Mưa rơi suốt một
đêm vẫn chưa tạnh, vẫn cứ không ngừng tí tách, cuốn theo những chiếc lá
ngô đồng rơi lả tả, trải trên phố một tấm thảm màu vàng sậm.
Khi
đó Lãnh Hoan mới nhớ ra mình đã để quên ô ở bến xe bus tối hôm qua, nên
đành đội mưa đi bộ. Gần đó không có bến xe bus nào, chờ mãi cũng không
thấy bóng dáng của những chiếc taxi màu đen to lớn. Thở dài một tiếng,
Lãnh Hoan bấm điện thoại gọi xe.
Biết mình còn phải đợi lâu, Lãnh Hoan thò tay trái vào túi theo thói quen, mới nhớ ra mình đã để quên
hộp thuốc lá trên bàn trà nhà anh, đành cay đắng rút tay ra, cảm giác
trống rỗng lại đến trong lòng.
Mưa mỗi lúc một lớn hơn, thấm ướt
tóc. Lãnh Hoan ngồi xổm xuống ven đường, nhìn về khoảng không mênh mang
trước mắt, bỗng nhiên thấy mệt mỏi vô cùng.
Đã tự nói với mình
rằng đừng có buồn bã, đừng có đau thương, đừng có nhớ nhung, đừng có ám
ảnh, cuộc sống này giống như một giấc mộng, sao không vui vẻ đi? Nếu
không có ai yêu thương mình, thì phải học cách tự yêu thương bản thân.
Hai mươi tư năm qua, những thứ tồi tệ nhất trong đời người cô cũng đã
đều trải qua và đứng vững, cớ gì lại dễ dàng bị tổn thương vì một chuyện như thế này?
Tầm nhìn mỗi lúc một trở nên mờ mịt, cô đưa tay lên vuốt màn nước đang nhòe trên mặt.
Tiếng còi vang lên bên tai, cô mở cánh cửa xe, nhắm mắt ngồi tựa lưng vào ghế sau, đọc địa chỉ cho lái xe bằng một giọng không còn sức lực.
Bên trong xe ấm áp vô cùng, Lãnh Hoan nghe tiếng những giọt mưa gõ vào cửa
kính, lại nhớ đến cảnh tượng hôm qua ngồi trên xe của anh, trong lòng
bỗng thấy chua xót. Một chút vui, một chút bâng khuâng, nhưng chỉ sau
một đêm, cảnh vật vẫn đó mà người đã không còn.
Suốt dọc đường, Lãnh Hoan chìm vào giấc ngủ.
“Bao nhiêu tiền?”, khi chiếc xe dừng lại, cô mới mở mắt ra, hỏi.
“Không cần tiền, mời ăn sáng là được rồi”, một bàn tay thò ra khỏi lưng ghế lái, chỉ sang cửa hàng Costa bên ngoài cửa xe.
Lãnh Hoan ngẩn người, phát hiện ra xe còn chưa về đến nhà mình mà đang dừng
trên một con phố thương mại, còn người tài xế thì quay hẳn lại nhìn cô
cười ha ha, trong đôi mắt dài rất đẹp đó lóe lên những tia nhìn ranh
mãnh.
“Jonathan!”, Lãnh Hoan kinh ngạc gọi tên anh ta.
“TT(1) bị người ta nhìn nhầm thành taxi, mình còn có thể chịu đựng được, nhưng một người đẹp trai như vậy ngồi ngay trước mặt mà cậu hoàn toàn không
phát hiện ra, đúng là một chuyện khiến mình quá đau lòng”.
(1).
TT: Nhân vật trong truyện đang nói tới chiếc xe của mình, đó là siêu xe
TT, một sản phẩm của hãng xe danh tiếng Audi của Đức.
Lãnh Hoan bật cười vì câu nói đùa của anh: “Nếu tội của mình đã lớn như vậy, thì chắc chắn phải mời cậu ăn sáng rồi”.
---³---
Trong danh sách các thương hiệu cà phê dài dằng dặc, Espressco vẫn đứng hàng
đầu, đậm đặc, mạnh mẽ, sâu sắc, cô đột nhiên nhớ đến một người rất thích cái thứ chất lỏng đắng nghét này.
“Gọi đi”, một bàn tay xòe rộng năm ngón khua khua trước mặt Lãnh Hoan.
Lãnh Hoan hơi bối rối, vội vàng nói với người phục vụ: “Caramel Machiato, cảm ơn”.
“Dạ vâng, vậy là hai ly”, người phục vụ xác nhận lại, Lãnh Hoan ngạc nhiên
nhìn người con trai đang ngồi đối diện mình, “Cậu cũng gọi thứ đó à?”.
Jonathan cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời: “I am a sweet guy”(2).
(2). Dịch: Tôi là một chàng trai ngọt ngào.
Lãnh Hoan ngẩn ra rồi cũng bật cười.
“Tên tiếng Anh của mình là Jonathan Lee, tên Trung Quốc là Lý Kiều, gọi là
Kiều cũng được”, anh đột nhiên giới thiệu, vừa nói vừa nhìn nụ cười
vương trên môi Lãnh Hoan.
“Được rồi, Kiều”, Lãnh Hoan gật đầu.
Đồ ăn được mang lên, cô cởi bỏ áo khoác bên ngoài.
Lý Kiều nhìn cô gái nhỏ nhắn ngồi trước mặt mình. Cô mặc một chiếc áo sơ
mi kiểu nam trông có vẻ hơi quá khổ với vóc người, tay áo xắn một cách
lỏng lẻo đến tận khuỷu. Có vẻ như hoàn toàn không để ý đến điều đó, cô
tập trung vào xắn từng miếng lớn chiếc bánh pho mát để trước mặt mình.
“Một ngày cuối tuần tuyệt với, cậu cũng đi ‘419’ đấy à?”, Lý Kiều cười, nhìn Lãnh Hoan đầy ẩn ý.
“Gì cơ?”, Lãnh Hoan ngẩng đầu lên.
“For one night”(3).
(3). Dịch: Tình một đêm.
Lãnh Hoan sững lại, nghĩ tới chữ “cũng” của anh, bất giác cười nhạt, sau đó gật gật đầu.
“Nhưng mà xem chừng cậu có vẻ không may, nước mắt như mưa, lẽ nào chia tay không mấy vui vẻ?”
“Không chỉ thế, bị đuổi thẳng khỏi cửa”, cô tiếp lời, tay vẫn bận rộn với chiếc bánh trên bàn.
“Cái gã khốn đó thật là vô lại, cho hắn chết quách đi”, anh chửi thề, vẻ khinh miệt đầy trên mặt.
Lãnh Hoan bật cười, cười đến nỗi chảy nước mắt, sau đó ho liên tục.
“Ăn vội như thế làm gì, nếu thấy ngon thì lần sau lại đến đây ăn”, anh khẽ trách, lấy khăn giấy đưa cho cô lau nước mắt.
Lãnh Hoan cười nhạt: “Chắc không có lần sau đâu”.
Lý Kiều nhướng mày lên: “Cuộc đời dài vậy, cái duy nhất ta có là thời gian”.
“Nhưng đối với mình mà nói…”, giọng Lãnh Hoan bình thản, “đối với mình mà nói thì không như vậy”.
“Có biết AMA không? Tên đầy đủ là Atypical myocardium atrophy, một chứng
bệnh suy thoái cơ tim không điển hình, từ đầu thế kỷ XX đến giờ trên
toàn thế giới mới chỉ có chưa tới ba trăm người mắc phải, một trong số
đó chính là mình. Hiện nay người mắc bệnh này sống lâu nhất là đến ba
mươi lăm tuổi”.
Năm 2003, dịch SARS hoành hành ở Trung Quốc,
khiến ai ai cũng vô cùng hoảng sợ. Vẫn nhớ rõ mồn một ngày hôm đó, trong một giờ học giữa tháng Năm, cô đột nhiên ngất trong lớp, khiến các bạn
học hoảng hồn. Bố cô vội vàng đặt vé máy bay bay đến, hôm nhận được kết
quả xét nghiệm, ông tưởng cô vẫn đang ngủ say, nhưng thực ra cô đã nghe
thấy bác sĩ nói đến cái tên bệnh lạ hoắc lạ huơ ấy, cũng là một dạng
“Phi điển hình”(4), cũng là một dạng vô phương cứu chữa, chỉ khác ở chỗ
thời gian sống dài hơn mà thôi.
(4). Bệnh SARS trong tiếng Trung là “Phi điển hình”.
Lúc đó, cô đã nằm như một bức tượng đá trên giường bệnh, toàn thân đông
cứng không thể nào động đậy. Tất cả hoài bão và mơ ước trong phút chốc
tiêu tan thành mây khói, thay vào đó là một hiện thực nghiệt ngã, lạnh
lùng. Cô trở nên cáu kỉnh, nóng nảy, căm hận thế giới không công bằng
này đã tước đoạt đi mọi điều tốt đẹp. Thuốc hút rất ít, nhưng lại đi mua bật lửa Orb Lighter, bỏ học để đi làm visa du lịch, sẵn sàng bay đến
Manchester chỉ để nghe một buổi biểu diễn của Oasis, dùng bút Montblanc
Hommage à Wolfgang Amadeus Mozart(5) để chép bài, giày dép đã rất nhiều
rồi, nhưng vẫn cố mua bằng được một đôi Manolo Blahnik(6)… Nếu không phá phách như vậy, cô không biết phải làm thế nào để giấu đi nỗi sợ hãi
luôn trào dâng trong lòng. Cô nhắm mắt bịt tai, không đến gặp, cũng
không muốn nghĩ đến ánh mắt người cha ngày càng đau đớn khi phải thấy
con mình chìm đắm trong tuyệt vọng, càng không buồn tìm hiểu xem người
cha dù hàng chục năm giữ trọng trách nhưng vẫn luôn trong sạch của mình
làm thế nào để gánh vác được những khoản chi tiêu cực kỳ xa xỉ đó.
(5). Montblanc Hommage à Wolfgang Amadeus Mozart: Một loại bút ký cao cấp của Đức.
(6). Manolo Blahnik: Sản phẩm giầy của nhà thiết kế nổi tiếng người Tây Ban Nha, Manolo Blahnik.
Cho đến một buổi sáng khi đang ở Đại Liên xa xôi ngàn dặm, cô nhìn thấy ảnh bố đăng trên báo, lập tức cảm thấy đất trời đảo lộn. Cái lạnh lẽo trên
ngọn núi đầy tuyết như tràn vào trái tim đau đớn, lan khắp lục phủ ngũ
tạng. Cô không còn nhớ mình đã xuống núi trong nỗi sợ hãi và hoảng loạn
như thế nào, cũng không nhớ nổi mình đã bổ sấp bổ ngửa lên chuyến bay
quay về nhà ra sao, chỉ biết vào đúng thời khắc đặt chân xuống mặt đất,
thứ đón cô là một cái tát như trời giáng của mẹ.
Bố chỉ để lại cho cô đúng hai câu: “Đối với đất nước, bố có tội. Đối với con, bố không hề hối hận”.
Cô đã cầm mảnh giấy mong manh đó, tự nhốt mình trong phòng suốt một ngày
một đêm, khóc rồi cười, cười rồi lại khóc, dù thế nào cũng không sao tin nổi người cha mạnh mẽ đó lại chọn cách tự sát.
Sau đó, cô bỏ
trốn, trốn bằng cách đến một đất nước hoàn toàn xa lạ, cố gắng quên tất
cả mọi chuyện trước đây, cố gắng sống một cuộc sống mới, cố gắng học
hành, cố gắng làm việc, cố gắng để cười… dù rằng cuộc sống của cô không
còn dài nữa, dù rằng những thứ cô có lúc này đây có thể đột nhiên biến
mất bất cứ lúc nào.
Giấu kín vết thương trong lòng, những tưởng
rằng nó đã lên da non, nhưng cho đến giờ cô lại phát hiện ra nó vốn chưa bao giờ lành lại. Trong cuộc đời có những vết dấu dù người ta đã cố
gắng không nghĩ tới nhưng cũng chẳng thể nào quên được. Cho đến hôm nay, cô mới phát hiện ra rằng, Lãnh Hoan hai mươi tư tuổi thực ra không mạnh mẽ hơn Lãnh Hoan lúc hai mươi tuổi là bao, vẫn cứ khóc khi bị tổn
thương, vẫn cứ trốn tránh mỗi khi gặp nỗi đau. Dù có vùng vẫy thế nào,
gắng gượng bao nhiêu, cuối cùng cũng chỉ khơi lại vết thương cũ mà thôi.
Giọng nói bình thản, nhẹ nhàng và đơn giản hệt như đang nói đến chuyện thời
tiết, duy chỉ có chiếc khăn giấy trên bàn đã bị cô vò lại thành một khối tự lúc nào, sau đó lại dỡ ra tới mức nát vụn thành từng mảnh.
Lý Kiều nhìn Lãnh Hoan, ánh mắt trở nên sâu thẳm: “Cố gắng để sống, cố gắng để cười, vậy tại sao không cố gắng để yêu?”.
“Cố gắng để yêu?”
Lãnh Hoan lẩm bẩm bốn chữ ấy, một nụ cười tự giễu bản thân hiện lên trên miệng.
Cô chỉ là một người không thể hứa hẹn với ai, cũng không có cách nào gánh vác được lời hứa hẹn của ai đó với mình.
Mặc dù tình yêu vốn vô cùng hấp dẫn người ta, song nó lại là một liều thuốc độc. Hễ mà dính vào, cô sẽ phải chịu một nỗi đau không sao tưởng tượng
nổi, nếu như đã mặc định là sẽ mất, thì không có còn hơn. Nghĩ đến khuôn mặt khắc nghiệt nổi giận đùng đùng hồi sáng đó, cô bất giác cười đau
khổ. Có lẽ anh tức giận vì sự rút lui của cô, hoặc không thoải mái vì
bản thân mình lại bị một người phụ nữ làm cho bẽ bàng.
Đối với
một người đàn ông lạnh lùng và cao ngạo như anh, chỉ quen nhìn thiên hạ
bằng con mắt của kẻ bề trên, không để cho bất kỳ ai làm vướng bận bước
chân của mình, làm sao cô có thể cho phép sự ích kỷ của bản thân tham
lam hưởng thụ niềm vui sướng nhất thời ấy cơ chứ?
“Cậu chưa từng
nghe người ta nói câu này à?”, Lý Kiều vẫn nhìn cô, nói từng từ chậm
rãi, “Thứ mà người ta không thể nào tự nhổ đi được, ngoài răng ra thì
chỉ có tình yêu”.