Yên lặng.
Bình thường Thịnh Hạ hầu như không nói bậy, không hiểu sao Trình Lương lại thêm vào một câu chửi thề trước từ thẳng thắn này.
Cô nhìn Trình Lương với đôi mắt long lanh và cảm thấy trông anh không giống như đang tức giận, vì vậy cô cảm thấy rằng cần phải có những lời khác ẩn sau giọng điệu dữ dội đó.
Cô không đoán được lời kia có ý gì nên chỉ có thể nhìn Trình Lương bằng ánh mắt sáng rực.
Trình Lương thấy anh có vẻ hơi trẻ con.
Anh có thể đọc được dấu hỏi chấm trong mắt Thịnh Hạ nhưng anh không định trả lời.
Cho nên anh giống như học sinh tiểu học bắt nạt bạn học nữ, nhìn chằm chằm Thịnh Hạ không chớp mắt, nhìn dấu chấm hỏi trong mắt cô càng ngày càng lớn, nhưng anh kiên quyết giữ im lặng.
Thịnh Hạ cũng không nhúc nhích.
Trình Lương cũng bất động theo.
Nghe nói nam nữ nhìn nhau lâu sẽ có cảm giác kỳ lạ, Trình Lương hoàn toàn không cảm nhận được, anh cảm thấy Thịnh Hạ cũng không có cảm giác gì.
Cô thực sự không hề chớp mắt.
Đôi mắt khá khỏe.
Trình Lương bị đánh bại hậm hực nhắm mắt lại, chớp chớp đôi mắt chua xót quay người lên giá sách chọn hai cuốn.
“Hai cuốn sách này tôi thường đọc.” Xem như anh miễn cưỡng trả lời câu hỏi vừa rồi của Thịnh Hạ: Bình thường bác sĩ phẫu thuật sẽ đọc sách gì.
Thịnh Hạ nhìn tên cuốn sách.
Tên cuốn sách trên bìa màu cam, với hình ảnh một người đàn ông đang chiến đấu với một con chó sói bằng vợt cầu lông, có tựa đề “100 Kỹ Năng Sinh Tồn: Hướng dẫn của đặc vụ SEAL” ghi chú: sổ tay huấn luyện của đặc vụ.
Thịnh Hạ: “...”
Cuốn sách phía dưới ngược lại khá bình thường, là một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng “Hoa trên mộ Algernon “, cô đã đọc vào giữa mùa hè, cuốn sách rất mạnh mẽ và tinh tế. Ý tưởng cốt lõi của cuốn sách là “Nếu tôi chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời, tôi đã có thể chịu đựng bóng tối.”
Cả hai cuốn sách được lật đi lật lại nhiều lần, đều có những nếp gấp và những dòng ghi chú nguệch ngoạc, Trình Lương không qua loa lấy lệ, quả thực hai cuốn sách này là sách anh thường xem lúc rảnh rỗi.
“Cuốn sách này rất thú vị.” Trình Lương chỉ vào cuốn sách đặc vụ.
Thịnh Hạ mở ra nhìn mấy lần, không ngờ đây thật ra không phải dùng tên sách dể chọc cười, bên trong là hình ảnh minh họa thực tế của một trăm kỹ năng thực tế: Cách tránh bị theo dõi, cách cởi trói tay, cách không để lại dấu vân tay, cách chế tạo bom, cách cạy khóa....
Cuốn sách là bản tiếng anh, Thịnh Hạ tò mò nhìn vào nhà xuất bản.
“Mua ở nước ngoài, bản trong nước bị cắt mất vài chỗ.” Trình Lương giải thích một câu.
Thịnh Hạ: “...Nếu người nhà bệnh nhân dùng dao ngày đó không khuất phục, liệu có phải anh sẽ dùng những kỹ năng này để đối phó với anh ta không?”
Trình Lương lắc đầu: “Có cảnh sát và bảo vệ ở hiện trường, không đến lượt tôi làm việc này.”
“Mà những thứ này không thực tế.” Anh với tay ra lật hai trang và nhận xét, “Các bức vẽ không tệ.”
Anh đọc nó như một cuốn truyện tranh.
Dù sao thì nó cũng được viết bởi một đặc vụ thực sự, trông nó còn thực tế hơn những truyện tranh siêu anh hùng khác.
“...Còn cuốn kia thì sao?” Thịnh Hạ quyết định bỏ qua cuốn sách có phần thờ ơ.
“Tôi nhặt nó trên giá sách bán chạy nhất trong nhà sách. Đọc xong tôi nghĩ nó hay nên đã đọc thêm vài lần.”
Trình Lương đáp rồi cầm cuốn sách đặc vụ lên lật hai trang.
Quả thực là có hứng thú, anh vừa mới đọc hai trang biểu cảm liền thả lỏng, cúi đầu xuống nốt ruồi đuôi mắt càng rõ ràng.
Bầu không khí cũng trở nên thư thái.
“Anh có hay đến hiệu sách không?” Hiếm khi gặp phải một cơ hội như vậy, tháng này Thịnh Hạ đang lo lắng về việc lựa chọn tư liệu nên trong đầu có rất nhiều câu hỏi.
“Thỉnh thoảng.” Trình Lương cũng hợp tác, “Nếu đăng ký thẻ thành viên ở hiệu sách, điểm tích lũy đúng chu kỳ sẽ đi vòng vòng, sau đó mua sách nên càng nhận được nhiều điểm hơn.”
Thẻ thành viên là một vòng lặp vô hạn.
Câu trả lời này rất thú vị.
Lông mày Thịnh Hạ cong lên.
“Ngoài đọc sách, anh còn thích làm gì lúc rảnh rỗi?” Thịnh Hạ đã kéo bản ghi nhớ trong điện thoại lên, định nhân cơ hội này để hỏi thêm.
“Giặt quần áo.” Trình Lương đáp.
Thịnh Hạ: “...Hả?”
Vậy quần áo phơi trong phòng tầng một mà cô nhìn thấy từ trên tầng xuống mỗi ngày đều do Trình Lương giặt?
Lại còn rất nhiều quần áo!
Mùa hè còn có thể nhìn thấy áo len mùa đông...
Trình Lương liếc xéo Thịnh Hạ một cái, “Định lấy tôi làm tư liệu?”
“Không phải.” Thịnh Hạ lắc đầu, “Tôi vẫn chưa xác định đề tài, chỉ muốn thu thập một số thông tin trước.”
Trình Lương dừng một chút, lại cúi đầu lật cuốn sách đặc vụ.
Anh không muốn thừa nhận chính mình vừa rồi bị Thịnh Hạ lắc đầu mà sắc mặt liền thay đổi.
Anh chỉ là thích xem phim tài liệu, nhưng không muốn trở thành tư liệu sống trong phim tài liệu.
Thực sự không có!
“Còn những chủ đề nào khác?” Trình Lương hỏi như vô tình.
“Còn có văn hóa con người, khác biệt khí hậu các mùa vào sáng sớm ở Lộc Thành và một loạt các quầy ăn sáng.” Thịnh Hạ vẫn như cũ rất thẳng thắn, “Hoặc là tình cảm, nam nữ thành thị hẹn hò.”
Có rất nhiều đề tài, cũng có rất nhiều chủ đề mà Thịnh Hạ cảm thấy có thể quay xuất sắc, nhưng Thịnh Hạ cũng không biết tại sao mà rất muốn quay thử khoảnh khắc tan sở của bác sĩ.
Một nghề nghiệp có thể cảm nhận được cái thiện và cái ác của bản chất con người ở cự ly gần, có thể chạm vào sự sống, nhìn đồng loại sinh ra và chết đi, những người ấy sau giờ làm việc họ sẽ làm gì.
Làm thế nào để họ duy trì sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống, làm thế nào để họ lựa chọn cứu sống giữa những điều tồi tệ nhất của bản chất con người, và làm thế nào để họ đối mặt với những bệnh nhân mà cuộc sống của họ đang nhanh chóng tàn lụi mà không có bất kỳ sự trợ giúp nào.
Đây là những cảm xúc mà Thịnh Hạ chưa thể hiểu được, cô muốn nhìn thấy và nghe thấy chúng qua ống kính của bộ phim tài liệu.
“Nhưng thứ tôi muốn quay nhất là bác sĩ.” Thịnh Hạ nhấn mạnh.
Nhưng đề tài này quá nặng, cô còn chưa đủ kinh nghiệm, chỉ tìm được điểm bắt đầu đã phải lo lắng hơn một tháng.
Cô không vội vàng, quá trình tìm kiếm điểm bắt đầu tự nó đã đủ thú vị với cô. Cho dù cuối cùng bởi vì bản thân thiếu năng lực tạm thời không thể quay đề tài nặng nề như vậy thì đối với cô cũng là một loại tích lũy.
Trình Lương không lên tiếng.
Khi Thịnh Hạ nói những lời này, sự háo hức dưới ánh mắt khiến anh nhớ đến chủ nhiệm Lâm và người bạn học cùng bàn đã nhiều năm không liên lạc.
Loại tình cảm cố chấp và chăm chú này, giống như một tia sáng chói mắt, thiêu đốt những người như anh bằng những đốm đen dưới mắt dường như không có gì che giấu được.
“Cô cần giúp đỡ?” Anh nghe chính mình hỏi.
Trình Lương không có ý kiến gì về những người như vậy.
Anh không có ác cảm với Thịnh Hạ, ngược lại, anh thích phòng trực tiếp học tập của cô, lần đầu tiên nhìn thấy cô ngoài đời thực tại phòng khám, anh cảm thấy người dẫn chương trình không dùng filter này thật hiếm có.
Lại càng hiếm có danh sách bài hát đúng với sở thích của anh.
Chưa nói đến việc Thịnh Hạ nhập viện có thể đơn giản nhận giải bệnh nhân kiểu mẫu, y tá chăm sóc cô rất ấn tượng với Thịnh Hạ, Thịnh Hạ đã xuất viện một tuần rồi mà anh vẫn có thể nghe các y tá thảo luận về cô, nói rằng chỉ cần bệnh nhân được như Thịnh Hạ cũng tốt rồi.
Hơn nữa, cô là người thuê nhà của anh.
Mặc dù anh đã không quan tâm đến người thuê nhà kể từ khi ngôi nhà được hoàn thành — ngôi nhà nằm ngay trung tâm phố cổ và không bao giờ lo lắng về khách thuê.
Nhưng anh vẫn tốt bụng đề nghị giúp đỡ, đây là lần đầu tiên.
Nhưng anh đã đóng góp lần đầu tiên quý giá của mình, Thịnh Hạ lại không như trong tưởng tượng của anh vui vẻ đến nhảy cẫng lên.
Ngược lại đôi mắt trở nên sáng hơn.
Cô chỉ nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt rực sáng trong gần một phút trước khi nói, hơi xấu hổ và ngập ngừng: “Cái đó....”
Trình Lương chờ cô nói.
Cô có lẽ cảm thấy những lời nói sau đó có chút phiền phức đến anh, khuôn mặt hơi đỏ lên.
“Phiền anh giới thiệu ba bác sĩ cho tôi được không.” Cô nói.
“Một người như bác sĩ Chu cũng được, một bác sĩ thực tập trẻ tuổi.”
“Một người khoảng ba mươi tuổi, giống như mấy bác sĩ nội trú khi tôi nhập viện.”
“Và cuối cùng là một bác sĩ trung niên tương đối nhiều kinh nghiệm và chuyên gia một chút.”
Thịnh Hạ nói xong vội vàng nói thêm: “Tôi đảm bảo rằng nhất định sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của họ.”
“Phim tài liệu cho cuộc thi bị giới hạn trong vòng bốn mươi phút, vì vậy thời lượng của mỗi người sẽ được kiểm soát khoảng mười phút.”
“Tôi còn cần một giờ phỏng vấn với từng người trước khi ghi hình, sau đó tôi sẽ ghi lại một đoạn ngắn về công việc hàng ngày của họ tại bệnh viện.”
Thịnh Hạ dừng lại.
“Nếu như bệnh viện không tiện quay phim, bệnh viện không cho quay phim cũng không sao, nếu bệnh viện cần giấy phép quay phim tôi cũng có thể đưa giấy chứng nhận của trường học chứng minh.”
“Chủ yếu là quay nội dung sau khi làm việc, tôi sẽ đưa cho mỗi người một máy ảnh, bọn họ có thể đặt máy ảnh ở nơi yêu thích, quay một số nội dung giải trí tán gẫu bữa tối cũng được.”
Cô nói rằng cô vẫn chưa quyết định chọn đề tài nào, nhưng lại rất lưu loát nói rõ đến mức dừng lại rất ít.
Nhưng mà....
Trình Lương cúi đầu cười.
“Cô vừa hỏi tôi những thứ đó, là để diễn tập?” Anh hỏi.
Cái gì mà thích đọc sách gì, bình thường thích làm gì.
Cô muốn tìm ba bác sĩ, nhưng không đề cập đến việc tìm anh. Cô nói rằng cô đang tìm Tiểu Chu, cũng không nói rằng cô cần tìm anh.
Hóa ra anh cũng chỉ là người giới thiệu.
Cũng giống như lần trước hỏi anh WeChat nhưng không bao giờ thêm anh.
Có phải đứa trẻ này chỉ thích đào hố nhưng không thích lấp đất không.
“Ừm.” Thịnh Hạ không nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn, cô thành thật gật đầu, “Tôi muốn cảm nhận sự tương phản trong việc đi làm của bác sĩ.”
“Sự tương phản?” Trình Lương hỏi.
Thịnh Hạ không hiểu sao cảm thấy giọng điệu của Trình Lương có phần u ám, nghi ngờ liếc nhìn anh rồi lắc đầu, “Thật ra cũng khá đồng đều.”
Trình Lương đi làm và Trình Lương tan làm, đều kỳ quặc mâu thuẫn và che giấu sự tức giận.
Nhưng câu này cô không nói, cô cảm thấy không ổn khi kết luận chủ quan một người bằng cảm giác như thế này, nghiêm túc thì bọn họ vẫn là người xa lạ.
“Bác sĩ khoảng ba mươi tuổi, tôi có thể làm được, không cần tìm bác sĩ nội trú.” Trình Lương thấy rằng nếu anh không nói rõ lời của mình, anh nhất định sẽ không thể khiến Thịnh Hạ hiểu được cho dù anh có đi lòng vòng cho đến rạng sáng.
Ai biết Thịnh Hạ lập tức lắc đầu, không có một giây do dự: “Anh không được.”
“Gì?” Câu hỏi trở thành một từ đơn âm tiết nguy hiểm.
Nếu Thịnh Hạ không cho anh một lời giải thích hợp lý, anh sẽ ném hai người thuê phòng ra khỏi đây ngay bây giờ.
“Anh.... không phải xu hướng.” Thịnh Hạ ngẩng đầu.
Trình Lương nheo mắt lộ ra vẻ mặt tối sầm.
Thịnh Hạ: “...”
Anh không vui rồi....
“Tôi muốn tìm một cái gì đó tiêu biểu.” Cô nghĩ rằng có lẽ cụm từ không phải xu hướng kia đã khiến anh bực mình, vì vậy cô đổi sang cách nói khác, “Một cái gì đó bình thường, một bác sĩ mà hầu hết trong ấn tượng mọi người đều nghĩ đến.”
Không phải anh, người có nhà ở trung tâm thành phố bậc nhất, cao ráo đẹp trai, đi như gió liếc mắt nở nụ cười tà mị.
Cô đang làm phim tài liệu, chứ không phải phim điện ảnh.
Cô đã dùng Trình Lương làm tư liệu, nó quá vô bổ.
Trình Lương hỏi: “Tôi không bình thường?”
Anh không bình thường sao?
Bị ván giường đập đến gãy xương, bây giờ còn không thể tự mình thực hiện một cuộc phẫu thuật lớn, các dự án nghiên cứu đang thực hiện đều tan thành mây khói vì anh không được chọn là bác sĩ trẻ xuất sắc trong quý.
Như thế vẫn chưa đủ bình thường à?
Thịnh Hạ một lời khó nói hết, nhưng cô vẫn dũng cảm lắc đầu: “Tòa nhà này của anh chia làm hai phần, một thang máy, hai căn nhà, tám tầng vậy tổng cộng anh có 31 phòng.”
Thịnh Hạ nhìn anh, chân thành: “Chuyện này đã rất không bình thường rồi.”
Với tiền thuê nhà ở Lộc Thành thì thu nhập hàng năm của anh phải hơn trăm vạn.
Ước tính lương của bệnh viện chỉ là tiền tiêu vặt hàng tháng của anh.
Trình Lương đen mặt, mỗi khi nghĩ đến mấy chục năm nay anh chỉ muốn lớn miệng hỏi vài câu: “Giàu không được à?”
Thịnh Hạ: “...”
“Giàu không phải là người bình thường à? Giàu thì không thể là một bác sĩ điển hình à? Cho nên ngay cả phim tài liệu cũng không được quay hay sao?”
Thịnh Hạ: “............”
Trình Lương: “Chẳng lẽ cô kỳ thị người giàu?”
Thịnh Hạ: “.......................”
***Tác giả có lời muốn nói:
Cuốn sách đặc vụ kia là có thật vì tôi đã mua nó rồi. Nó thậm chí còn dạy bạn cách chọn một vị trí không dễ bị theo dõi khi bạn đi ra ngoài đó hahahahaha
Tôi thường làm 2 chương vào thứ sáu và thứ bảy, tôi sẽ bắt đầu từ tuần này luôn.
Ngoài ra, không ngờ mọi người lại quan tâm đến độ tin cậy của thợ điện như vậy, hôm nay đúng là một ngày lo lắng cho trái tim Trình Lương.
[vui lòng không re-up đi nơi khác!]
[đăng duy nhất tại wattpad & wordpress Nhà nhỏ của Duu]