Diệp Thính Phong vòng
tay từ phía sau ôm gọn lấy Lãnh Hoan, sau đó cầm lấy ly rượu anh đào
trong tay cô, đổ thẳng vào miệng mình. Khi cô còn chưa kịp định thần,
anh đã đột nhiên cúi xuống hôn lên môi cô, nhả hết chỗ rượu đó vào miệng cô, đầu lưỡi bắt đầu sục sạo bên trong.
Nụ hôn đầy phóng túng đó cộng với vị rượu anh đào lạnh ngắt và hơi nóng từ lưỡi anh đã quyện lại thành một thứ kích thích tương phản, chảy tràn qua môi và lưỡi cô, đi
tới đâu lập tức gây nên cảm giác nóng bỏng và tê dại. Bàn tay anh cố ý
đặt trên ngực cô, những ngón tay mềm mại vuốt ve điểm nhạy cảm nhô lên
sau lớp váy mỏng tang. Cảm giác như bị điện giật lan khắp toàn thân
khiến cô không thể không run rẩy.
“Thính Phong”, cô rên rỉ cầu
xin anh một cách yếu ớt. Nếu anh không bỏ ra chắc cô không chết vì xấu
hổ thì cũng chết vì sặc ngụm rượu anh đào mất.
Đợi người đàn ông tóc vàng bối rối nói một câu xin lỗi rồi vội vàng rút lui, anh mới chịu buông cô ra.
“Em nói với anh ta anh là giám đốc của em à?”, một tiếng cười bóp nghẹt lạnh như cả tảng băng chậm rãi vang lên bên tai cô.
“Đấy là sự thực mà”, cô vẫn cố cứng đầu, không chịu nhượng bộ.
“Được lắm”, anh vui vẻ tuyên bố, “Em thiếu quá nhiều ngày công không lý do, nên đã chính thức bị sa thải”.
Cô cứng lưỡi: “Em sẽ giải thích với Raymond”.
Anh cười với vẻ chế nhạo, “Em yêu à, ông ta chỉ có thể nói với em rằng ông ta phải làm theo lệnh của anh”.
Đúng là lạm dụng quyền hạn! Cô giận dữ huých mạnh một cái vào ngực anh, anh
làm ra vẻ đau đớn kêu lên một tiếng: “Em yêu, cách thức bộc lộ tình cảm
của em ngày càng bạo lực hơn rồi đấy, rất có tác dụng”.
Lãnh Hoan còn đang định phản bác thì qua vai anh, cô chợt nhìn thấy một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh cao ráo xinh đẹp đang tiến đến gần.
“Feng”, người phụ nữ châu u lên tiếng, “Sao chưa nói hết câu chuyện đã bỏ đi
rồi, em cứ quên không nói với anh, bố em rất muốn được gặp lại anh, hi
vọng khi nào rảnh anh sẽ ghé qua nhà em chơi”.
Thái độ cực kỳ ngạo mạn, từ đầu tới cuối ánh mắt cô ta không hề liếc qua Lãnh Hoan lấy một lần.
Lãnh Hoan nghiêng mặt khuất sau ngực anh làm điệu bộ trêu cợt rồi dợm bước
đi, nhưng vừa đi được một bước, bàn tay đã bị anh giữ chặt, lòng bàn tay ấm áp vô cùng, ấm tới nỗi trái tim cô không khỏi run lên.
“Hôm
khác tôi nhất định sẽ đến nhà cô chơi”, giọng nói trong sáng và thong
thả vang lên trên đầu cô, “Xin lỗi, hiện giờ tôi không được khỏe lắm”.
Lãnh Hoan không trông thấy vẻ mặt của cô gái kia lúc đó, chỉ cảm thấy anh
đột nhiên cúi đầu xuống, tựa vào vùng hõm ở vai sát với mặt cô, hơi thở
nóng hổi của anh khiến cho cô cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Cô lập tức
cứng đờ người, từ trước đến nay vốn quen với điệu bộ lạnh lùng cao ngạo
của anh, nên cơ bản không thể nào tưởng tượng nổi anh lại có thế dựa dẫm vào vai cô như lúc này, thật là quá trẻ con.
Vì quá kinh ngạc
nên cô đứng im không nhúc nhích, những sắc màu rực rỡ của quang cảnh
xung quanh bỗng nhiên trở nên tĩnh tại và mờ tối. Thứ duy nhất mà cô cảm nhận được khi đó chỉ là cơ thể cao lớn đang tựa sát vào mình, cùng với
hơi thở ấm nóng của anh.
“Cô ấy đi rồi”, trong lúc mê mải chợt
nghe thấy tiếng giày cao gót nện lộc cộc trên sàn nhà rồi đi xa dần, cô
mới tìm lại được giọng nói của mình để nhắc anh, “Đừng diễn kịch nữa”.
Nhưng anh vẫn đứng im không động đậy.
Cô có vẻ mất tự nhiên, cố gắng tách ra khỏi anh, song anh vẫn cố giữ cô đứng lại.
“Anh đau đầu quá”, anh đột nhiên lên tiếng, giọng nói hơi khàn.
Cô sững người, lập tức đặt tay lên trán anh, quả thực vẫn còn hơi nóng.
“Đừng động đậy!”
Cánh tay cô vừa định rụt về, đã đột ngột bị anh giữ lấy.
Lòng bàn tay mềm mại và ấm áp cứ vậy giữ nguyên trên trán anh, dịu dàng và
tha thiết, một cảm giác gì đó vô cùng chân thật cứ dần dần tỏa lan trong trái tim anh, dường như tất cả những sự khó chịu bên trong cơ thể đều
đã tan biến cùng với động tác đầy lo lắng cùa cô.
“Thính Phong”, sự lo lắng còn biểu hiện trong giọng nói khiến môi anh hé ra một nụ cười.
Từ từ mở mắt, anh chậm rãi đưa bàn tay cô xuống, sau đó đặt một chiếc hôn lên lòng bàn tay ấy.
Nụ hôn đó lập tức thiêu đốt toàn thân cô, đối diện với ánh mắt dịu dàng vô cùng của anh, mặt cô đột nhiên nóng bừng lên.
“Chúng ta đi về có được không?”, cô sốt ruột thúc giục anh, “Anh còn phải nghỉ nữa”.
“Được”, anh mỉm cười nhìn đôi tai đang ửng đỏ của cô, khẽ khàng đáp.
Đến bệnh viện truyền nước xong quay về khách sạn đã là nửa đêm.
Khi Lãnh Hoan từ phòng tắm bước ra, gian phòng đã chìm trong yên tĩnh, chỉ
còn ánh sáng màu vàng tỏa ra từ ngọn đèn tường mờ nhạt bao trùm lên
chiếc giường.
Quỳ chân trên thảm, cô ngây người nhìn khuôn mặt lạnh lùng đang chìm trong giấc ngủ, nhìn hồi lâu không chớp mắt.
Có vẻ như trong người vẫn còn khó chịu, anh hơi chau mày lại, khiến cô
không thể kìm được, đưa tay lên vuốt khẽ, muốn kéo giãn ra cái chau mày
khiến người khác đau lòng đó.
Đi cả chặng đường xa như vậy, trải
qua bao nhiêu chuyện như vậy, hóa ra đến giờ phút này, khi nhìn người
đàn ông đang say ngủ đó, cô mới biết cái cảm giác được thuộc về một
người nào đó mà mình vẫn tìm kiếm bấy lâu nay thực ra là nằm ở nơi nào.
Hóa ra anh ở đâu, thì trái tim cô cũng ở đó.
Nếu như vĩnh viễn không thể nào tìm được một bến cảng đế trú chân thì cũng
có sao chứ, cùng nhau vượt lên từng cơn sóng, xuyên qua hết ngày dài đến đêm thâu, thì đó cũng đã là một hành trình vô cùng hạnh phúc rồi. Cô sẽ mãi nhớ, đã từng có một người ôm lấy cô, cùng nhảy với cô trong một đêm đầy gió, có một người đã từng đón lấy chiếc ly từ tay cô và kiên nhẫn
dạy cô cách pha cocktail, có một người đã đem đến cho cô cả bầu trời
rộng rãi trong màn đêm mưa lạnh, và vẫn là một người ấy đã đứng dưới ánh đèn đường mờ tối nhìn lên cửa sổ phòng cô.
---³---
Khi quay lại thành phố M, đã hai ngày nữa trôi qua.
Diệp Thính Phong đưa cô về ký túc xá, còn mình thì đến thẳng sòng bạc để lo công việc.
Lúc đi Thụy Sỹ vì quá vội vã nên cô đã quên cả điện thoại di động ở nhà,
Lãnh Hoan thay pin rồi mở máy ra xem, lập tức những dòng tin nhắn dồn
dập hiện ra trên màn hình.
Khẽ than lên một tiếng, cô bấm máy gọi cho Cố Ngôn Nặc.
“Lãnh Hoan”, cuộc gọi vừa thông cô đã phải nghiêng đầu né sang một bên vì
giọng nói quá to trong điện thoại, “Mấy ngày hôm nay cậu biến đi đâu
thế? Điện thoại không gọi được, cũng không thấy online, tớ và Chương
Trình đang chuẩn bị đi báo cảnh sát đấy. Để cậu một mình ở đó tớ thực sự không thể yên tâm được”.
Lãnh Hoan cố gắng nghiến răng chờ Cố
Ngôn Nặc xổ hết một tràng, mới lắp bắp lên tiếng: “Tớ đi Thụy Sỹ, giáo
sư thông báo sát giờ quá, rồi lại còn quên điện thoại”.
“Được rồi được rồi, cậu không làm sao là tốt rồi, với lại tớ cũng đã quen với cái kiểu của cậu, làm gì cũng để tâm trí đi đâu ấy”, Cố Ngôn Nặc thở phào
một tiếng, “Ngày mai là sinh nhật Lý Kiều, cả hội định tụ tập, may mà
cậu đã về, nhớ tham gia đấy”.