Thịnh Hạ

Chương 20: Chương 20: | Trình Lương




“Làm sao các anh tìm được nhà tôi?” Trình Lương ít nhiều có chút càu nhàu, “Trước đây không phải nói chỉ cần phối hợp trả lời mấy câu trên điện thoại là được sao?”

Thời điểm còn rất chuẩn nữa...

“Chúng tôi vừa đến bệnh viện.” Đồng chí cảnh sát khá nhã nhặn, “Đồng nghiệp của anh nói bây giờ chắc anh đang ở nhà nên chúng tôi tiện đường đến đây luôn.”

Trình Lương: “...Đồng nghiệp?”

Đồng chí cảnh sát: “Chu Huyền.”

Trình Lương: “...À.”

Lần sau anh còn cho đồng nghiệp thuê nhà, anh chính là heo!

“Chỉ là hỏi một vài câu thôi, sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của anh đâu.” Đồng chí cảnh sát không chỉ tốt bụng mà còn rất ân cần.

Trình Lương bất giác nhìn về phía Thịnh Hạ: “Nhưng tôi có hẹn rồi.”

“Đến muộn một chút cũng không sao.” Thịnh Hạ đứng ở cửa thang máy lắc đầu nguầy nguậy, “Anh cứ bận việc của anh đi.”

“Nhưng mà...” Sau khi nói xong Thịnh Hạ do dự một chút, đôi mắt to nhìn anh không chớp.

Cô có điều gì đó muốn nói với anh.

Trình Lương cũng không biết vì sao bỗng nhiên thấy có phúc phận, nghiêng người cho đồng chí cảnh sát tiến vào trong nhà, còn anh bước về phía Thịnh Hạ cúi đầu xuống.

Thịnh Hạ cũng tiến lên một bước và hạ giọng thì thầm.

“Tây Tây là luật sư.” Cô nghiêng đầu nhìn Trình Lương, “Tuy chưa phải là luật sư lớn, nhưng công ty luật cậu ấy làm việc khá nổi tiếng.”

“Nếu cần giúp đỡ, anh có thể tìm cậu ấy.” Thịnh Hạ thấp giọng nói.

Họ ở rất gần, gần đến mức Trình Lương có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong con ngươi của Thịnh Hạ.

Nếu đôi mắt là cửa sổ tâm hồn thì tâm trí của Thịnh Hạ hẳn phải thanh khiết và đầy màu sắc.

“Được, cảm ơn.” Trình Lương đè xuống một đống lời giải thích, nhìn ánh mắt Thịnh Hạ nói lời cảm ơn.

Cô gái này so với hào quang trước kia của bạn cùng bàn anh còn mạnh mẽ hơn, chỉ đơn giản là đến gần, anh liền cảm thấy một loạt câu trong lòng không phải tôi không phải tôi không phải tôi cảnh sát thật sự nhàn rỗi tại sao phải tìm đến cửa trong đáy lòng liền bốc hơi thành im lặng.

Hậu quả thậm chí còn mạnh mẽ đến mức anh bước về nhà và đóng cửa, sau đó còn giúp ba cảnh sát rót nước, mặc dù chỉ là cốc nước dùng một lần và nước khoáng — phải biết rằng thường ngày ngay cả chủ nhiệm Lâm đến nhà anh cũng quá lười rót nước.

Quả thực cảnh sát chỉ thẩm vấn theo thường lệ, ngoại trừ việc anh ta bị giật mình bởi ngọn đèn pha lê trong phòng khách trông giống như đống nhân dân tệ khi bước vào cửa, phần còn lại về cơ bản diễn ra theo quy trình.

Trình Lương ít tham gia vào các bữa tối nhóm nhỏ của khoa, cũng không liên lạc với các đại diện y tế, thường đưa cho bệnh nhân hồ sơ thuốc rõ ràng nên đúng là thực sự không có gì để hỏi.

Ngược lại, sau khi cảnh sát hỏi Trình Lương hết câu, bản thân sau khi xem qua tất cả thông tin đều trầm mặc, cau mày hỏi: “Cho đến bây giờ các anh chỉ mới điều tra được Tôn Lâm đúng không?”

Ba người cảnh sát trầm mặc chốc lát, nhìn nhau mấy lần.

Trình Lương đưa thông tin để lên bàn: “Tôn Lâm chỉ là học viên đào tạo, cho dù quen biết nhiều đại diện y dược, bị giật dây làm rất nhiều chuyện nhưng quyết định không phải ở cậu ấy, cũng không có cách nào khống chế được thuốc bác sĩ kê cho.”

Bằng chứng về thông tin này quá rõ ràng rằng mọi người đều nói rằng Tôn Lâm đã giới thiệu các đại diện y tế, mọi người đều nói rằng những người này chỉ có Tôn Lâm biết.

Hôm nay cảnh sát hỏi anh câu hỏi đầu tiên, bình thường mối quan hệ với Tôn Lâm như thế nào, với tư cách là người hướng dẫn của Tôn Lâm, anh có biết mối quan hệ xã giao thông thường của Tôn Lâm không.

Đám người kia, rõ ràng là tất cả cùng làm chuyện xấu nhưng khi mọi việc diễn ra không như ý muốn tất cả sẽ chọn ra kẻ dễ bắt nạt nhất để chịu trách nhiệm.

Thế này cũng quá bẩn.

Ba cảnh sát không nói ngay, họ lại nhìn nhau.

“Theo những gì Chu Huyền nói, tòa nhà này đều là của anh?” Đồng chí cảnh sát A mở miệng.

Không phải là câu hỏi trong quy trình.

“Bố mẹ tôi là nhóm người đầu tiên đầu cơ vào bất động sản.” Trình Lương đáp: “Ở ngoại ô Lộc Thành cũng có một căn nhà, hai mươi năm phá bỏ này cộng với tiền kiếm được từ đầu cơ, ở Lộc Thành có năm tòa nhà như vậy không tính ở các thành phố khác.”

“Tôi là con trai duy nhất.” Trình Lương tiếp tục nói: “Thường thì không chi tiêu lớn, với điều kiện kinh tế hiện tại của tôi, số tiền hối lộ kia nhìn vào vẫn không nhiều lắm.”

Trình Lương nhìn cảnh sát: “Không có mối quan hệ lợi ích, các anh cứ thoải mái hỏi.”

Đồng chí cảnh sát A nở nụ cười: “Giữa chủ nhiệm Lâm với anh cũng không có mối quan hệ lợi ích?”

Trình Lương nhíu mày: “Không nói gia tài nhà vợ thầy Lâm so với nhà tôi lớn hơn nhiều, mà nói hiện tại y thuật thầy Lâm, tôi nhìn không vừa mắt thì liệu thầy Lâm có thể nhìn được sao?”

“Trong khoa anh chỉ có một chủ nhiệm và một phó chủ nhiệm, đây là hai người duy nhất có thể có quyền quyết định.” Đồng chí cảnh sát A dừng lại một lúc lâu, “Nghe các bác sĩ khác nói, anh với phó chủ nhiệm Lý có quan hệ khá bình thường.”

“Tổng cộng có hai nghi phạm, xác suất năm mươi phần trăm không tệ đến mức đánh cược nhầm.” Trình Lương nhíu mày lại, “Hay là các anh tìm hiểu được gì đó và phát hiện có hơn một khoa gan mật như chúng tôi có quyền quyết định?”

Lần này các nhân viên cảnh sát đều cười.

Họ thích những người chân thành, thẳng thắn và không sợ hãi mà không dùng những lời lẽ sáo rỗng.

Bệnh viện có rất nhiều bác sĩ như vậy, chủ nhiệm Lâm, Chu Huyền, bây giờ là Trình Lương kiêu ngạo nhất trong đám người không sợ hãi này.

“Nói cho chúng tôi biết những gì anh biết đi.” Các đồng chí cảnh sát đều thoải mái cầm cốc giấy dùng một lần của Trình Lương lên nhấp một ngụm.

Nước khoáng, còn là nhiệt độ bình thường.

Trình Lương cũng không khách sáo, hướng tay về phía cảnh sát: “Bút, tôi sẽ viết cho các anh một danh sách bác sĩ mà tôi từng chứng kiến về phương diện này.”

Mấy người cảnh sát lặng lẽ lấy ra một cây bút đưa cho anh, không muốn hỏi anh tại sao anh phải lấy bút của họ ngay cả khi đang trong nhà của mình.

Bác sĩ bệnh viện này thích ăn bút.

Mỗi lần đi điều tra vụ án đều thấy chiếc bút mang theo bên mình không biết đã mất từ bao giờ.

Trình Lương cầm lấy bút của đồng chí cảnh sát, vào phòng sách lấy một tờ giấy vẽ như rồng bay phượng múa ra một cái bảng.

“Cột này là tôi tự mình tìm ra.” Trình Lương nói, “Cột này là những gì tôi đã thấy.”

Không nhiều, chỉ mười người.

Nhưng thực sự không có nhiều bác sĩ có thể chủ động cung cấp những thông tin chi tiết và trực tiếp viết ra tên của người ta như vậy.

Hoặc là họ thực sự sạch sẽ, hoặc là họ đủ điên rồ.

Cảnh sát cảm thấy Trình Lương chắc là cả hai.

“Cảm ơn anh.” Trước khi đi, đồng chí cảnh sát A rất trịnh trọng cảm ơn, “Nếu hướng điều tra tiếp theo có những tiến triển khác chúng tôi sẽ tìm anh.”

Trình Lương đáp: “Có thể dùng điện thoại, không cần tới tận cửa đâu.”

Sẽ hù dọa đến người thuê nhà.

Đồng chí cảnh sát A nở nụ cười, trước khi bước ra nhìn lại căn nhà, hỏi: “Tiền thuê nhà ở đây bao nhiêu? Còn phòng trống không?”

“Anh muốn sống à?” Trình Lương quan tâm.

“Tòa nhà của tôi đã chật kín người, nhưng anh có thể tới đây. Đây cũng là lối vào tàu điện ngầm. Vị trí cũng rất thoải mái.” Một hộp danh thiếp được nhét ở lối vào nhà Trình Lương, Trình Lương rút ra một cái, “Nếu anh muốn thuê, tôi có thể giảm giá 30% cho anh.”

Đồng chí cảnh sát chỉ muốn hỏi điều quan tâm nhất: “Giảm giá 30%?”

Khu phố này anh ta biết, vị trí thực sự rất tốt, đi một vài điểm dừng tàu điện ngầm là có thể đến Cục công an.

“Đúng.” Trình Lương lấy điện thoại ra, đưa cho cảnh sát quét mã QR của người đại diện, “Khu phố đó bị trộm đột nhập, anh ở rất phù hợp đấy.”

Đồng chí cảnh sát: “...Chắc anh cũng không có nhiều bạn.”

Trình Lương rất tự hào cười toe toét, nốt ruồi nước mắt long lanh: “Đúng vậy!”

***

Thịnh Hạ thực sự rất e ngại về cuộc phỏng vấn hôm nay.

Sau khi được Trình Lương mở rộng mạch suy nghĩ ngày hôm đó, cô tập trung vào chủ đề bác sĩ và bệnh nhân, tra cứu rất nhiều thông tin, còn nhắn tin riêng với nhiều người sẵn sàng nói chuyện với cô về chủ đề này, nhưng càng nhiều chuyện cô nghe thấy càng hoảng sợ.

Đây là môn học khiến cô thích thú nhất.

Nhưng đó không phải là chủ đề mà cô có thể quay bây giờ.

Bản chất con người đối với môn học này quá nặng nề, ban đầu cô chỉ nhìn thấy bộ dạng bên ngoài và thích thú ghi lại bằng máy ảnh, nhưng khi thực sự chạm vào nó, cô mới phát hiện bây giờ có lẽ mình thậm chí còn không quay được phác thảo.

Cô còn quá trẻ, quá ít kinh nghiệm.

Cô viết ra một vài trang câu hỏi trong một cuốn sổ dày đặc, xóa xóa lại cắt giảm, còn cố tình chụp tất cả các câu hỏi và gửi chúng cho mẹ cô Tôn Sương Quân nữa, kết quả là mẹ cô đã hỏi ngược lại vài câu hỏi, cô há hốc mồm và không thể trả lời được bất kỳ câu nào.

“Tiểu Phục Nhi à...” Tôn Sương Quân dài giọng nói, “Tuy rằng mẹ không muốn con đi con đường quay phim tài liệu này, nhưng làm cái gì cũng đều giống nhau, con không thể tham lam, một sớm một chiều không thể thành công ngay được.”

“Bản chất con người là một thứ gì đó rất phức tạp, điều mà ngay cả những người ở độ tuổi chúng ta cũng không thể nói rõ được, không phải thứ mà con có thể hỏi với hàng trăm câu hỏi chi chít như thế này.”

“Ống kính hiện tại của con không thể diễn tả được những thứ nặng nề như vậy được. Con nên chọn thứ phù hợp với tính cách của mình hơn, thứ gì đó cụ thể hơn.”

“Nếu con muốn đi theo con đường phim tài liệu, trước tiên hãy học cách diễn đạt những gì con thấy, những gì con nhận được, thực hành những kiến ​​thức cơ bản và sau đó đi sâu hơn để quay những gì con thực sự muốn quay.”

Dục tốc bất đạt*.

*Dục tốc bất đạt được hiểu là muốn nhanh việc thì sẽ không đạt, hay nóng vội thì sẽ không thành công. Câu thành ngữ này chính là muốn khuyên con người làm việc gì cũng không được nôn nóng, hấp tấp, chỉ nhanh muốn có thành quả, vì càng như vậy thì kết quả đạt được sẽ càng không như ý muốn của mình. (nguồn google)

Mẹ cô cũng nghĩ như cô và thực tế là cô đã có sẵn câu trả lời trong đầu khi liệt kê rất nhiều câu hỏi như vậy.

Không ai lại đem một loạt câu hỏi chi tiết như vậy hỏi một người, cô thực sự muốn hỏi từng người một trong cuốn sách này, Trình Lương có thể sẽ nâng mí mắt và nhấc cô lên ném ra ngoài.

Đã quyết tâm thì việc tiếp theo là lo hậu sự.

Cô nói với Trình Lương rằng muốn quay một mình anh thành phim tài liệu, bây giờ cũng nên đối mặt và Trình Lương nói rõ ràng.

Dưới sự e ngại, cô lại cau mày.

Trình Lương.... chắc là không sao đâu.

Người cảnh sát tới chỗ anh trông rất tốt bụng, hôm qua Đường Thái Tây cũng nói có nghe Chu Huyền nói gần đây bệnh viện của bọn họ gặp phải một số chuyện, người trong khoa sẽ bị cảnh sát gọi điện thoại hỏi han.

Nhưng phải mất một lúc lâu.

Cô lấy điện thoại ra, ngón tay cái lại bắt đầu xoa ngón trỏ.

WeChat của Trình Lương gần như xuất hiện cùng lúc cô bấm vào khung chat của anh, vèo một cái, giọng nói không lớn nhưng lại khiến Thịnh Hạ có chút rùng mình.

Trình Lương: Tôi xong rồi.

Thịnh Hạ: Tôi sẽ xuống ngay.

Thịnh Hạ: Vẫn xuống quán cà phê à?

Thịnh Hạ: Thực ra đã gần đến giờ ăn tối, hay là tôi mời anh một bữa trước, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Thịnh Hạ: Hay tôi đợi anh ăn tối xong rồi nói chuyện?

Đùng đùng.

Cô định xin lỗi, xin lỗi vì đã làm phiền một người bận rộn như Trình Lương, xin lỗi rồi mời Trình Lương đi ăn tối, khâu khắc phục hậu quả của cô đã hoàn tất.

Nhưng gửi WeChat quá vội vàng, ngoài những lời xin lỗi, còn có một tia lo lắng không tả được.

Trong tiềm thức, anh cảm thấy mình không nên liên quan gì đến chuyện bệnh viện mà Chu Huyền đã nói, vì vậy anh muốn biết mình có thực sự ổn không.

Màn hình Trình Lương vuốt nhanh đến mức không có thời gian gõ, sau đó anh trực tiếp gửi giọng nói.

Giọng nói mang theo ý cười: Cô gõ nhanh quá. Tiểu Chu nói tối nay sau giờ làm việc sẽ qua gặp tôi, nếu ra ngoài sợ cậu ta lại làm phiền. Nếu không thì tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm ở nhà tôi đi, tôi gọi đồ ăn mang về, sau đó vừa ăn vừa nói chuyện.

Khá thoải mái.

Thịnh Hạ: Được.

Trình Lương tiếp tục nói: Bây giờ cô xuống đi, chúng ta vừa ăn vừa hỏi qua một chút.

Thịnh Hạ: Được.

Thịnh Hạ gõ từ cuối cùng này rất chậm, sau khi gõ xong lại gõ một dòng khác.

Thịnh Hạ: Anh có sao không?

Lần này Trình Lương dùng cách đánh máy: Không sao.

Câu khẳng định.

Thật tốt.

Thịnh Hạ nhìn vào điện thoại mỉm cười, nhìn lên đúng lúc nhìn thấy tấm gương trong tầng hầm.

Niềm vui bay lên đuôi lông mày.

Suốt đường đến thang máy, Thịnh Hạ còn hiếm hoi ngâm nga một bài hát, sau đó mới bình tĩnh lại.

Ngưỡng cửa nhà Trình Lương một lần nữa lại có người.

Chỉ có điều lần này không mặc đồng phục là một người đàn ông trung niên, Thịnh Hạ cảm thấy ông ta trông rất quen mắt.

Trình Lương chỉ nhàn nhạt nhìn vị khách rồi chào một tiếng: “Phó chủ nhiệm Lý.”

[vui lòng không re-up đi nơi khác!]

[đăng duy nhất tại wattpad & wordpress Nhà nhỏ của Duu]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.