Mưa bụi rắc lây rây
hòa vào cùng những bông hoa tuyết nhỏ như những vì sao rơi xuống rồi đậu lại trên vai Lãnh Hoan, lạnh buốt tới tận xương.
Còn nhớ đêm mưa đứng đợi xe, anh đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, khẽ khàng bảo cô lên xe. Bàn tay cầm lấy tay cô khi đó ấm áp biết bao.
Còn nhớ anh đã hôn cô dưới ánh đèn, sau đó đung đưa con chim đại bàng trên tai cô, nói không bao giờ được bỏ ra.
Còn nhớ anh đã ôm riết lấy cô trong bóng tối, khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, anh nói rằng bọn họ sẽ không yêu mà chỉ ở bên nhau thôi.
Lại nhớ anh đã cầm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của cô rồi chau mày trách móc vì sao không chịu đi găng tay vào.
Nhớ đến vẻ yêu thương không hề che đậy trên gương mặt anh khi anh hôn cô rồi vỗ về: “Đừng khóc, Hoan”.
“Những năm tháng cuối cùng của cuộc đời lại tương ngộ trong ngõ hẹp, cuối cùng cũng không thể nào tránh được.
Cuộc tình ngắn ngủi, từ khi quen đến lúc chia xa cũng không quá được một ngày”.(1)
(1). Lời bài hát.
Còn nhớ rõ ràng anh đã hỏi với vẻ không vui: “Vì sao không đến tìm anh?”.
Chỉ trong chớp mắt đã trở thành một câu khác – “Khi chưa được anh cho phép, đừng có tùy tiện tới đây”.
Rõ ràng vừa mấy ngày trước, anh còn chú tâm làm bánh sandwich cho cô, vậy
mà giờ đây, anh đã trở thành chồng chưa cưới của một người khác.
Đã nói với mình rằng đừng nghĩ ngợi thêm nữa, đừng có oán trách gì thêm
nữa, vậy mà những cơn đau quen thuộc và dữ dội cứ dồn lên trong ngực,
khiến cô không thể nào thở được.
Đứng tựa vào ngọn đèn đường, cô
cố gắng hít thở thật sâu, lấy điện thoại trong túi ra bấm một số máy
quen thuộc rồi nhấn phím gọi.
“Lãnh Hoan”, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
“Mình nghĩ tình trạng của mình hiện giờ không ổn lắm”, cô nói một cách yếu ớt.
“Cậu đang ở đâu?”, giọng Lý Kiều lập tức trở nên gấp gáp.
“Đường Renfrew, gần cầu”.
“Mình đến ngay đây, năm phút nữa”.
Nghe thấy lời đảm bảo của Lý Kiều, Lãnh Hoan yên tâm từ từ ngồi xuống.
Căn bệnh đáng ghét này, từ trước đến giờ vẫn thường ập đến một cách đột
ngột, hễ lần nào phát tác đều khiến cô đau dồn dập, kéo dài liên tục tới mức không sao thở nổi.
Từng giọt mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra đầy trên trán, cô cắn chặt răng, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Tiếng phanh ô tô ngay sau đó vang lên bên cạnh, Lý Kiều nhanh chóng xuống xe, chạy đến trước mặt cô.
Lãnh Hoan chầm chậm đứng lên, đúng lúc anh đỡ lấy cô, toàn thân cô không còn chút sức lực nào, mềm nhũn đổ sụp xuống.
“Lãnh Hoan”, sắc mặt Lý Kiều tái xanh, hoảng hốt gọi tên cô, sau đó đỡ cô vào trong xe, lập tức nổ máy rồi lái thật nhanh đến bệnh viện.
Cách đó không xa còn một chiếc xe khác đang đỗ bên đường.
Diệp Thính Phong ngồi bên trong, anh mắt lạnh lùng nhìn theo bóng chiếc xe mỗi lúc một khuất xa.
Toàn thân anh chìm trong bóng tối, nhưng những ngọn lửa lại đang nhảy múa trong đáy mắt âm u.
Cuối cùng anh cũng không chịu nổi, đã đi theo cô đến tận chỗ này.
Nhìn theo cô cứ một mình bước đi không mục đích, cơ thể mỏng manh dường như
bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất trong bóng đêm dày đặc, khoảnh khắc
đó, anh chợt thấy lòng mình đau đớn.
Trong khi đó, cô giống hệt
như một bóng ma đã mất cả linh hồn, hoàn toàn không hay biết anh vẫn lái xe đi theo suốt một quãng đường.
Anh thậm chí còn rút ngắn dần
khoảng cách hi vọng cô sẽ quay đầu lại, hi vọng cô có thể phát hiện ra
anh, hi vọng cô sẽ quay lại về cạnh bên anh, sau đó dựa vào cơ thể anh
để tìm chút hơi ấm
Nhìn thấy cô bấm điện thoại, anh còn tưởng cô
sẽ gọi cho mình, vậy là tay đặt lên trên điện thoại trong khi tim đập
mỗi lúc một nhanh hơn.
Nhưng rồi tiếng chuông mà anh chờ đợi đã không bao giờ vang lên.
Nhìn cô buồn bã ngồi xuống dưới cột đèn, anh tự giằng xé trong lòng nên hay không nên xuất hiện trước mặt cô?
Khi bàn tay cuối cùng cũng đặt lên cánh cửa xe, anh nhìn thấy một chiếc xe
khác dừng lại bên cô, cũng trông thấy cô tựa đầu vào lòng một người đàn
ông khác.
Cảm giác đầu tiên của anh khi đó là toàn bộ máu trong cơ thể đột nhiên lạnh ngắt, kết lại thành băng.
Lần đầu tiên anh thấy mình chết sững tại chỗ, trong đầu thoắt trở nên trống rỗng.
“Em yêu anh”.
Anh vẫn nhớ rất rõ ràng câu ấy khi cô nhướn chân lên rồi hôn nhẹ vào má anh, nụ hôn đã thiêu cháy cả trái tim anh.
Cô sẽ không thể biết được rằng, câu nói khẽ khàng đó đã khiến anh bị ảnh hưởng đến mức nào.
Cô cũng không thể biết được rằng, anh đã dần dần trở nên mê mải với mỗi nụ cười, mỗi cái chau mày của cô biết bao.
Bao nhiêu ngày qua anh vẫn luôn nghĩ rằng, chỉ cần cô mềm lòng cầu xin anh, dù chỉ một câu thôi, có lẽ anh sẽ từ bỏ luôn cái đám cưới đó, cũng có
thể anh sẽ sẵn sàng quên đi mối hận thù đã đưa anh đến với cô lúc ban
đầu.
Anh thậm chí còn quay lại cửa hàng trang sức đó một mình để
mua chiếc nhẫn có viên kim cương màu phấn hồng chỉ với duy nhất một ý
nghĩa là cô đeo nó lên nhất định sẽ rất đẹp.
Vốn cho rằng cô yếu
đuối, hoặc có lẽ vì quá yêu anh nên không thể chấp nhận được việc này,
hóa ra anh cũng đâu phải là sự lựa chọn duy nhất của cô.
Vậy thì việc anh giằng xé tâm can có nghĩa lý gì?
Ai ngờ Diệp Thính Phong cũng có ngày thảm hại như vậy, vì một người con gái mà suýt nữa đã trở thành trò cười cho thiên hạ.
Khởi động xe, anh nhất mạnh chân ga, dứt khoát phóng vụt đi.
---³---
Khi Lãnh Hoan tỉnh dậy, trước mặt là một màu trắng toát.
“Cô Lãnh Hoan”, một gương mặt với nụ cười quen thuộc xuất hiện trước mắt cô.
“Chào”, cô mỉm cười yếu ớt, cất tiếng chào ông. “Lâu rồi không gặp, Geogre”.
Geogre Howard, một người đàn ông tóc màu tro, là bác sĩ chuyên khoa tim mạch ở một bệnh viện lớn của thành phố M, đồng thời cũng là nhân vật có tiếng
tăm trong lĩnh vực nghiên cứu về căn bệnh AMA trên thế giới.
“Sau lần khám trước cho cô, tôi còn cho rằng chắc chắn sẽ không có vấn đề gì trong một thời gian ngắn, vì sao các triệu chứng lại xuất hiện sớm vậy
chứ?”.
Lãnh Hoan mỉm cười: “Rất xin lỗi vì đã gây phiền toái cho ông. Geogre”.
Vị bác sĩ già chau chau mày: “Tuy nhiên triệu chứng lần này vẫn còn nhẹ,
tôi đã ghi chép lại toàn bộ rồi, nếu có bất cứ điểm nào có vấn đề, tôi
sẽ thông báo cho cô biết”.
Nói xong, bác sĩ quay người ra phía cửa gọi: “Jonathan, cậu có thể vào rồi, cô ấy vừa tỉnh”.
Lý Kiều bước từ ngoài vào, vừa cười vừa nói lời cảm ơn với vị bác sĩ đang
chuẩn bị đi ra, hai người trông có vẻ như đã quen biết từ lâu.
“Cậu và ông ấy quen nhau à?”, Lãnh Hoan tò mò nhìn Lý Kiều.
“Bố mình là chủ tịch hội đồng quản trị bệnh viện thành phố M, ở đây ngoài
mấy tòa nhà đã có niên đại cả trăm năm ra, thì tất cả những tòa nhà mới
đều do ông ấy xây dựng”, Lý Kiều trả lời bình thản, đưa tay giúp cô gài
mấy lọn tóc đang rủ xuống vào mang tai.
Hơi ấm tỏa ra từ mấy ngón tay anh khiến cô hơi lúng túng, bất giác ngoảnh mặt đi.
Lý Kiều rút tay lại, lặng lẽ nhìn Lãnh Hoan: “Lý do cậu chọn học ở thành phố M là vì có Geogre ở đây à?”.
Cô gật đầu.
Vẫn còn trẻ như vậy, vẫn chưa thấy hết mọi điều tốt đẹp trên thế gian này,
làm sao có thể cam tâm để không giằng co, không tranh đấu, vứt bỏ tất cả hi vọng được chứ? Dù chỉ là một chút cơ hội mỏng manh thôi, cô cũng
muốn giành lấy bằng được cái khả năng cực kỳ nhỏ bé ấy.
“Sao lại đột nhiên phát bệnh thế?”, ban nãy Lý Kiều đã hỏi Geogre, được biết tình trạng của Lãnh Hoan vốn tương đối ổn định.
Cô im lặng, muốn tránh để không phải trả lời.
“Là do anh ta đúng không?”, giọng Lý Kiều trở nên lạnh lẽo vì chính suy đoán vừa xuất hiện trong đầu.
“Chắc mình có thể ra viện rồi nhỉ?”, Lãnh Hoan cười, tìm cách chuyển đề tài.
Song Lý Kiều không để cho cô toại nguyện, vẫn nói một cách cứng rắn: “Hai ngày nữa anh ta làm đám cưới”.
Lãnh Hoan sững người, đôi tay giấu dưới chăn nắm chặt lấy tấm ga trải giường.
Nhanh như vậy sao?
Hóa ra anh lại vội vàng, nôn nóng đến vậy.
Thực ra sớm hay muộn, giữa anh và cô cũng không thể có mối quan hệ gì.
Nếu như trái tim anh không đặt ở nơi cô, thì việc anh chưa kết hôn hay đã kết hôn cũng có gì khác biệt?
Dù sao thì cô vĩnh viễn không phải là người mà anh nghĩ tới.