Từ lúc đi ra khỏi
bar của Lý Tu Nhiên, anh chỉ cảm thấy lòng mình hỗn loạn, nên ngồi lì
trong xe hút thuốc. Sau đó thì anh nhìn thấy một dáng người quen thuộc,
trẻ trung và tràn đầy sức sống.
Anh nhìn cô vui vẻ nói cười với
mấy người bạn, lại còn cả màn vũ đạo vô cùng mê hoặc đó bằng ánh mắt
lạnh lùng. Nhưng khi thấy những người đàn ông khác chết mê chết mệt vì
cô, anh lại có cảm giác hơi tức giận – đứa con gái ngu xuẩn đó, cô ta
hoàn toàn không biết mình có thể trở thành mục tiêu của những tên biến
thái hoặc háo sắc ngoài kia.
Thính Phong vốn đã định bỏ đi, nhưng không hiểu vì sao lại xuống xe rồi bước theo cô, sau đó thì trông thấy
cô ngồi thụp xuống góc đường lặng lẽ khóc một mình. Cô khóc rất lâu,
dường như rất đau lòng, ngay cả việc anh đã đứng ngay bên cạnh từ bao
giờ mà cũng không hay biết.
Rồi lúc này, trong khi bướng bỉnh
không nhìn anh, cô lại rơi nước mắt. Lần đầu gặp nhau, anh đã cho rằng
cô thuộc dạng phụ nữ có sức sống mạnh mẽ lạ thường, bướng bỉnh, nhạy
cảm, lại cực kỳ tinh nghịch, thậm chí có thể nói là da mặt cực dày. Cô
đủ dũng khí để nhảy với một người đàn ông xa lạ, đủ dũng khí để năm lần
bảy lượt khiêu chiến với giám đốc của mình, vì sao lúc này lại để lộ ra
cảm xúc yếu đuối và bất lực như thế?
Nhưng nếu như nói không biết tại sao cô rơi nước mắt thì cũng là không chính xác, anh có thể khẳng
định rằng cô đã có chút rung động với mình. Anh luôn biết rất rõ rằng
mình có sức hấp dẫn đối với phụ nữ, huống hồ đây lại là một đứa con gái
vắt mũi chưa sạch, nếu không thích anh, thì làm sao cô lại phản ứng thái quá như vậy trước một câu nói của anh? Chỉ có điều, thứ tình cảm trẻ
con đó đối với anh mà nói, đã quá thừa thãi, anh tuyệt đối sẽ không đáp
lại. Đó là còn chưa nói tới món nợ cần phải thanh toán giữa hai người
bọn họ.
Liếc nhìn ánh đèn đường sáng rõ qua gương chiếu hậu,
Thính Phong xuống xe đi vòng sang, mở cửa, đẩy cô vào bên trong rồi
nhanh chóng quay lên chốt cửa, khởi động xe.
Lãnh Hoan giằng co, đập vào cửa kính, muốn anh mở cửa ra.
“Ngồi yên đi, tôi không có hứng thú chơi trò mèo vờn chuột với cô đâu”, anh
đột nhiên lên tiếng, nơi đáy mắt là ngọn lửa đang nhảy múa một cách
thiếu kiên nhẫn.
Cô sững lại trong giây lát, ngồi ngẩn ra trên ghế của mình, nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh lẽo như băng của anh.
Lẽ ra cô nên tiếp tục chống đối, sau đó nói một cách nghiêm túc với anh
rằng cô muốn tự đi về một mình, đây không phải việc của anh.
Thế
nhưng lúc đó cô dường như đã mất hết tất cả dũng khí, chỉ cảm thấy xấu
hổ, xấu hổ không chịu nổi. Người đàn ông này quá thông minh, anh biết rõ trò diễn kịch của mình là nhằm mục đích gì. Tất cả tâm tư của cô đã bị
phơi bày hết trước mắt anh, còn anh thì tỏ ý rằng mình hoàn toàn không
có hứng, hoàn toàn không để ý.
Đủ rồi, đừng tiếp tục làm trò cười nữa, cố giữ lại một chút tự tôn đáng thương của bản thân đi, cô cắn
môi, thầm nhạo báng chính mình.
Trong tiếng động cơ ầm ầm, cô cố
gắng để cười lên, cố gắng ngăn lại màn sương đang phủ trước mắt, nhưng
lại thấy ngực mình đau tới nỗi không sao chịu nổi. Cơn đau ấy bóp nghẹt
hơi thở của cô, nhịp tim đập nhanh một cách điên cuồng như đang thúc
từng hồi, từng hồi vào lồng ngực.
Khuôn mặt cô dần dần nóng lên
không rõ vì xấu hổ hay tức giận. Cô nhìn thẳng vào bảng điều khiển, nghe tiếng gió vù vù ở bên ngoài, dạ dày bỗng cuộn lên từng hồi. Cô biết
chiếc xe thể thao 1001 mã lực này có thể đạt tới tốc độ tối đa 407 km/h. Nhưng lẽ nào anh đang muốn đua xe một cách điên cuồng ngay trong khu đô thị?
“Dừng xe!”, cuối cùng không chịu nổi, Lãnh Hoan kêu lên,
sau tiếng phanh xe chói tai, cô mở cửa lao ra ngoài, bắt đầu nôn thốc
nôn tháo.
Tay ôm lấy bụng, cô nhìn chằm chằm vào đống phế thải
lẫn lộn trên mặt đất, lòng nghĩ tốt rồi, vậy là bữa thịnh soạn khó khăn
lắm mới có được đã mất không rồi.
Khi Lãnh Hoan ngồi lại vào ghế của mình, Thính Phong rút một tờ khăn giấy đưa cho cô, vẻ mặt âm u không rõ biểu cảm gì.
“Cảm ơn”, cô cầm tờ giấy. “Phiền anh lái xe chậm một chút… Tim tôi không
được tốt, không cùng anh đua xe được đâu”, cô nói bằng giọng yếu ớt.
“Cô uống rượu đấy à?”, lúc đó anh mới phát hiện ra mặt cô lúc đỏ lúc trắng, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi.
“Trước lúc ra khỏi nhà hàng, tôi uống hết một ly Jack Daniel’s Whiskey trên bàn mà chẳng cảm giác gì cả”.
Anh bật cười thành tiếng, một ly Whiskey – không có cảm giác gì? Chỉ có điều hiện giờ đã là nửa tiếng sau.
“Ở đâu?”
“Gì?”, cô cảm thấy đầu mình mỗi lúc một nóng, đến hơi thở cũng nóng bỏng, toàn thân đã bắt đầu rơi vào trạng thái buồn ngủ, “Đường Yorkhill Court…”.
Thính Phong nhìn người con gái đã chìm vào giấc ngủ, hơi cảm thấy buồn bực.
Lần đầu tiên trong đời anh đưa một người con gái say rượu về nhà, còn
như thông thường, nếu không phải phụ nữ giả say theo anh về, thì cũng là anh uống say rồi đi tìm đàn bà để giải sầu.
Tiếng gió sạt qua
bên ngoài cửa sổ, trong xe yên tĩnh đến lạ kỳ. Anh tắt đèn, nhìn khuôn
mặt tinh tế như búp bê sứ đang bị bóng tối màu xanh sậm bao trùm của cô. Ánh đèn đường mờ ảo cứ lướt qua khuôn mặt ấy từng nhịp, từng nhịp,
thoắt ẩn thoắt hiện.
Đôi lông mày của cô hơi nhíu lại, trên mi mắt vẫn còn ngấn nước.
Hơi thở của anh bỗng như bị nén lại.
Thính Phong ngoảnh mặt đi, hướng thẳng về con đường phía trước, không nhìn cô nữa.
Lần đầu tiên anh lái xe chậm thế này, ngay cả chiếc xe cũng gầm lên những tiếng bất bình.
Anh nhìn ánh đèn đường thấp thoáng qua gương chiếu hậu, sắc mặt dần trở nên lạnh giá.
Lời dặn dò của Lý Tu Nhiên, cộng thêm sự cảnh giác và nhạy cảm đã được rèn
luyện trong bao nhiêu năm qua nói với Thính Phong rằng, anh đang bị
người ta theo dõi.
Ý định lập tức thay đổi, ở ngã rẽ tiếp theo, anh lái xe theo hướng ngược lại. Lúc này anh vẫn chưa muốn hại chết cô.
Chiếc xe lao thẳng vào bãi đỗ xe của Windy Casino, cánh cửa lớn nhanh chóng đóng vào.
Thính Phong cởi áo khoác ngoài, bọc kín quanh người Lãnh Hoan để người khác
chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài gợn sóng và đôi chân thon dài đi giày
cao gót màu vàng nhạt của cô.
Anh bế cô vào trong thang máy
chuyên biệt rồi nhấn nút. Cửa thang máy mở ra ở tầng mười tám. Đi xuyên
qua hành lang rộng rãi, anh dừng bước trước cánh cửa bằng đồng, khắc hoa rồi bấm mật khẩu.
Kéo áo khoác ra, Thính Phong nhẹ nhàng đặt
Lãnh Hoan lên chiếc giường lớn của mình. Trước khi rời khỏi vòng tay
anh, cô còn bám lấy vạt áo anh lẩm bẩm: “Tôi không hề nhớ anh…”
Thính Phong nhìn Lãnh Hoan. Cô vẫn còn đang ngủ say, hoàn toàn không ý thức
được những gì mình nói, một tia u ám lạ thường lóe lên trong đôi mắt màu nâu sậm, anh gạt tay cô một cách không thương tiếc ra khỏi vạt áo mình.