Thịnh Hạ không ngờ giấy báo nhập viện lại đến sau hai ngày, sớm hơn dự định hơn một tuần.
Trở tay không kịp khiến cô cảm thấy khá bất an.
“Con thật sự không cần bố mẹ trở về à?” Đầu dây bên kia, mẹ của Thịnh Hạ, bà Tôn Sương Quân đã lái xe hai tiếng đồng hồ để tìm một quán cà phê có thể truy cập internet.
“Không cần đâu.” Thịnh Hạ đang thu dọn hành lý, điện thoại được chống lên giá đỡ để gọi video, giọng điệu kiên định, “Cứ làm theo kế hoạch, nếu không bên con sẽ lộn xộn.”
Những thứ ngoài kế hoạch, một cái là đủ rồi.
Tôn Sương Quân: “...”
Mặc dù là bà sinh ra, nhưng phải nói thói quen này của Thịnh Hạ thật sự không phải do bọn họ dạy cho — Thịnh Hạ của bà là trời sinh, vừa ra đời không lâu mỗi ngày đều bú sữa đi vệ sinh đúng giờ đến từng phút...
“Mà Tây Tây cũng được nghỉ đông nữa.” Thịnh Hạ gạch bỏ mục cuối cùng trên tờ giấy và thở phào nhẹ nhõm, “Cậu ấy sẽ chăm sóc con mà.”
Cô đã lên mạng kiểm tra, đây không phải là một cuộc phẫu thuật gì lớn.
Chỉ là thiếu túi mật, tương lai sẽ khó tiêu hơn thôi.....
“Cũng tốt cũng tốt, vậy cũng tốt rồi.” Tôn Sương Quân nói lan man, “Mẹ đã lấy hồ sơ bệnh án của con đi hỏi nhóm bác sĩ của chúng ta, họ cũng đề nghị phẫu thuật để loại bỏ. Nếu không sau này làm việc con thường xuyên đến những nơi chim chóc không thèm đậu, con sẽ gặp rắc rối đấy.”
Thịnh Hạ: “...”
Đúng là mẹ ruột, góc độ rõ ràng, logic hạng nhất, vài ba câu đã chuyển đến cuộc hội thoại nguy hiểm rồi.
“Tiểu Phục* Nhi à...” Mẹ ruột gọi tên mụ của Thịnh Hạ, Thịnh Hạ theo bản năng rùng mình một cái.
*tháng nóng nhất (ba mươi ngày nóng nhất trong mùa hạ, sơ phục, trung phục và mạt phục)
“Có rất nhiều lựa chọn chuyên ngành điện ảnh để tốt nghiệp mà, con không nhất định phải làm một nhà làm phim tài liệu đúng không?” Chủ đề mà họ đã nói tới tám trăm lần lại được đưa ra một lần nữa mà không hề hay biết.
Thịnh Hạ phản ứng rất nhanh, lúc thu dọn đồ đạc cơ thể cô nghiêng về phía giá đỡ điện thoại, kêu lên một tiếng ôi chao tiếc quá, cuộc gọi video liền bị ngắt.
“Mẹ ơi, con không thể đến kịp và chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của con, sau đó sẽ ảnh hưởng đến kết quả của cuộc phẫu thuật.” Tiếp theo, cô nhanh chóng gửi voice chat trước khi mẹ cô gọi lại.
Tôn Sương Quân thực sự chỉ gửi lại cho cô một biểu tượng cảm xúc chết chóc và không có sau đó.
Thật ra bố mẹ đều biết cô quyết định rồi là nhất định phải làm, nhưng Thịnh Hạ cũng biết bố mẹ cô dù sao vẫn tận dụng thời cơ nhắc đến chủ đề này, là một con đường vô cùng khó khăn nên dựa vào lập trường của bố mẹ thì luôn muốn cố gắng vớt vát.
Chỉ là hai người thật sự không có cách thuyết phục cô.
Một phóng viên quân sự và một nhiếp ảnh gia chiến trường đã cố gắng thuyết phục cô đừng làm điều gì nguy hiểm và khó khăn, nghe như thể các quan chức nhà nước đang xúi giục làm loạn.
Mà lại.
Tại sao bệnh viện lại gửi giấy báo sớm hơn một tuần, trong khi trước đó bệnh viện đã thông báo với cô là phải đến tháng sau?
Cô vừa phải nghĩ về những lớp học trực tuyến mà cô định làm trong tuần này hoặc lâu hơn nữa, trái tim cô quặn lên vì không nỡ.
***
Tòa nhà nội trú Bệnh viện Đại học Y Lộc Thành – Tòa A.
“37.6, sốt nhẹ.” Y tá ở trạm điều dưỡng đo nhiệt độ và huyết áp của Thịnh Hạ, ghi chép và ngẩng đầu chỉ vào ghế bên cạnh, “Cô đợi ở bên cạnh trước, khi nào sắp xếp xong giường sẽ thông báo.”
Thịnh Hạ gật gật đầu.
Tòa nhà nội trú của bệnh viện đại học y đã lâu năm rồi, khuôn mẫu dãy nhà cũ kỹ, trạm y tế nhìn vào là một hành lang dài, hai bên hành lang tường trắng khắc những lớp sơn qua năm tháng, ghế bên cạnh trạm y tế màu xanh lá cây, một cái ghế bằng nhựa hình vuông dính dải màu đen vào, vì sử dụng lâu nên ngồi sẽ có chút lắc lư.
Thế nhưng lại sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, phảng phất mùi dung dịch khử trùng. Các y tá ở trạm điều dưỡng cũng rất bận rộn, bận rộn một cách yên tĩnh, không hỗn loạn mà khiến người ta cảm thấy nghiêm túc.
Thịnh Hạ thò đầu nhìn đầu hành lang thật dài bên kia, nhìn mãi cũng không thấy cuối hành lang, hai bên đều là phòng bệnh, hành lang ở trên ban ngày cũng mở ánh đèn chân không chói mắt.
Cô y tá bận rộn cầm vài túi thuốc lướt qua Thịnh Hạ, Thịnh Hạ co chân lại, có cảm giác chân thực rằng cô sắp có ba cái lỗ trên bụng.
Cảm giác thật chân thực, sự sợ hãi sẽ thừa cơ ập đến.
Thịnh Hạ rất bình tĩnh, không chút do dự mở những từ cần ghi nhớ hàng ngày trong điện thoại, lấy giấy bút ra.
Xung quanh ồn ào lập tức bị cô kéo ra một khoảng cách an toàn, cô hài lòng, hơi cong khóe miệng, đeo tai nghe vào bắt đầu đọc thuộc lòng.
Ít nhất là mười từ.
Cô bắt đầu lên kế hoạch.
***
Trình Lương đi tới trạm y tế, nhìn thấy cô gái đang cúi đầu múa bút thành văn, anh chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của cô.
Cảm giác đỉnh đầu này có chút quen thuộc không thể giải thích được.
“Mượn bút.” Anh chỉ nhìn lướt qua rồi chìa tay ra phía cô y tá đang làm thủ tục nhập viện.
...
Cô y tá vô thức che cây bút duy nhất của mình.
Cô ấy đã thực tập ở đây được bốn tháng và mỗi tuần nhận hai hộp bút từ y tá trưởng, nhưng cuối mỗi tuần, đến một cái bút cô ấy cũng không có và phải đi mượn bút của mọi người, tất nhiên thủ phạm khiến những chiếc bút này mất tích là những bác sĩ mặc áo blouse.
Bọn họ dường như ở trong góc không thể nhìn thấy dùng những chiếc bút này nhai như món điểm tâm.
Bất kỳ cây bút nào vào tay họ sẽ đi vào chiều không gian khác ngay.
“Tôi không có bút...” Cô y tá mở to mắt bịa đặt.
Trình Lương: “...”
Tốt lắm, bây giờ ngay cả y tá thực tập cũng bắt đầu bảo vệ bút, bọn họ thật sự được giáo dục tốt.
“Bệnh nhân mới?” Không còn bút, cũng không thể quay đầu bỏ đi, như vậy rõ ràng quá vô tâm.
Vì vậy Trình Lương chọn nói chuyện phiếm.
“Ừm.” Cô y tá gật đầu, bắt đầu trò chuyện, “Đó là bệnh nhân của anh.”
Trình Lương quay đầu nhìn sang.
Thịnh Hạ như có cảm giác ngước lên, tâm trí cô vẫn đang ghi nhớ những từ mới, vẻ mặt ngốc nghếch.
Cô vừa mới nhẩm xong từ thứ chín.
Đó là bác sĩ đẹp trai tên Trình Lương.
Là phản ứng đầu tiên của cô.
Tại sao đôi mắt của anh lại kỳ lạ... nhìn chằm chằm vào cây bút của cô.
Là phản ứng tiếp theo của cô.
Trình Lương lúng túng ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.
Đó là bệnh nhân của anh, đêm qua anh còn xem cô phát trực tiếp. Nhưng trải nghiệm lần mượn bút không thành vừa rồi đã khiến anh thích thú với chiếc bút trên tay bệnh nhân của mình.
Một cây bút ký màu đen với phần thân có dòng nước chảy qua.
Thú vị đến mức khiến bệnh nhân của anh bỏ bút thẳng vào cặp.
...
Đều keo kiệt cả.
“Trước tiên hãy sắp xếp nhận phòng đi.” Anh chỉ có thể mang cái vỏ bác sĩ ra chống đỡ, giải thích với cô y tá rồi gật đầu với Thịnh Hạ, tay đút túi rồi bước đi.
Bước đi cộp cộp.
Cô y tá và Thịnh Hạ hai mặt nhìn nhau, cô y tá cầm chiếc bút của mình vui vẻ vẫy vẫy tay với Thịnh Hạ: “Đeo cái này vào cổ tay, khi xuất viện mới được cởi ra, cuối cùng điền vào mẫu đơn.”
***
Thịnh Hạ cảm thấy rất may mắn.
Khu vực ngã rẽ là một phòng đôi, giường bên cạnh là một người phụ nữ nằm viện lâu ngày, hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt ốm yếu nhưng hay cười xem ra tính tình rất tốt.
“Tiểu Lưu, đây là bệnh nhân của bác sĩ Trình à?” Bà ấy có vẻ quen thuộc với y tá.
Y tá Tiểu Lưu gật đầu và quay sang giải thích cho Thịnh Hạ: “Tủ đầu giường này và tủ có số giường của cô ở cửa đều có thể dùng. Bây giờ cô có thể nghỉ ngơi trước, sau đó bác sĩ sẽ đến nói chuyện với cô về phương án điều trị bao gồm cả thời gian phẫu thuật.”
“Chiều nay bác sĩ Trình không có ca phẫu thuật sao?” Người bệnh ở giường bên cạnh hớn hở nói.
Thịnh Hạ nhìn thấy Tiểu Lưu thở dài, vô tình quay sang giải thích với Thịnh Hạ: “Sau khi phẫu thuật xong anh ấy sẽ đến.”
“Vậy thì không biết mấy giờ nhỉ.” Dì giường bên cạnh nheo mắt cười.
Lần này Tiểu Lưu thậm chí không có phản ứng gì, nói thẳng với Thịnh Hạ: “Cô vẫn còn sốt nhẹ, chú ý nghỉ ngơi, bấm chuông hoặc trực tiếp đến trạm y tá tìm chúng tôi nếu cô cảm thấy không thoải mái.”
“Tìm tôi là được rồi.” Người dì ở giường bên cạnh có ý thức mãnh liệt thăm dò, “Tôi có thể gọi y tá cho cháu.”
“Thuốc chống viêm nhiễm trùng túi mật cô đang dùng bây giờ lúc sau vẫn phải tiếp tục dùng, những chuyện khác sẽ nói sau khi bác sĩ đã nói chuyện với cô.” Tiểu Lưu giả vờ như không nghe thấy và đảm bảo rằng tất cả những gì cần được giải thích đều được giải thích trước khi đóng tập tài liệu.
“Dì Lưu.” Tiểu Lưu hít một hơi xoay người, “Bệnh nhân mới tới còn sốt, cần nghỉ ngơi, không nên kéo cô ấy nói chuyện phiếm.”
“Tôi biết rồi!” Dì Lưu xua tay.
“Nếu dì biết thì đã không để bệnh nhân lúc trước xin đổi phòng bệnh với chúng tôi rồi.” Tiểu Lưu nhỏ giọng lẩm bẩm rồi bước đi.
Dì Lưu bĩu môi, nói nhỏ theo sau: “Là bệnh nhân kia không thoải mái khi tranh cãi với tôi về việc có nên đưa cho bác sĩ phong bì đỏ hay không đấy chứ.”
Sau đó vội vàng nói với Thịnh Hạ: “Một cô gái biết điều như thế này, tôi sẽ không cãi nhau với cô ấy đâu.”
Nghĩ rằng vận may của mình không tệ hai người một phòng mà cô còn được ở vị trí cạnh cửa sổ, Thịnh Hạ cuối cùng cũng đọc xong từ thứ mười, sau đó vẻ mặt tươi cười: “Chào dì Lưu.”
Dì Lưu cô đơn đột nhiên cười đến mức nhìn không thấy mắt: “Ôi chao xin chào, xin chào.”
“Cô gái nhỏ sao vậy? Làm sao lại đến một mình?” Dì Lưu lập tức vào trạng thái tán gẫu, khuỵu chân xuống giường.
“Sỏi mật.” Thịnh Hạ bận rộn nhét đồ vào tủ, “Bạn cháu còn đi làm, buổi tối sẽ đến.”
“Một người ở Lộc Thành sao?” Dì Lưu hiểu ra.
“Vâng.” Thịnh Hạ kéo vali lấy đồ vệ sinh cá nhân ra, khi đóng gói hành lý cô tiện tay mang thêm một bộ đưa cho dì Lưu, “Dì Lưu, cái này dùng rất tốt, cháu mang dư một bộ dùng một lần, dì dùng xong có thể vứt đi.”
“Ôi chao đứa nhỏ này.” Dì Lưu vừa mắng vừa nhận, “Các cháu người lớn cũng không kiêng kỵ gì, nhập viện nơi nào cũng mang theo nhiều đồ như vậy, thật không may mắn.”
Thịnh Hạ tốt tính cười lớn.
Thật ra cô sợ nhất bệnh nhân cùng phòng đều là mặt mũi thành thị lạnh lùng, cô đã quen tự lập, quá hiểu được tầm quan trọng của việc dựa vào bạn bè bên ngoài, có thể giúp đỡ một tay cái gì cũng tiện hơn.
“Có điều cháu may mắn đấy.” Dì Lưu đem bộ đồ dùng vệ sinh xem qua một lần, bộ dáng rất yêu thích, “Bác sĩ Trình nổi tiếng chữa bệnh giỏi, thường ngày rảnh rỗi sẽ đến phòng bệnh trò chuyện với bệnh nhân.”
Dì Lưu nháy mắt với Thịnh Hạ: “Hơn nữa cậu ấy cũng đẹp trai.”
Thịnh Hạ lại cười.
“Chỉ là người này, lại không quá hoàn hảo.” Máy hát mở ra sẽ khó đóng lại, dì Lưu giấu đồ vệ sinh cá nhân do Thịnh Hạ tặng vào tận trong cùng của tủ đầu giường, dùng hai gói giấy vệ sinh che lại, tiếp tục chủ đề một cách hết sức quan tâm, “Giỏi quá cũng dễ sinh ra đố kỵ, cháu thấy đấy không phải là các bác sĩ trẻ xuất sắc không được chọn, tiền thưởng liền mất hết rồi.”
Thịnh Hạ giật mình.
Dì Lưu này phải sống trong bệnh viện bao lâu mới có thể nhận thức được những lời đàm tiếu của bác sĩ chứ.
“Nghe nói...” Dì Lưu xê dịch mông, hạ thấp giọng nói, “Cậu ấy gửi nhầm email ứng tuyển thành gửi giấy giới thiệu của bác sĩ, kết quả là bị loại ngay vòng đầu tiên.”
Dì Lưu che miệng, ẩn chứa ý cười: “Người này đại khái là bất cẩn, trừ việc chữa trị cho bệnh nhân, những cái khác quả thực...”
“Dì Lưu!” Tiểu Lưu lạnh lùng cầm bộ đồng phục bệnh nhân đứng ở cửa phòng.
Dì Lưu nhanh chóng im lặng.
Thịnh Hạ nghe chuyện phiếm xong trên mặt vẫn mang theo nụ cười cùng Tiểu Lưu liếc nhau một cái, nhìn thấy cây bút ký quý giá trên tay Tiểu Lưu.
“Còn vậy nữa cháu đổi phòng đơn cho dì đấy!” Tiểu Lưu có lẽ cũng nghĩ tới bút ký, chỉ có thể mắng dì Lưu.
“Bệnh viện phải yên tĩnh.” Cô ấy rất tức giận.
Nào có bệnh nhân gì vừa đến đã bát quái chuyện của bác sĩ!
Mặc dù dì ấy nói tất cả đều đúng!
Khó có thể nói rằng dì ấy tung tin đồn nhảm!
[vui lòng không re-up đi nơi khác]
[đăng duy nhất tại wattpad & wordpress aristocraticboy]