:
“A lô ~”
Giọng Mạc Lăng Thiên đầy sự lạnh lùng và thách thức, cảm giác lãnh khốc này
vừa nghe thì cô đã biết là đang nhắm vào cô. Vãn Tình hít sâu một hơi
rồi nói:
“Hiện tại em gái anh đang ở bệnh viện Đệ Tứ, chân cô ấy bị thương, nếu anh có thời gian thì mau đến đây một chuyến.”
Nói xong, Vãn Tình gác máy không chút do dự. Mạc Lăng Yến nhìn thấy sắc mặt khó coi của Vãn Tình, cô biết là Vãn Tình đã bị Lai Tuyết oanh tạc
Mạc Lăng Thiên cũng không gọi lại, nhưng Vãn Tình có thể đoán được Mạc Lăng Thiên sẽ nhanh chóng đến. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là anh ta
tin tưởng lời cô nói. Nhưng Vãn Tình cảm thấy lúc này Mạc Lăng Thiên hẳn là sẽ tin cô, bởi vì chuyện này có liên quan đến Mạc Lăng Yến, bất luận thật hay giả thì anh ta sẽ đến.
“Chị Vãn Tình, thật lòng xin lỗi! Hay là chi về trước đi ạ!”
Mạc Lăng Yến hiển nhiên là hiểu cảm giác sau khi bị Lai Tuyết trách móc, cô hối hận đã làm phiền Vãn Tình còn không kịp. Vãn Tình nhìn chân của Mạc Lăng Yến, rồi lại nhìn bác sỹ, cô cười nói:
“Đừng lo, chờ Mạc Lăng Thiên đến rồi chị đi cũng không muộn!”
Cho dù cô thật sự muốn chạy thì bác sỹ cũng không cho cô đi. Huống hồ sao
cô có thể bỏ lại một mình Mạc Lăng Yến như vậy mà đi chứ. Còn sự châm
biếm của Lai Tuyết và Mạc Lăng Thiên thì cô đã gặp nhiều rồi, cô chẳng
cảm thấy có gì là lạ cả.
Trên thực tế, Mạc Lăng Thiên lại chạy
đến rất nhanh, khuôn mặt luôn luôn lãnh khốc của anh ta giờ phút này tỏ
ra rất sốt ruột, anh ta sải bước chạy đến. Khi Mạc Lăng Thiên nhìn thấy
Mạc Lăng Yến đang ngồi bình yên trên giường bệnh, bên cạnh là Hạ Vãn
Tình, vẻ mặt vốn đang tức giận của anh ta thoáng trầm mặc và xấu hổ.
“Anh hai, anh bận quá, em sợ quấy rầy đến anh, em lại chỉ có số điện thoại của chị Vãn Tình, cho nên ~”
Mạc Lăng Yến vội vàng giải thích rõ ràng, Mạc Lăng Thiên cũng mở miệng nói với Vãn Tình:
“Cảm ơn!”
Nhưng câu cảm ơn của Mạc Lăng Thiên vừa dứt thì phía sau đã nghe thấy giọng Lai Tuyết:
“Lăng Yến, sao em lại bị ngã? Sao không sớm báo với chị và anh trai em?”
Giọng Lai Tuyết cực kỳ thân thiết, lại rất dịu dàng. Cô ta vừa nói vừa ra vẻ
một người chị dâu tốt. Vãn Tình cũng không thèm để ý đến, cô xoay ngườ
chuẩn bị đi thì lại nghe thấy Lai Tuyết nói:
“Lăng Yến ở chỗ cô,
sao lại không sớm báo với chúng tôi? Rốt cuộc là cô có ý gì? Cố ý thân
thiết với cô ấy để tranh thủ cảm tình của Lăng Thiên sao?”
Vãn Tình sửng sốt, cô quay người nhìn thẳng vào mắt Lai Tuyết, rõ ràng là không hài lòng việc cô đưa Lăng Yến đến đây.
“Chị Lai Tuyết, chuyện không liên quan đến chị Vãn Tình, là do em không tìm hai người, em sợ hai người bận.”
Mạc Lăng Yến vừa dứt lời thì Lai Tuyết lại nói:
“Lăng Yến, em không cần nói đỡ cho cô ta. Em biết không, chị và anh hai em
vội quay về từ một bữa tiệc, rất nhiều người đã về rồi, Kiều Tân Phàm
vẫn còn đợi cô ta ở đó, cô ta lại chẳng thèm để ý mà chạy đến chăm sóc
em, ai tin được đây?”
Vãn Tình nhìn dáng vẻ Lai Tuyết nghiêm khắc nói chính nghĩa, cô không khỏi ngạc nhiên, Lai Tuyết cô ta lại còn có
thể bóp méo sự thật như vậy sao?
“Tiệc tối gì? Gì mà Kiều Tân Phàm đang đợi tôi chứ? Lai Tuyết, ngoài vu khống tôi thì cô còn có thể làm cái quái gì nữa đây?”
Vẻ mặt Vãn Tình đầy sát khí, cô lạnh lùng nhìn Lai Tuyết, giọng cô thể
hiện rõ rằng cô không cho phép mình bị người ta phỉ báng như thế.
“Chị Vãn Tình thật sự không nỡ bỏ em một mình, căn bản không phải như chị nói đâu ~”
Mạc Lăng Yến lần thứ hai không nhịn được mà bảo vệ Vãn Tình, ánh mắt cô đầy bối rối. Nhưng Mạc Lăng Thiên lại lạnh lùng mở miệng:
“Cô chăm sóc cho Lăng Yến, tôi rất cảm kích. Nhưng mà Tiểu Tuyết sẽ không tùy tiện vu khống cô!”
Lời Mạc Lăng Thiên nói hết sức lạnh lẽo khiến Vãn Tình đột nhiên sửng sốt,
cô không khỏi nghĩ đến buổi tiệc xã giao tối hôm nay. Lúc trước khi cô
gọi điện thoại cho Kiều Tân Phàm, anh đã trả lời cô: ‘Anh biết rồi, gặp
lại em sau!’.
Vãn Tình đang vô cùng sửng sốt thì Lai Tuyết lại nói:
“Biết rõ chồng mình đang đợi mà lại cố tình chạy đến nịnh bợ em gái của chồng trước, cô muốn chúng tôi nghĩ như thế nào đây?”
A, sự thật là như vậy sao? Mạc Lăng Thiên lại một lần nữa cho rằng cô đối
với anh ta vẫn là tình cũ chưa phai sao? Lai Tuyết nghĩ rằng cô vẫn còn
mơ mộng đối với Mạc Lăng Thiên à?
Thật sự là buồn cười.
“Chị Vãn Tình ~”
Đúng vậy, ngay cả Mạc Lăng Yến cũng không thể không hoài nghi phải không?
Bởi vì vừa rồi cô đã quả quyết cắt đứt cuộc gọi của Tiểu Quách, tỏ ra
không hề hứng thú với buổi xã giao này.
Ánh mắt Vãn Tình dừng trên gương mặt lạnh lùng của Mạc Lăng Thiên, cô gằn từng tiếng nói:
“Tôi nhớ rõ tôi đã từng nói, nếu yêu anh là một sai lầm, vậy thì quá khứ ba
năm qua đó là tôi gánh lấy hậu quả vì lỗi lầm của mình. Từ nay về sau,
anh không còn có cơ hội tổn thương tôi vì tình cảm này, cho nên anh hãy
mau thu lại vẻ mặt tự cho là đúng của mình đi. Mạc Lăng Thiên anh từ đầu đã không đáng để yêu, lại càng không đáng để tôi làm bất cứ chuyện gì
vì anh.”
Vãn Tình đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của Mạc Lăng Thiên,
cô không thèm để ý đến sự kinh ngạc thoáng qua trong mắt anh ta, cô chỉ
quay sang Lai Tuyết:
“Cô có thể dùng chính đứa con của mình để
hãm hại tôi, cũng có thể dùng chuyện của Lăng Yên mà vu khống tôi. Nhưng Lai Tuyết, tôi nói cho cô biết, chuyện xấu đã làm, cẩn thận báo ứng.
Mạc Lăng Thiên là một người đàn ông vĩ đại như vậy, không có tôi thì
cũng sẽ có nhiều cô gái mơ mộng, cô nhớ cho rõ phải mở to hai mắt mà
nhìn!”
Vãn Tình nhìn khuôn mặt bỗng tái nhợt của Lai Tuyết. Bên cạnh, Mạc Lăng Yến cũng vội vàng nói:
“Em tin tưởng chị Vãn Tình!”
Vãn Tình nhìn ánh mắt sáng ngời của Mạc Lăng Yến, cô thoáng cảm thấy chua xót, cô ấy tin tưởng thì có ích gì chứ?
Còn việc Mạc Lăng Thiên và Lai Tuyết có tin hay không cũng chẳng quan trọng. Vãn Tình nhìn hai người họ rồi nói:
“Tùy các người nghĩ thế nào!”
Vãn Tình vừa xoay người bỏ đi thì bị giật mình bởi người mà cô vừa đụng phải.