Cảm giác được bàn tay hơi lạnh lướt qua khuôn mặt, Lãnh Hoan nhướn mi, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy dịu dàng ngay trước mặt mình.
“Anh về rồi à?”, cô ôm lấy chăn, hỏi khẽ bằng giọng điệu uể oải.
“Uhm, sao gần đây em ngủ nhiều thế”, Thính Phong véo má cô với vẻ yêu chiều, “Còn chưa hết mùa thu, em đã ngủ đông rồi đấy à.”
Lãnh Hoan cười ngượng nghịu, lè lưỡi ra với Thính Phong.
“Em chưa ăn tối ư?”, anh nhìn cô với vẻ trách móc.
“Uhm”, cô thành thật trả lời, thực ra cô đã ngủ ngay sau bữa trưa đến tận giờ này.
“Trên đường về anh có đi qua một nhà hàng mới mở, mua một suất cơm hải sản,
em có muốn nếm thử không?” Lãnh Hoan vừa định bỏ chăn đi ra, anh đã mang hộp cơm từ trên bàn ăn đến.
“Em tự ăn cũng được mà”, cô nhìn
thấy anh cầm thìa lên định đút cho mình, vẻ áy náy lóe lên trong mắt.
Song anh không hề để ý đến việc cô phản đối, vẫn đưa thìa cơm vào miệng
cô một cách ngang ngược.
Dạ dày chợt cuộn lên, Lãnh Hoan không
sao chịu nổi cảm giác buồn nôn đó, vội vàng tung chăn nhảy xuống khỏi
giường, lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Ngồi xổm trước bồn cầu, cô nôn thốc nôn tháo cho đến khi trong bụng không còn gì nữa mới thôi.
Cầm chiếc khăn giấy Thính Phong đưa cho, cô nhìn anh lúng túng mỉm cười: “Em đang khó chịu trong bụng thôi.”
“Từ trước đến nay anh chưa từng nghe em nói có vấn đề gì về dạ dày”, Thính Phong nhìn xoáy vào cô bằng ánh mắt tỏ vẻ không hiểu.
Lãnh Hoan ngẩn người, từ từ đứng dậy song không dám nhìn thẳng vào anh: “Em…”.
“Em có điều gì giấu anh phải không, em yêu?”, giọng nói của Thính Phong mềm mại khác thường, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy dựng tóc gáy.
“Không có gì…”, cô ấp úng, đầu cúi thấp tới mức không thể thấp hơn.
“Vậy thì vì sao em lại không dám nhìn anh”, Thính Phong nâng cằm cô lên, sắc mặt dần trở nên u ám, “Bây giờ em tự nói ra, hay để anh đi tìm bác
sĩ?”.
Cơn tuyệt vọng tỏa lan, mỗi lúc một lớn hơn trong lòng,
Lãnh Hoan cắn môi tới mức trắng bệch ra. Khả năng quan sát của chồng cô
đúng là cực kì đáng sợ, hễ có chuyện gì khiến anh cảm thấy nghi ngờ, thì đừng có nghĩ đến việc lấp liếm cho qua được.
“Anh đang đợi em trả lời đấy”, anh lạnh lùng nhìn thẳng vào cô.
“Thính Phong…”, sắc mặt Lãnh Hoan nhợt nhạt hơn bao giờ hết, “Em có thai rồi.”
“Em nói lại một lần nữa xem?”, ngọn lửa giận dữ bắt đầu nhảy múa trong đôi
mắt sẫm nâu của Thính Phong, sáng rực lên một cách đáng sợ.
“Em thực sự rất muốn có một đứa con”.
“Em đã giở trò gì với bao cao su đúng không?”, sắc mặt Thính Phong u ám tới mức khủng khiếp. Qua vẻ mặt cô, anh lập tức có được câu trả lời cho
phán đoán của mình. “Em dám làm thế hay sao”, anh không kiềm chế nổi.
gầm gừ trong cổ họng, “’Mấy tháng rồi?”.
“Hơn hai tháng rồi”, Lãnh Hoan trả lời, toàn thân run rẩy.
“Bỏ nó đi”, anh tuyệt tình ra lệnh.
“Không!”, Lãnh Hoan ngẩng đầu lên nhìn anh, trong đôi mắt cô là sự khẩn cầu và
trách móc, “Anh không thể nào tàn nhẫn như vậy được”.
“Anh tàn nhẫn ư?”, Thính Phong giận dữ nhìn chằm chằm vào Lãnh Hoan, hận không thể tự tay bóp chết người phụ nữ này.
“Anh đang tàn nhẫn với chính bản thân mình, và càng tàn nhẫn hơn đối với em”.
“Anh từng nói gì em đã quên rồi sao? Hay là em nhất định phải kiểm nghiệm sự kiên quyết của anh?”, Thính Phong nắm chặt tay rồi đấm thẳng vào tường, “Vứt cái tình mẹ bao la ấy của em đi”.
Anh đã từng cảnh cáo cô một cách rõ ràng, vậy mà cô vẫn dám làm như thế.
Toàn thân Lãnh Hoan cũng run lên trước từng động tác của anh, cô rất muốn
lấy hết dũng khí ra để phản bác lại, song những giọt lệ đã không thể
ngăn nổi mà dâng đầy trong mắt. Thực ra cô chỉ muốn để lại một vật kỉ
niệm cho tình yêu của hai người bọn họ, nếu không thì cô không cam tâm
tình nguyện rời khỏi thế gian này, để anh lại phải cô độc một mình.
Nhưng rồi anh có thể hiểu cho mong muốn đó của cô không?
Nhìn cô đứng đó nước mắt như mưa, trên khuôn mặt anh thoáng hiện lên vẻ đau
đớn không giấu vào đâu được, thế chỗ cho vẻ lạnh lẽo như băng giá mới
vừa hiện diện.
“Em yêu”, giọng Thính Phong khàn đi, “Em nghĩ gì
anh đều hiểu. Nhưng em cũng biết rồi đấy, đối với anh chỉ có em là người quan trọng nhất. Nếu như vì đứa bé đó mà anh mất em, thì anh sẽ hận nó
suốt cuộc đời”.
Cô nhìn anh qua làn nước mắt nhạt nhòa, không nói được một lời, chỉ biết lắc đầu trong bất lực.
“Chúng ta không cần có nó, ngoan nào”, anh nói một cách dứt khoát, song lại dịu dàng hôn cô.
---³---
Lần đầu tiên cảm thấy màu hồng cũng có thể khiến người ta kinh hoàng đến vậy.
Sơn tường, ghế ngồi, quần áo y tá đều cùng một màu hồng ấm áp, nhưng lúc
này đối với Lãnh Hoan nó như một cơn ác mộng, khiến cô không thể nào thở nổi.
Mỗi phút, mỗi giây trái tim cô đều đập loạn lên như thúc
giục bản thân chạy thoát khỏi nơi này, song bàn tay to lớn đó đã giữ
chặt lấy tay cô, khiến cô không cách nào bỏ trốn nổi.
Diệp Thính Phong chau mày nhìn xuống, bàn tay cô lạnh tới ghê người, khiến trái tim anh cũng đông cứng lại.
“Thính Phong”, cô ngước mắt nhìn anh, vẫn thổn thức trong nỗi đau buồn, “Không làm có được không? Em đã hỏi qua tư vấn rồi, chỉ cần em bé nhỏ một chút là vẫn có khả năng sinh nở được”.
“Không được”, miệng anh buột
ra một câu dứt khoát, dù rằng sự buồn bã trong mắt cô khiến anh không
sao chịu nổi, nhưng anh vẫn gạt đi một cách thẳng thừng.
“Huan!”, tiếng y tá gọi khiến toàn thân Lãnh Hoan sốc mạnh, song Thính Phong đã đứng dậy, đỡ cô đi vào phòng phẫu thuật.
“Xin ông hãy ở lại bên ngoài”, nghe y tá nói, anh chậm rãi buông tay ra, không nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ kinh hoàng của cô nữa.
Cánh cửa khẽ khàng khép lại, ngăn cách hai người ở hai thế giới khác nhau.
Dù vậy, anh vẫn nghe thấy tiếng khóc thổn thức của cô, nó khiến trái tim
anh như bị ai vò lại. Anh buộc phải cố gắng bắt mình đứng nguyên tại
chỗ.
Càng mong ước nhiều, lại càng dễ bị tổn thương.
Lúc
ấy anh rất muốn biết rằng, có phải tất cả tình yêu trên nhân gian này
đều khổ đau như vậy hay không? Biển người mênh mông, tìm được một người
rồi yêu thương người ấy, cưới nhau, sống yên ổn, không một chút nuối
tiếc, thực ra những thứ mà anh muốn cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.
---³---
“Xin bà nằm xuống”, cô y tá nở nụ cười hết sức chuyên nghiệp, “Trước tiên
chúng tôi sẽ tiêm thuốc gây mê vào tĩnh mạch, như vậy trong quá trình
tiến hành thủ thuật bà sẽ không cảm thấy đau đớn chút nào”.
Lãnh
Hoan nhìn chiếc kim tiêm cô y tá đang cầm trong tay, toàn thân lạnh
ngắt, chỉ cảm thấy từng cơn choáng váng. Những tiếng va chạm giữa các
dụng cụ bằng kim loại với khay đựng càng khiến cho nỗi sợ hãi trong lòng cô dâng lên đến cực điểm.
“Xin bà hãy bình tĩnh một chút”, một
thứ gì đó rơi xuống đất phát ra âm thanh rõ nét, cô đã không còn nhìn rõ khuôn mặt người đứng phía trước mình, chỉ nghe thấy những tiếng an ủi
và cả tiếng kêu vang lên ở bên tai.
Là ai đang khóc thế? Tiếng khóc mới sợ hãi và bất lực làm sao, giống hệt một đứa trẻ bị bỏ rơi đang đợi chờ người đến đón.
Ý thức dần trở nên mờ mịt, cô cảm giác như nhìn thấy khuôn mặt anh, vẫn
cứ bình thản như mọi khi, một nụ cười cô tịch. Anh cứ đứng như vậy nhìn
cô, không nói một lời, song lại khiến cho cô cảm thấy tim mình đau nhói.
Đêm hôm đó, anh ngồi lặng lẽ bên cạnh cô hút thuốc với một tư thế cực kì
thanh cao, không vương chút bụi trần. Cô đã nhìn trộm anh bằng vẻ hiếu
kỳ, chỉ một cái nhìn của anh sau đó đã khiến cho lòng cô dậy lên từng
đợt sóng.
Thính Phong, “Thính” là nghe trong “Nghe thấy”, “Phong” là gió trong “Mưa gió”.
Rõ ràng chỉ là hai chữ đơn giản như vậy thôi, nhưng khi đọc lên thành tiếng, lại khiến cho cả trái tim cô như mê đắm.
Vì sao cô lại yêu anh nhỉ? Có lẽ vì sự cô đơn của hai người quá giống
nhau, khi nhìn vào mắt anh, cô dường như thấy được hình ảnh của mình
trong đó.
Nếu như cô đã từng đem đến sự ấm áp cho anh, vậy thì
sau khi cô buộc phải ra đi, cô hi vọng anh sẽ không phải đắm chìm trong
nỗi cô đơn như ngày ấy.
Chỉ có điều không còn được như vậy nữa rồi.
“Thính Phong!”, tiếng kêu kinh hoàng xen lẫn trong tiếng khóc, Lãnh Hoan mở
mắt nhìn khuôn mặt thân quen đang ở ngay trước mặt mình.
“Anh ở đây rồi”, Thính Phong cầm tay cô đưa lên miệng hôn.
Lãnh Hoan cắn chặt môi, nhìn khắp một lượt xung quanh, nước mắt lại tiếp tục trào ra: “Kết thúc rồi phải không? Con em đã không còn nữa…”.
Thính Phong cười khổ sở: “Nó vẫn còn”.
Lãnh Hoan sững sờ, sau đó lập tức mở to mắt với vẻ không dám tin đó là sự thật: “Anh đang nói gì?”.
Anh đưa tay cô xuống, khẽ khàng đặt nó lên bụng cô: “Em có cảm thấy gì không? Con vẫn còn ở nguyên trong đó”.
Lãnh Hoan hoàn toàn có thể cảm nhận được, dù cái thai vẫn còn ít tháng, có
sờ vào cũng không thể thấy bất kỳ phản ứng gì, song trong lòng cô lại
ngập tràn cảm giác sung sướng, dần dần lan tỏa khắp toàn thân.
“Vì sao lại thế?”, cô ngước cặp mắt vẫn còn đẫm nước nhìn anh, kích động tới mức cơ thể khẽ run lên.
Vì sao anh lại thay đổi quyết định như vậy?
“Em yêu”, anh nâng khuôn mặt cô lên, nhìn xoáy sâu vào đó, “Em biết không,
bất kỳ người nào cũng đều có điểm yếu, đều có những chỗ sợ bị đau nhất”.
Cô ngước mắt nhìn, ánh mắt anh sao mà bất lực, nhưng lại như đang thiêu đốt cô.
“Còn em, lại chính là nỗi đau của anh”.
Trong phòng thủ thuật cô đã khóc như mưa như gió, dù ở khoảng cách xa đến
vậy, anh vẫn còn nghe thấy rõ mồn một, thế nên bảo anh làm sao nhẫn tâm
được kia chứ? Nếu làm vậy, có lẽ từ giờ trở về sau cô sẽ không bao giờ
thôi oán trách anh.
“Em tưởng rằng anh…”, cô vẫn còn nức nở, không nói được nên lời.
“Em tưởng rằng anh làm sao”, anh lặng lẽ cười, “Anh đâu phải là người lòng
dạ sắt đá, lạnh lẽo vô tình như người nào đó vẫn nghĩ. Anh cũng là một
người đàn ông bình thường, biết cô đơn, biết tổn thương, khi buồn bã thì cũng thấy đau, và cũng biết mềm lòng trước người mình yêu thương”.
Cô sững sờ nghe những lời anh nói, kinh ngạc trước việc lần đầu tiên anh
giãi bày hết những điểm yếu của bản thân trước mặt mình. Chỉ có điều vì
sao, vì sao anh lại nhìn cô với dáng vẻ bi thương nhường vậy? Giống hệt
như một người đang đứng nhìn giấc mơ của mình trôi xa dần với vẻ cam
chịu và mất mát.
Cô đưa tay ra, định xoa dịu nỗi buồn da diết
đang hiện rõ trên đôi lông mày của anh, nhưng anh đã nắm lấy tay cô, mọi cảm xúc tiêu cực bất chợt tan biến hết, nhanh tới mức cô còn tưởng mình đã nhìn lầm.
“Em yêu”, anh thở dài, nhẹ nhàng hôn lên má cô,
“Anh muốn em biết một điều, anh đã gạt bỏ toàn bộ cá tính của mình, gạt
bỏ sự bướng bỉnh cố chấp, tất cả đều vì anh không thể bỏ em. Vậy nên, em không được phép làm anh thất vọng, hãy hứa với anh sẽ sống hết năm năm, không được bội ước”.