Thịnh Hạ

Chương 13: Chương 13: | Tăng một




Trình Lương không phải là người mê tín nhưng từ khi biết dự án của họ bị thất bại, anh thấy mình xui xẻo đến mức uống nước lạnh cũng tê răng, tất mới vừa mở ra thì hở một lỗ, máy giặt bị rò rỉ nước, máy cạo râu thì hỏng, đến căng tin mua bánh bao thịt lại chỉ có vỏ không có nhân...

Về phần công việc, xui xẻo đến mức anh cũng không muốn nhắc tới.

Chủ nhiệm Lâm cùng dự án của anh tan thành mây khói, còn dự án khoa bên cạnh ngược lại rầm rộ, không cảm thấy rằng thủ đoạn cướp tài nguyên của mình là xấu xa, ngang nhiên yêu cầu họ cung cấp tài nguyên và dữ liệu. Còn nói tất cả đều thuộc cùng một khoa, đâu có chia ra khoa một hay khoa hai.

Vì vậy phó chủ nhiệm Lý với tư cách là đại diện khoa kia đã đưa một vài bác sĩ từ khoa một tham gia dự án của khoa hai. Phản ứng dây chuyền là người mà lúc trước Trình Lương đã ném cho phó chủ nhiệm Lý, Tiểu Tôn, quay trở lại với Trình Lương, anh dễ dàng khiến anh chàng thích làm việc nhỏ này ra khỏi nhóm phẫu thuật của mình, kết quả vui vẻ chưa được một tháng thì cậu ta đã quay lại.

Nhưng thực ra đây không phải là điều xui xẻo nhất.

Càng xui xẻo hơn là kế hoạch giảng dạy của đại học y Lộc Thành đã bị thay đổi, tần suất chuyển khoa từ nửa năm được kéo dài thành tám tháng, điều đó có nghĩa là Tiểu Tôn, người đã có thể rời đi sau hai tháng nữa phải ở lại, lần này phải ở thêm bốn tháng nữa, còn là ở cùng Trình Lương.

Dù là Trình Lương hay Tiểu Tôn, đối với suy nghĩ về tương lai bốn tháng tới đều là đen kịt một màu.

“Cậu có thể tiếp tục làm những việc lúc trước.” Chuyện đến nước này Trình Lương không còn gì để nói với Tiểu Tôn, “Bốn tháng nữa cậu có thể chuyển đến khoa hai, điều đó sẽ tốt cho cả tôi và cậu.”

Tiểu Tôn mặt tái mét không nói một lời.

Cậu ta vốn tưởng đưa những số liệu đó cho khoa hai, lần này nhân cơ hội khẳng định quá khứ đã qua.

Kết quả là...

Sau khi Trình Lương nói câu này cũng không còn quan tâm đến cậu ta nữa, không phải người chung đường, cũng không muốn cải tà quy chính, Tiểu Tôn đương nhiên không nghĩ mình ác, cậu ta chỉ cảm thấy cuộc sống thật khó khăn.

Nhưng chuyện của Tiểu Tôn cũng không phải là toàn bộ chuyện xui xẻo của anh.

Muốn viết cái gì cũng không có bút, vì bệnh nhân muốn phẫu thuật cắt bỏ ống dẫn túi mật ngắn, mỗi lần phẫu thuật đều bị phun đầy máu lên quần, bác sĩ gây mê thường xuyên hợp tác xin nghỉ cưới, lúc này là nhóm phẫu thuật khác, mấy lần anh vào phòng phẫu thuật bác sĩ gây mê còn chưa đến.

Cuộc sống từ trong ra ngoài là một mớ hỗn độn.

Buổi tối muốn tĩnh tâm thì phát hiện gần đây danh sách bài hát của người dẫn chương trình giống như bị ma ám, rõ ràng là phòng học trực tiếp nhưng nhạc chơi lại toàn là hip-hop hoặc death metal*, anh đeo tai nghe mà suýt chút nữa bị nổ điếc tai.

*Death metal: Âm nhạc có những bản solo rất nhanh, trống đánh điên cuồng, giọng hát như quỷ, bass dày đặc, về mặt nhạc cụ, tiếng guitar trầm và bị bóp méo nhiều, cũng như tiếng trống mạnh mẽ và hung hãn là những đặc điểm đáng chú ý nhất của thể loại death metal. (nguồn google)

Còn người dẫn chương trình Thịnh Hạ yêu thích của anh vì vừa xuất viện vẫn đang hồi phục sức khỏe nên phòng trực tiếp vẫn trống trơn.

Anh đi từ phần trực tiếp đến phần phim tài liệu chỉ thấy một số phim tài liệu đã lưu trước đây của anh đã bị xóa bỏ, những bộ phim mới thì ồn ào muốn chết.

Cho nên toàn bộ khoa phẫu thuật gan mật đều biết gần đây bác sĩ Trình Lương trầm cảm, không trộm bút, không ăn kẹo, không nói đùa, mỗi ngày mặt đen, đầu bù tóc rối, nhìn thấy y tá trưởng theo đạo Phật sẽ yếu ớt hỏi gần đó có ngôi chùa đúng không, anh muốn đi lễ một chuyến.

Sau đó Trình Lương đang trong một mảnh u ám này gặp lại Thịnh Hạ.

Sau khi xuất viện một tuần Thịnh Hạ đến cắt chỉ, Trình Lương nhìn thấy cô được bác sĩ nội trú cắt chỉ, sau đó cô cầm túi xách sẵn sàng rời đi.

Từ xa Trình Lương dừng lại theo dõi cô, trong tiềm thức muốn sửa lại mái tóc của mình nhưng tay đưa tới nửa chừng lại khó chịu thả về.

Vì vậy, một khuôn mặt vốn đã đen lại càng đen hơn, đứng bất động nhìn Thịnh Hạ.

Thịnh Hạ mặc phong cách mùa hè, một chiếc áo thun denim cắt may, mang theo một chiếc túi vải có họa tiết đơn giản, nhìn thấy Trình Lương, cô mỉm cười chào: “Bác sĩ Trình.”

Sắc mặt hồng hào, vừa nhìn đã cảm thấy cô gái này nhất định là cơm ăn ba bữa, ngủ đủ giấc cũng tập thể dục đúng giờ.

“Tháng này đừng ăn gì quá dầu mỡ, sang tháng tái khám, nếu vết thương chảy dịch hoặc đau nhức thì cũng nên đến khám kịp thời.” Trình Lương dừng lại nửa phút mới mở miệng.

Anh biết rằng Thịnh Hạ nhất định là nghe lời.

Nhiều năm làm bác sĩ như vậy, anh hiếm khi gặp một bệnh nhân tuân thủ lời khuyên và tính tự chủ cao như vậy, khi gặp một bệnh nhân như vậy, bác sĩ thường sẵn sàng nói nhiều hơn.

“Ăn đúng giờ và không nên thức khuya.” Anh căn dặn, “Thứ 4 tôi thường khám bệnh nên nếu muốn tái khám thì cứ hẹn trước một tuần trên WeChat.”

“Được rồi, bác sĩ Trình.” Thịnh Hạ buộc tóc đuôi ngựa, nhẹ nhàng thoải mái, tươi tắn với nụ cười rạng rỡ.

Trình Lương lại không hiểu sao bực bội, vuốt vuốt mái tóc, gật đầu với Thịnh Hạ, đút túi định lướt qua cô một lần nữa.

“Bác sĩ Trình.” Thịnh Hạ gọi anh lại.

Trình Lương dừng lại, đúng lúc đứng trước mặt Thịnh Hạ.

Chiều cao chênh lệch quá lớn khiến Thịnh Hạ phải nghiêng đầu nhìn anh, nhưng dù chỉ nghiêng đầu Thịnh Hạ cũng có thể nhìn lên cùng khí chất nghiêm túc.

“Tiền phẫu thuật của dì Lưu đã góp đủ chưa?” Có lẽ cô cảm thấy rằng mình có vẻ hơi xen vào việc của người khác khi hỏi câu này, nói thêm, “Lúc tôi phẫu thuật dì Lưu xin phép ra ngoài, tôi không có thời gian hỏi cách liên lạc với dì ấy.”

Cũng không tạm biệt tử tế được.

Mấy ngày nay trong lòng cô luôn nghĩ, lúc cô đến tháo chỉ cố ý đi vòng qua khu vực phòng bệnh xem xét nhưng dì Lưu không có ở trong.

Trình Lương yên lặng nhìn cô một lúc.

Cô đang tiếc về việc cô đã không hỏi cách liên lạc với bệnh nhân cùng phòng với mình, còn anh, đã đưa cho cô hai lần nick WeChat mà thậm chí còn chưa có động tĩnh gì.

“Tiền đã góp đủ rồi, cuộc phẫu thuật dự kiến ​​vào tháng sau.” Bề ngoài Trình Lương vẫn là bác sĩ chuyên nghiệp hỏi gì đáp nấy, nhưng trong lòng anh nóng lòng muốn túm tóc đuôi ngựa của cô và ép hỏi cô tại sao lại không thêm WeChat của anh, thật là tức chết mà!

Thịnh Hạ thở phào nhẹ nhõm, hai mắt sáng ngời.

“Cảm ơn bác sĩ Trình.” Cô thật ra muốn hỏi dì Lưu xem đã chọn được người ủy thác tốt chưa, nhưng câu hỏi này không thích hợp vì sẽ tiết lộ chuyện riêng tư của bệnh nhân, Trình Lương sẽ gặp khó khăn.

Anh là một bác sĩ giỏi, cô không muốn làm khó anh.

Trình Lương gật gật đầu.

Dì Lưu đã trở lại bệnh viện, mấy ngày này còn bị sốc dẫn tới chảy máu phải nằm trong phòng ICU, bà ấy thực sự nghe lời Thịnh Hạ tìm được một người mà không ai nghĩ tới làm người ủy thác của mình.

Đúng là không ai ngờ tới.

Dì Lưu đã để con dâu, người căn bản không xuất hiện ở bệnh viện mấy lần, làm người ủy thác của mình.

Điều bất ngờ hơn là cô con dâu nhà dì Lưu này lại nhập viện cùng, thật giống con gái ruột bận rộn trước sau như một, ký tên lấy thuốc không chớp mắt.

Nhưng những cái này không cần nói cho Thịnh Hạ, dù sao cô cũng chỉ là một người chung phòng bệnh mà thôi, Thịnh Hạ đã giúp đỡ hết sức rồi.

“Cái kia...” Thịnh Hạ kéo dây đeo túi trên vai, hướng thang máy, “Tôi đi trước đây.”

Cô cảm thấy hôm nay bác sĩ Trình có gì đó không ổn, hình như tâm trạng anh đang rất tệ.

Trước đây sau khi chào hỏi cô anh sẽ nhàn nhã rời đi, chỉ là hôm nay, sau khi trò chuyện với cô, anh vẫn đứng ở đây không nhúc nhích.

Thoạt nhìn....

Dường như có sự oán giận.

“Tôi... đi trước.” Thịnh Hạ nói một câu.

“Đi thong thả.” Trình Lương cuối cùng cũng lên tiếng, cất bước tránh qua một bên, “Chú ý nghỉ ngơi.”

Anh nhìn vẻ mặt Thịnh Hạ vừa đi vừa tươi cười vẫy tay với anh, mái tóc đuôi ngựa hất tung thoải mái và tùy ý.

Anh đứng trong hành lang một lúc.

Lý do cho sự nóng nảy của anh không phải vì anh đã cho Thịnh Hạ WeChat mà cô không thêm, anh nóng nảy là vì sức sống mạnh mẽ đáng ghen tị của Thịnh Hạ.

Cô giống như cái tên của cô, tự ràng buộc, năng lượng tích cực, thông minh, giống như cây xanh tươi tốt trong mùa hè.

Mà những phẩm chất này, một cái anh cũng không có.

Anh không những không có, còn ghen tị với một bệnh nhân và tức giận đến mức suýt giật tóc đuôi ngựa của cô.

“Bác sĩ Trình?” Đứng lâu quá, y tá thay thuốc cho bệnh nhân quay về một vòng rồi không nhịn được gọi một tiếng.

“Hả?” Bác sĩ Trình bị ngốc hồn bay ngoài bầu trời.

Y tá đẩy xe đẩy vào tường, cẩn thận tránh Trình Lương.

“Cô nói....” Ngay lúc cô y tá đi qua, vẻ mặt bác sĩ Trình âm u, “Tôi có nên đổi nghề không?”

“Hả??” Cô y tá loạng choạng suýt ném xe đẩy đi.

“Không có gì.” Trình Lương rốt cục định thần lại, “Tôi chỉ đang nói một mình thôi.”

“Ồ...” Cô y tá yếu ớt đáp lại, cố nén chấn động trong lòng.

Bác sĩ Trình muốn đổi nghề!

Không biết trước khi đổi nghề anh có bị chủ nhiệm Lâm đánh chết không!

***

Bệnh viện không có bí mật.

Ý nghĩ đổi nghề của Trình Lương rất nhanh bị chủ nhiệm Lâm đập chết, nhờ khả năng truyền tin của cô y tá, Trình Lương đứng ở hành lang khoa nội trú mười phút chìm trong suy nghĩ, tự lẩm bẩm có nên đổi nghề không nhanh chóng được lan truyền khắp bệnh viện.

Khi chủ nhiệm Lâm biết tin, Trình Lương vẫn đang lăn lộn khó ngủ trên cái giường kẽo kẹt trong phòng trực. Chủ nhiệm Lâm như một con gấu, đập cửa bước vào, lôi chăn bông trên giường soạt một tiếng, hai mắt đỏ ngầu thở hổn hển nhìn Trình Lương.

Trình Lương sợ hết hồn: “Sao vậy ạ?”

Phản ứng đầu tiên của anh là phòng bệnh gặp chuyện.

“Em muốn làm gì?” Chủ nhiệm Lâm hỏi lại.

“...Đi ngủ?” Trình Lương cẩn thận nhìn phó chủ nhiệm Lý đang ở phía sau đang điên cuồng đưa mắt về phía mình.

“...Hôm nay em có một đêm khá dài, muốn ngủ đến tám giờ rồi mới trở lại phòng bệnh.” Anh không thể đọc được ánh mắt của phó chủ nhiệm Lý và chỉ có thể đáng thương nói ra toàn bộ sự việc.

Chủ nhiệm Lâm thở ra, hít vào, thở ra, lại hít vào, cuối cùng nặng nề vỗ một cái vào đầu giường: “Được rồi! Không phải chỉ là một dự án sao, bị cướp đi rồi, thầy sẽ mặt dày đi khắp bệnh viện tìm cách, số liệu này vốn là của bộ phận chúng ta, thầy sẽ đi đòi công lý cho em!”

“....Gì cơ ạ?” Trình Lương bối rối, chỉ có thể dùng sức níu chủ nhiệm Lâm định ra ngoài, vừa đổ mồ hôi tìm giày, vừa nhìn phó chủ nhiệm Lý.

Vị sư phụ này đừng nhìn anh thế chứ, nói một câu đi!

Anh lại không phải là vợ của ông ta! Làm sao có thể có hiểu kiểu ám chỉ này chứ!

“Em đừng ngăn cản thầy!” Chủ nhiệm Lâm đỏ mặt tía tai, “Thầy thực sự không biết chuyện này sẽ ảnh hưởng lớn đến em như vậy, nếu biết trước, thầy đã không đồng ý nhượng bộ dự án rồi.”

“Chủ nhiệm!” Chủ nhiệm Lâm thực sự rất nghiêm túc, Trình Lương hai tay liều mạng ôm chặt lấy chủ nhiệm Lâm ngăn không cho ông ra ngoài, bối rối cộng thêm vừa mới tỉnh ngủ, anh chỉ có thể liên tục gọi, “Chủ nhiệm chủ nhiệm chủ nhiệm, bình tĩnh bình tĩnh, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Còn không phải bởi vì em nói muốn đổi nghề à!” Phó chủ nhiệm Lý lần này cuối cùng cũng lên tiếng.

“Hả??” Trình Lương ngẩn người, buông tay.

Chủ nhiệm Lâm vừa thở hổn hển vừa tách khỏi Trình Lương liền lao thẳng ra cửa.

Trình Lương bị giật mình, muốn lao ra ngăn cản nhưng vì giày chưa đi nên lòng bàn chân lại trượt về sau.

Tòa nhà điều trị nội trú cũ kỹ, phòng trực đã hư hỏng, giường tầng bị mấy nam bác sĩ trẻ tuổi cường tráng ngủ mấy năm nay nên sớm trông đã nguy hiểm.

Ngay lúc Trình Lương ngả người về phía sau theo phản xạ nắm lấy thang giường và sau đó có một tiếng ầm ầm lớn.

Rầm một tiếng.

Giường gãy rồi.

Khung sắt của giường tầng trên và dưới trực tiếp đập thẳng vào Trình Lương, giường tầng dưới rơi ra thành từng mảnh, Trình Lương cứ như vậy bị đè ở giữa, cảm giác mình đã trở thành một cái bánh mì thịt.

Trâu điên chủ nhiệm Lâm nghe thấy giọng của phó chủ nhiệm Lý bất thường liền vội vàng chạy lại, nhìn thấy cảnh này mà cũng chết lặng.

“Chủ nhiệm.” Trình Lương bình tĩnh nhất trong ba người, hít lấy không khí lạnh, “....Có thể vai em gãy rồi.”

....

Thế là ngày hôm sau tại bệnh viện đại học y Lộc Thành lại có thêm một câu chuyện mới.

Bác sĩ phẫu thuật khoa gan mật muốn đổi nghề bị chủ nhiệm khoa đánh gãy xương....

[vui lòng không re-up đi nơi khác!]

[đăng duy nhất tại wattpad & wordpress Nhà nhỏ của Duu]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.