Tâm trạng Trình Lương tồi tệ đến cực điểm.
Không phải hoàn toàn bởi vì chuyện sơ suất y tế, ngoài mặt đối với loại chuyện này càng lạnh nhạt, bên trong càng tức giận.
Anh tức giận vì thái độ của chủ nhiệm Lâm — vị bác sĩ bảo thủ cả đời làm bác sĩ phẫu thuật gặp phải chuyện này phản ứng đầu tiên lại chỉ bảo vệ bàn tay của mình.
Hơn nữa cũng bởi vì anh đã chọc tức người nhà bệnh nhân mà gọi anh xuống văn phòng mắng mỏ anh một tiếng đồng hồ, rõ ràng chính ông ấy còn có vết hằn đỏ trên cổ, rõ ràng vợ con ông khi biết chuyện vô cùng liều mạng gọi điện thoại cho ông.
Chủ nhiệm Lâm không quan tâm đến chuyện sơ suất y tế, ông chỉ quan tâm đến phương án chữa bệnh cho bệnh nhân, ông chỉ quan tâm đến việc học sinh mà mình dạy có tiến bộ hay không.
Trình Lương cho rằng cả đời mình cũng không thể đạt đến giới hạn như vậy, kết quả là điều đầu tiên chủ nhiệm Lâm làm sau khi bị người ta dùng dao bắt làm con tin lại là dạy bảo anh, dạy anh trong tình huống này một bác sĩ không được can thiệp, ngộ nhỡ kích thích người nhà bệnh nhân, họ còn có dao.
Anh nói, không đáng.
Cảm xúc nặng nề như vậy khiến anh tức giận.
Tức giận thay cho chủ nhiệm Lâm.
“Tại sao lại là em?” Anh hỏi chủ nhiệm Lâm với vẻ nghiêm túc hiếm có, “Thầy có rất nhiều học sinh, nhiều người còn có trình độ tốt hơn em, tại sao lại chỉ có em cơ chứ?”
Anh đã được chủ nhiệm Lâm dẫn dắt, cho anh đủ loại cơ hội mà không ai khác có thể nhận được, dạy anh bằng cả tâm huyết.
Mà anh lại giống như một viên đá cứng đầu.
“Những người có trình độ tốt hơn em không đơn giản như em, và những người đơn giản hơn em lại không có cơ sở vững chắc như em.” Chủ nhiệm Lâm luôn có câu trả lời cho những câu hỏi của Trình Lương.
Trình Lương đơn giản, ham muốn vật chất nhỏ, có trình độ chuyên môn tốt, và là học sinh phù hợp nhất mà ông có thể tìm được để kế thừa mình.
Chỉ là anh vẫn chưa ngộ ra, anh quá đơn giản nên thế giới của anh khác xa với thế giới thực, rất nhiều thứ anh không thể tìm ra và rất khó để anh thực sự thông suốt.
“Bác sĩ là nghề đặc biệt, có thể chạm vào sinh tử, có thể nhìn ra bản chất con người.” Vết hằn trên cổ chủ nhiệm Lâm đỏ chói, “Nghề nghiệp như vậy nếu em muốn kiên trì làm việc cần phải có niềm tin.”
“Một số bác sĩ có niềm tin cứu sống người bệnh, một số bác sĩ có niềm tin nghiên cứu kỹ thuật. Ở tuổi của thầy, ngoài việc cứu sống người bệnh thì còn lại chính là dạy bảo học sinh.”
Thời kỳ hoàng kim của một bác sĩ phẫu thuật có thể phẫu thuật không còn lâu và việc truyền lại nó sang thế hệ sau này để những người trẻ đi ít đường vòng hơn hiện là trọng tâm của chủ nhiệm Lâm.
“Em phải tìm thấy niềm tin của mình.” Chủ nhiệm Lâm bỏ lại câu nói cuối cùng.
Kết quả là tâm trạng của Trình Lương càng trở nên tồi tệ.
Năm sau anh tròn ba mươi tuổi, nhưng anh vẫn chưa tìm thấy niềm tin của mình, thậm chí anh còn không biết cái chữ này ở đâu.
Chỉ cảm thấy khó chịu, khó chịu với cách giao tiếp của bệnh nhân, khó chịu với nhân viên bệnh viện, khó chịu với sinh viên, khó chịu với việc lựa chọn mỗi quý.
Trải qua một buổi chiều như vậy lại còn phải đi làm vào ban đêm càng khó chịu hơn.
“Đây là danh sách các vấn đề có thể phát sinh trong quá trình phẫu thuật và đây là những di chứng có thể xảy ra sau khi phẫu thuật.” Trình Lương dùng bút chỉ ra các điều của danh sách, đọc từng cái một cho Thịnh Hạ nghe.
“Có vấn đề gì thì hỏi tôi.” Đọc được nửa chừng, anh thấy Thịnh Hạ im lặng lạ thường, nhấn mạnh: “Ký tên vào đây có nghĩa là mặc định tất cả cô đều hiểu và đồng ý với những rủi ro trên khi tự nguyện phẫu thuật.”
Thịnh Hạ như có điều gì suy nghĩ, không mở miệng.
Trình Lương trầm mặc nhìn cô một hồi, cúi đầu tiếp tục bắt đầu đoạn giao tiếp trước tác mà anh đã đọc không biết bao nhiêu lần. Bạn của cô bình thường hơn cô rất nhiều, hỏi đi hỏi lại mấy điều đáng sợ, sau đó còn mang khuôn mặt trắng bệch ra ngoài.
Thịnh Hạ trông quá bình tĩnh và thậm chí hơi mất tập trung.
“Ký tên đi.” Không mất nhiều thời gian để đọc hết một mẩu giấy, vì bản thân bệnh nhân không thèm để ý, anh cũng đã nhắc nhở rồi, vậy là đủ.
Trình Lương lại bắt đầu khó chịu.
“Bác sĩ Trình.” Thịnh Hạ không cầm lấy bút, ngẩng đầu nhìn anh rốt cục mở miệng.
Họ ngồi rất gần nhau để đọc thông báo, Thịnh Hạ ngẩng đầu lên gần như sẽ chạm vào cằm của Trình Lương, những sợi tóc còn chọc vào mặt anh.
Ghế văn phòng của Trình Lương không một tiếng động trượt về phía sau nửa bước, nhã nhặn lịch sự: “Có vấn đề gì sao?”
Hóa ra không phải để hỏi, mà là đặt tất cả các câu hỏi lại với nhau.
Trình Lương không biết nên thở phào nhẹ nhõm không, anh có ấn tượng rằng Thịnh Hạ không phải bệnh nhân khó tính, nhưng sự cố y tế hôm nay khiến anh theo bản năng thần hồn nát thần tính.
“Như trường hợp của tôi.” Thịnh Hạ vừa cân nhắc vừa nói, “Là một người ngoại thành, bố mẹ và người thân không kịp đến nếu phẫu thuật, tôi cũng có thể ủy thác cho bạn mình ký tên sao? Chỉ cần ký một bản giao ủy quyền là được phải không?”
Bút ký của Trình Lương xoay một vòng trong tay, khẽ nhíu mày, “Đúng vậy.”
Câu hỏi này quá giống như một màn dạo đầu cho sự khiêu khích.
Lòng cảm thông lúc trước của anh đã bị lay động phí công, người này còn ăn một quả quýt của anh.
Thịnh Hạ trầm mặc một lát, cô do dự không muốn tiếp tục hỏi, cô đang tự hỏi mình có phải là quá lo chuyện bao đồng hay không.
“Vậy....” Cô vẫn nói, “Giống như tình huống của dì Lưu, nếu tìm được người mà dì ấy tin tưởng để ký, cũng được đúng không. Dù sao dì Lưu bây giờ cũng vẫn tỉnh táo.”
Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô sau khi cô tìm kiếm trên mạng ngày hôm qua về quá trình liên lạc trước khi phẫu thuật, nếu dì Lưu cần người nhà ký tên trong trường hợp ngoài ý muốn cần gây mê toàn thân thì sao? Người nào trong gia đình bà thực sự muốn cứu mạng bà ấy chứ?
Trình Lương im lặng hồi lâu.
Không thể giải thích được, cơn giận của anh từ chiều lại bắt đầu bùng cháy, cùng sự cáu kỉnh gần như sắp không kiềm chế được.
“Ngày mai là phẫu thuật cắt bỏ túi mật của cô.” Anh nói, “Tuy rằng vết thương nhỏ, nhưng theo mức độ rủi ro phẫu thuật thì phẫu thuật này là phẫu thuật cấp độ ba, chỉ kém một cấp độ so với phẫu thuật cấp độ rủi ro cao nhất là cấp độ bốn.”
“Đây là loại phẫu thuật mà ngay cả một bác sĩ cao cấp như tôi cũng sẽ phải thực hiện dưới sự chỉ đạo của bác sĩ cấp trên.”
Anh không nên như vậy.
Chỉ có điều an toàn nhất là đọc bức thư thông báo đã được văn phòng pháp lý của phòng y tế cân nhắc vô số lần.
Anh không nên đi ngược chiều gió sau sự cố y tế mà anh đã trải qua chiều nay.
Nhưng sự phẫn nộ không tên dưới đáy lòng lại không cách nào phát tiết ra, nhìn đôi mắt trong veo không đáy của Thịnh Hạ, miệng anh bắt đầu có ý thức tự chủ.
“Nếu sau khi nhập viện cô vẫn tiếp tục sốt nhẹ, viêm túi mật mãn tính chắc chắn sẽ dính vào túi mật, nếu tình trạng dính nghiêm trọng sẽ gây khó khăn trong việc cắt túi mật nội soi, thậm chí có thể chuyển sang mổ ổ bụng mở.” [1]
“Túi mật là cơ quan được cơ thể sử dụng để cô đặc và dự trữ dịch mật, sau khi phẫu thuật chức năng tiêu hóa của cô chắc chắn sẽ không thể so sánh được với trước khi cắt túi mật, cô sẽ bị tiêu chảy và khó tiêu hơn người bình thường rất nhiều.” [2]
“Đây mới là những câu hỏi cô cần hỏi tôi và cần xem xét tối nay.”
Thay vì hỏi về một bệnh nhân cùng phòng bệnh chỉ mới ở cùng nhau vài ngày.
“Nhưng phẫu thuật là phải làm....” Thịnh Hạ bối rối trước hàng loạt lời nói của Trình Lương, “Tôi đã đến một số bệnh viện trước khi quyết định phẫu thuật, cũng làm nhiều xét nghiệm rồi, tất cả đều cho biết tình trạng túi mật hiện tại của tôi phải được cắt bỏ.”
Trình Lương: “...”
Anh phải tính đến chuyện đổi nghề, gần đây suy sụp tinh thần đến mức phải để bệnh nhân thuyết phục anh rằng cuộc phẫu thuật này là phải làm.
“Tôi chỉ muốn hỏi tình huống của dì Lưu cũng có thể chỉ định người ủy nhiệm trong lúc còn tỉnh táo thôi.” Thịnh Hạ đưa chủ đề này trở lại.
Vì đã quyết định can dự nên cô phải kiên trì đến cùng.
“Cô muốn làm sao?” Trình Lương hỏi.
Câu hỏi rất đột ngột cùng với giọng điệu kỳ quái.
Thịnh Hạ giật mình.
“Giường bệnh 15 là khách quen của bệnh viện, chúng tôi biết rất rõ hoàn cảnh gia đình dì ấy.” Trình Lương nhìn Thịnh Hạ.
Lúc đó Thịnh Hạ như thể nhìn thấy dáng vẻ buổi tối Trình Lương phải đối mặt với những kẻ gây rối.
“Bên cạnh dì ấy không có kiểu người như cô đang nói.”
Những người có thể tin cậy, lúc nguy cấp phản ứng đầu tiên là cứu bà ấy.
Những người mắc bệnh lâu năm luôn một thân một mình.
“Cho nên cô sẽ trở thành người ủy thác của dì ấy? Giúp dì ấy quyết định xem dì ấy có muốn tiếp tục điều trị trong khi dì ấy bất tỉnh hay không, giúp dì ấy quyết định dùng loại thuốc nào đúng không?”
“Gánh chịu tính mạng của dì ấy, hoặc tử tế hơn một chút là giúp dì ấy giải quyết vấn đề tài chính của dì ấy.”
Câu hỏi ác ý một cách bất thường, giọng điệu giống hệt như khi anh nói với người thanh niên cầm con dao vào buổi tối rằng ông của anh ta chết vì mất nhiều máu, một cái chết rõ ràng có thể được cứu nhưng gia đình không ký xác nhận.
Trong lòng oán hận, như thể câu hỏi này Trình Lương không phải hỏi Thịnh Hạ, mà là hỏi chính mình.
Cái gọi là niềm tin, có phải là giống như Phật tổ xẻ thịt nuôi đại bàng.
Anh không thể trở thành học trò ưng ý của chủ nhiệm Lâm, có phải vì anh không thể làm được điều đó một cách vô tư không.
Anh nhìn Thịnh Hạ trợn tròn con mắt, nghĩ đến cách cô gái nói với máy quay trong buổi phát sóng trực tiếp rằng thật không có mục tiêu để theo đuổi và nụ cười trên khóe miệng sau một giây khi xem video anh đã quay.
“Thật xin lỗi.” Trình Lương đột nhiên tỉnh táo lại, “Hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, tâm tình không tốt lắm.”
Anh chủ động xin lỗi, không tiếp tục đề tài này nữa.
“Câu hỏi vừa rồi của cô có thể làm được.” Anh trả lời, giống như đối xử với bệnh nhân bình thường, làm một bác sĩ chuyên nghiệp, “Chỉ cần giường bệnh 15 tìm được người thích hợp là có thể nói chuyện với chủ nhiệm Lâm trước khi tiến hành phẫu thuật.”
“Còn câu hỏi nào khác không?” Anh hỏi, đưa cây bút cho cô một lần nữa, “Nếu không còn câu hỏi nào nữa, ký tên vào đây.”
Thịnh Hạ lần này cầm bút, nét chữ của cô rất đẹp, nét chữ sắc bén, rất không giống với dáng vẻ dịu dàng của cô.
“Hôm nay anh không ăn kẹo nữa à?” Cô ký xong liền hỏi.
Trình Lương nhíu mày.
Thịnh Hạ rút từ trong túi áo bệnh nhân ra một cây kẹo mút, không phải nhãn hiệu anh hay ăn mà giống loại kẹo ô mai ở quầy bán quà vặt, một quả ô mai to màu hồng phấn, Thịnh Hạ đưa cho anh.
Trình Lương: “...”
“Tôi thấy ngày nào anh cũng ăn kẹo.” Thịnh Hạ trả lại tờ thông báo sau khi đã ký cho Trình Lương.
Cô mua nó ở quầy bán quà vặt dưới tầng, cô không thích ăn kẹo nhưng khi nhìn thấy kẹo mút, cô liền nghĩ đến Trình Lương nên không nhịn được mua một ít.
“Bác sĩ Trình.” Cô nói, “Ngày mai anh vất vả rồi.”
“Tôi biết những rủi ro của cuộc phẫu thuật và tôi cũng biết với tình hình hiện tại của tôi cuộc phẫu thuật là cần thiết, tôi đã biết thêm về những di chứng có thể xảy ra sau phẫu thuật.”
“Vì sức khỏe, tôi sẽ ăn nhẹ và khám sức khỏe định kỳ sau khi phẫu thuật, vì vậy tôi sẽ không để anh vất vả phí công.”
Đêm nay khiến anh đặc biệt chán nản, cô gái trước mặt anh đã cho anh kẹo lại còn cho anh những lời ngọt hơn cả kẹo.
Giống như đang an ủi.
“Còn có chuyện của dì Lưu nữa, cũng cảm ơn anh.” Cô lại cảm ơn, đứng dậy cất ghế, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
“Thịnh Hạ.” Trình Lương gọi cô.
“Chuyện của dì Lưu, cô không thể làm người ủy thác của dì ấy được.” Trình Lương nói.
Dù có gặp hết những vị Phật thích xẻ thịt nuôi đại bàng, anh cũng không nỡ nhìn bọn chúng lần lượt nhảy xuống hố không đáy.
Thịnh Hạ sửng sốt, cười nói: “Đương nhiên không phải, tôi chỉ là người chung phòng bệnh với dì ấy thôi mà.”
Cho dù là chính dì Lưu, cũng không có ý nghĩ như vậy.
Bác sĩ Trình này...
Mạch não khi tức giận thật đáng yêu.
Không thể giải thích được, nó rất hợp với khuôn mặt chán đời của anh.
Trình Lương: “...”
Anh không biết nụ cười trước khi Thịnh Hạ rời đi có ý nghĩa gì, nhưng anh nhìn cây kẹo mút mà Thịnh Hạ để lại, thế nào cũng không vừa mắt.
Có vẻ như lại bị cô gái này chọc cho một dao nữa, thật đau đớn.
“Cắt.” Anh khẽ hừ một tiếng, mở ngăn kéo và ném cây kẹo vào.
Ở trong đó, đặt rất nhiều bút ký mà anh đã bí mật giữ lại.
[vui lòng không re-up đi nơi khác!]
[đăng duy nhất tại wattpad & wordpress Nhà nhỏ của Duu]