“Giám đốc Diệp”, sau tiếng gõ cửa khẽ khàng, một người đàn ông mặc áo đen bước vào, đứng ngay trước cửa sổ với vẻ kính cẩn.
Diệp Thính Phong không ngẩng đầu lên, ngón tay vẫn quấn lấy những lọn tóc của cô.
“Chúng tôi đã xác định được hành tung của gã Hà Phi đó, cục cảnh sát cũng đang đợi anh đến xác nhận”, thuộc hạ của Thính Phong đưa mắt nhìn Lãnh Hoan
đang nằm trên giường bệnh với vẻ khó xử, “Hiện giờ tình trạng của cô
Lãnh Hoan cũng đã ổn rồi, anh xem, anh có thể đi đến đó một chuyến được
không?”.
“Tôi biết rồi”, Diệp Thính Phong lạnh nhạt trả lời, “Anh ra ngoài trước đi.”
Cúi người xuống đặt lên vầng trán cô một nụ hôn êm ái, ánh mắt đầy tha
thiết còn dừng lại mãi lâu sau trên khuôn mặt của cô, cuối cùng anh mới
đứng dậy quay người bước đi.
Trong hành lang vắng vẻ của bệnh viện, một người ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế băng dài, dường như đã đợi ở đó từ lâu lắm.
“Còn tác dụng gì không?”, người đàn ông đó nhìn thấy Diệp Thính Phong đi
ngang qua bên mình, đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm trầm u ám, “Bây
giờ mới làm ra vẻ hết mực buồn đau hối hận như vậy, thử hỏi còn tác dụng gì?”.
“Là cậu à”, Diệp Thính Phong quay người, ánh mắt sắc lẹm dừng lại trên khuôn mặt Lý Kiều, “Đây là việc riêng của chúng tôi”.
“Chúng tôi?”, Lý Kiều cười một cách mỉa mai, “Anh vẫn còn tự tin đến vậy hay sao, quả thực đã bị Lãnh Hoan làm hư mất rồi”.
Giọng nói của Thính Phong trở nên lạnh giá: “Tôi còn có công chuyện, rất xin lỗi cậu”.
“Lần này là Hà Phi, lần sau thì sao?”, Lý Kiều vẫn nhìn theo sau lưng Thính
Phong, cười nhạt, “Những thứ mà Diệp Thính Phong anh có thể mang lại cho cô ấy thì tôi cũng có thể mang lại cho cô ấy. Nhưng anh thậm chí còn
không thể đem đến cho cô ấy một tương lai yên ổn”.
Bước chân Thính Phong hơi sững lại trong giây lát, anh mím chặt môi, không quay đầu lại, tiếp tục đi.
---³---
Đêm khuya trong quán bar, ánh đèn dường như hư ảo, tiếng người cười nói ồn
ào huyên náo, những thân hình lắc lư giữa sàn nhảy đầy cuồng nhiệt. Thế
nhưng khi một tốp người đi xuyên qua giữa đám đông ấy, những người vẫn
đang gào thét cùng điệu nhạc đột nhiên sững lại, kinh ngạc nhìn những vị khách không mời mà tới.
Không khí lạnh lẽo đầy chết chóc tỏa ra từ cơ thể họ, tạo thành một tấm màn cách ly hoàn toàn với đám người lố nhố xung quanh.
Cánh cửa đột ngột bị đá tung ra, Hà Phi nhìn đám người lạ mặt từ bên ngoài
xộc vào, ban đầu hơi sững người, nhưng ngay sau đó đã lấy lại được sự
bình tĩnh vốn có.
Đẩy người phụ nữ đang ngồi trên đùi mình ra,
hắn nhìn thẳng vào người đàn ông mặc áo đen vừa mới bước vào, chậm rãi
lên tiếng: “Là anh à”.
Diệp Thính Phong cười nhạt, ngồi xuống
chiếc bàn trước mặt Hà Phi, cầm chai rượu lên rồi tự rót cho mình một
ly: “Một nhân vật lợi hại như anh Phi đây vì sao lại chỉ uống Black
label, quả thực có hơi mất giá”.
Hà Phi cố gắng cười với vẻ tự
nhiên, khiến khuôn mặt trông cực kỳ khó coi, “Đương nhiên tôi không thể
đọ được với khẩu vị của anh, nghe nói anh vừa mới kiếm được một chai
John Walker 1805 trong hầm rượu gia tộc, hôm nào đó liệu có thể mời tôi
đến uống một ly không, để tôi được mở rộng tầm nhìn”.
Diệp Thính
Phong nâng chiếc ly lên, ánh mắt bình thản: “Uống rượu là chuyện nhỏ,
chỉ sợ rằng mày đến cả cơ hội này cũng không còn nữa”.
“Thằng kia”, vẻ căm giận bắt đầu trỗi dậy trong mắt Hà Phi, “Mày đừng coi thường người ta quá đáng”.
“Tao coi thường mày hả?”, Thính Phong chậm rãi đưa ly rượu lên miệng uống,
giống như đang nghe được một câu chuyện nực cười, “Nếu như tao còn tâm
trí để ý đến mày, chắc mày sẽ không thể tồn tại đến giờ này đâu”.
Sắc mặt Hà Phi hết xanh lại chuyển sang trắng bệch, ngay lập tức cười khan
một tiếng: “Vậy tao có cần phải cảm ơn mày vì từ trước đến nay đã không
so đo tính toán với tao không?”.
“Mày thừa biết rằng từ trước đến nay tao vẫn cho qua là bởi vì mày là con trai duy nhất của chú Chín,
nói gì thì nói chú ấy với bố nuôi tao năm đó cũng đã từng cùng hội cùng
thuyền,” Diệp Thính Phong nhìn Hà Phi cười mỉm, giọng nói nghe bình
tĩnh, “Những chuyện trước đây, chúng ta đều vì chủ của mình, coi như
xong không nói nữa, nhưng món nợ ngày hôm nay, tao không thể không tính
toán với mày.”
“Hôm nay coi như mày may mắn, được con đàn bà thối tha đó cam tâm tình nguyện đỡ cho một đạn”.
Câu nói của Hà Phi còn chưa dứt, cả ly rượu đã hắt thẳng vào mặt hắn cắt
ngang lời. Thính Phong quăng chiếc ly rỗng trong tay đi, nụ cười trên
khuôn mặt đã từ từ lặn mất, song giọng nói vẫn giữ được vẻ bình thản,
“Nói đi, mày muốn bị xử kiểu nào?”
Từng giọt mồ hôi lạnh bắt đầu
túa ra trên trán Hà Phi, hắn ta nhìn trân trối vào khuôn mặt khắc nghiệt nhưng thanh cao trước mắt, hết trận gió lạnh này đến trận gió lạnh khác cuộn lên trong lòng.
“Pằng” một tiếng, vai phải bỗng nhiên đau dữ dội, Hà Phi gần như cảm thấy tất
cả trước mắt đã tối đen, chậm rãi ngẩng đầu lên, một nòng súng đen ngòm
đang chĩa thẳng vào hắn.
Khẩu súng đó nhẹ nhàng lướt qua lông mày, khiến hắn thậm chí còn cảm nhận được hơi nóng của viên đạn vừa mới được bắn ra.
“Đây là phát súng mày nợ cô ấy”.
Mắt Thính Phong liếc nhìn bả vai phải đang tuôn máu ướt đầm của Hà Phi,
giọng nói vẫn bình thản, song từng chữ từng chữ lại như những tảng băng
khiến tất cả xung quanh cảm thấy lạnh giá kinh người.
“Mày cho
rằng giết chết tao thì thiên hạ có thể thái bình hay sao?”, Hà Phi cất
tiếng cười u ám và tuyệt vọng, “Diệp Thính Phong, mày cũng sẽ không có
kết cục tốt đẹp đâu”.
Diệp Thính Phong cười nhạt: “Cứ coi như là có ngày đó đi, thì mày cũng sẽ không thể nào thấy được”.
Cất khẩu súng vào người, anh quay đi, không một lần ngoái đầu lại.
Khi cảnh cửa phòng vừa khép, một tràng tiếng súng vang lên phía sau lưng anh.
Châm một điếu thuốc đưa lên miệng, anh tựa lưng vào bậu cửa sổ nhìn những vòm pháo hoa rực rỡ.
Đây chính là cuộc sống của anh.
Diệp Thính Phong anh có được vị trí đầy tiếng tăm như ngày hôm nay, bất kể
là do bố nuôi mang lại hay bản thân anh tự đoạt lấy, đều đến từ trong
bóng tối lợm tanh mùi máu. Đó là sự tranh giành bang phái, là kinh doanh sòng bạc, rửa tiền bẩn... mỗi bước đi đều chứa đựng đầy rẫy những âm
mưu, đến đâu cũng thấy có hiểm nguy, đến cả trong giấc ngủ cũng không
dám thả lỏng bản thân mình.
Lý Kiều nói không sai, những thứ như
áo đẹp, đồ ăn ngon, nhà lầu xe hơi mà anh có thể mang đến cho Lãnh Hoan
thì cậu ta cũng có thể cho cô được. Nếu như có điều gì khác biệt, thì đó chính là việc cô chỉ cần tình yêu của anh. Nhưng hôm nay đây, ngay đến
bản thân anh cũng cảm thấy có chút hoài nghi, liệu anh có thể mang lại
cho cô hạnh phúc hay không, còn cô liệu có tiếp tục chấp nhận tình yêu
mà anh dành cho cô nữa hay không.
Nhắm nghiền hai mắt lại trong cơn mệt mỏi, trong đầu anh chợt hiện lên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ quen thuộc ấy.
Còn nhớ đêm hôm đó cô tựa đầu vào ngực anh, nói từng từ một để anh nghe thấy bằng thứ thanh âm hết mực dịu dàng.
“Đối với anh mà nói, sự xuất hiện của em cũng chỉ như phép cộng 100 + 1 =
101 trong cuộc đời anh, nhưng đối với em mà nói, sự xuất hiện của anh
quả thực là phép cộng 0 + 1 = 1 trong cuộc đời em”.
Quả thực cô cũng chính là con số 1 độc nhất vô nhị đó trong cuộc đời anh.
Hóa ra cảm giác yêu thương một người cũng giống như vẽ hình lên một tờ giấy trắng, bất kể là vẽ ra cảnh ngày xuân tươi đẹp, hay cảnh lá vàng rơi
điêu tàn, cũng đều là cảnh tượng đã hằn sâu ở trong tim, vĩnh viễn không bao giờ phai màu.
Nhớ đến cảnh cô nâng thìa cháo lên đút cho anh, bỗng dưng nước mắt chan hòa trên mặt.
Nhớ lại hôm đó trong tiếng chuông đồng hồ báo hiệu năm mới đã sang, cô khẽ khàng nói “Em yêu anh”.
Nhớ lại cú điện thoại gọi đến trong đêm tân hôn, cô đã vừa khóc vừa gọi tên anh.
Nhớ lại lúc cô dỗi hờn lấy khăn lau sạch môi anh, nói hôm nay anh đã hôn một người con gái khác.
Nhớ lại ngày cô đến tận Thụy Sỹ chỉ để nói với anh một điều, rằng đối với
cô, trên thế gian này không có bất cứ thứ gì quan trọng hơn anh.
Một nỗi đau cứ lớn dần lên trong lồng ngực, những ngón tay đang bám chặt
vào khung cửa sổ đột nhiên trắng bệch. Khi đó, sao anh có thể nhẫn tâm
coi thường tình cảm thiết tha của cô như vậy cơ chứ?