Lãnh Hoan luống cuống lấy điện thoại từ trong túi xách ra, trên màn hình,
dòng chữ “không có tên” đang nhảy múa. Là điện thoại từ Trung Quốc gọi
sang.
Lãnh Hoan ngập ngừng một chút rồi nhấn nút nhận cuộc gọi.
“A lô!”, giọng nữ trung nghe rất bình thản, không hề bộc lộ chút cảm xúc nào.
“Mẹ!”, Lãnh Hoan khẽ reo lên một tiếng.
“Dạo này con ổn chứ?”
“Vâng, vẫn ổn mẹ ạ”, cô mở cửa sổ, nhìn xuống mặt hồ bên dưới tòa nhà.
“Hôm qua mẹ có gửi tiền vào tài khoản của con, lúc nào rảnh con qua kiểm tra nhé”.
“Vâng, con biết rồi”.
Nhưng con sẽ không dùng đến nó, Lãnh Hoan tự nói trong lòng.
Giọng nói bên kia dừng lại giây lát, sau đó tiếp tục: “Sức khỏe của con dạo này thế nào?”.
“Không vấn đề gì”, cô nhìn mấy con thiên nga đang tung tăng bơi lội trong hồ nước, “Nếu không có việc gì, con tắt máy nhé”.
“Ừ”, mẹ cô nói rồi chủ động dập máy trước.
Cánh tay cầm điện thoại từ từ buông thõng xuống, cô cứ đứng lặng im như vậy
bên cửa sổ hồi lâu, cho tới khi dạ dày bắt đầu phàn nàn, mới nhớ ra là
mình chưa ăn sáng.
Lãnh Hoan đi xuống bếp, làm hai phần sandwich
cá ngừ, sau đó đi sang phòng số một gõ cửa. Đây là phòng của Cố Ngôn
Nặc, còn cô ở phòng số năm.
“Đợi một chút”, Cố Ngôn Nặc từ bên
trong vội vã nói vọng ra. Sau một loạt những tiếng va chạm, cô ấy hé cửa ngó đầu ra nhìn. Lãnh Hoan đẩy toang cánh cửa: “Trốn cái gì, có phải tớ chưa từng nhìn thấy thân hình của cậu đâu. Ăn sáng đi”.
Một
người đàn ông dáng vóc cao lớn từ từ ngồi dậy trên chiếc giường nhỏ,
Lãnh Hoan nhìn Chương Trình vẫn còn đang lơ mơ ngái ngủ rồi lại nhìn
khuôn mặt đầy vẻ lúng túng của Cố Ngôn Nặc, ban đầu hơi ngạc nhiên, rồi
lập tức bật cười thành tiếng: “Xin lỗi, xin lỗi…”.
Đặt đĩa bánh
sandwich vào tay Cố Ngôn Nặc, cô quay người đi thật nhanh. Được mấy
bước, Lãnh Hoan quay lại, đưa nốt chiếc bánh sandwich còn lại cho cô
bạn: “Hai người cùng ăn đi”.
Về phòng mở tủ lạnh, chỉ còn sót lại mấy hộp sữa chua.
Lãnh Hoan không kìm nổi một tiếng thở dài, ngay cả ông Trời cũng không buồn quan tâm đến một kẻ cô đơn như cô nữa rồi.
Miếng sữa chua lạnh buốt được đưa vào miệng rồi từ từ trôi xuống, khiến lục phủ ngũ tạng của cô đều như đông lại thành băng.
Vứt vỏ hộp vào thùng rác, cô trèo lên giường ngồi co ro ôm gối, cơ thể cuộn tròn lại. Mùi hương quen thuộc xộc lên, thanh khiết nhưng lại nồng nàn
lan tỏa. Chiếc áo len rộng rãi ôm trọn lấy cơ thể cô, khiến cô cảm thấy
ấm áp vô cùng.
Bất chợt cô nhớ lại dáng người anh nhìn từ phía
sau lúc thay quần áo. Người đàn ông đó luôn khiến người ta không sao nắm bắt được. Mới chỉ một giây trước còn cảm thấy anh ở rất gần, nhưng một
giây sau đã hoàn toàn xa cách. Nếu như nói rằng cô không quan tâm chút
nào đến thái độ của anh đối với cái hôn đó thì đúng là dối mình gạt
người.
Trái tim này cứ lơ lửng ở giữa tầng không. Nụ hôn không
còn tính toán thiệt hơn ấy hóa ra lại là một ván cược có mưu tính, nếu
thua thì sẽ vỡ nát trái tim, nhưng có thắng thì cũng không sao yên được.
---³---
Tháng ngày trôi qua như dòng nước chảy bình lặng và yên ả. Dần dần Lãnh Hoan
đã không còn bất cẩn đánh vỡ cốc nữa, đã nhớ được hết tất cả tên gọi
cũng như công thức pha chế cocktail, đã không còn cần ai đứng bên cạnh
nói: “Muốn làm thứ gì? Xem tôi dùng lượng thích hợp của mỗi loại thế nào nhé”.
Cô bắt đầu cảm thấy mình giống hai gã lang thang trong vở
Trong khi chờ Godot(1), rõ ràng luôn ở trong tâm trạng đợi chờ nhưng lại không hề biết rốt cuộc mình đợi chờ gì, cứ mải miết đi tìm một niềm hi
vọng không gọi được thành tên trong sự vô vọng vĩnh hằng. Chỉ biết rằng, dường như đã lâu lắm rồi không nhìn thấy người đó nữa. Anh giống như đã đột ngột biến mất khỏi trần gian, hoặc có lẽ chỉ là cố ý trốn tránh cô. Cái buổi sáng khi anh đưa cô về đó, cô đã biết anh có thể ra vào sòng
bạc bất cứ lúc nào mà không cần phải qua cửa chính.
(1). Vở kịch
của Samuel Beckett, một nhà văn được giải Nobel Văn học, nói về hai
người đàn ông cả đời chờ đợi một nhân vật không quen biết tên là Godot,
“Godot” viết giống như God (Chúa Trời).
---³---
Trong
phòng giám sát, Diệp Thính Phong nhìn vào màn hình camera trước mắt,
trầm ngâm không nói. Tay nhấn vào bàn phím, hình ảnh nhỏ xíu đó dần dần
được phóng to ra, cho đến khi một khuôn mặt xinh đẹp hiện lên hoàn toàn
rõ nét.
Những lúc rảnh rỗi, cô luôn giữ một dáng đứng hoàn hảo,
thái độ tôn trọng khách hàng với nụ cười lịch thiệp và chu đáo. Nhưng
khi nhìn kỹ, có thể nhận ra cô đang trong trạng thái thiếu tập trung,
mắt luôn nhìn đi đâu đó.
Người con gái này thông minh hơn trong
tưởng tượng của anh. Cô đã không bỏ qua cái cơ hội mơ hồ anh ban tặng,
nhưng khi nắm lấy nó, cô lại vô cùng tỉnh táo không bộc lộ hoàn toàn tâm tư, liều lĩnh dấn thân mà vẫn để cho mình đường lui.
Anh hiểu cô đang chờ đợi phản ứng của mình, nhưng anh đủ kiên nhẫn để đấu với cô phen này.
Một trò chơi còn thú vị hơn trong dự liệu của anh.
Anh cũng sẽ đợi, đợi đến khi cô không còn kiên nhẫn, đương nhiên thỉnh
thoảng anh cũng sẽ thêm chút gia vị để trêu cợt con mồi nhỏ của mình.
---³---
“Huan”, Jason gọi Lãnh Hoan, “Giám đốc muốn có hai cốc cà phê đen, cô giúp tôi mang tới phòng anh ấy nhé?”.
Bàn tay đang cầm cốc nước bỗng run lên nhè nhẹ, cô mỉm cười gật đầu.
Dòng dung dịch màu nâu sẫm từ máy pha cà phê chảy ra, tạo nên những gợn sóng trong chiếc cốc sứ màu trắng. Lãnh Hoan chăm chú nhìn những vòng tròn
ấy, trong lòng cũng gợn từng nhịp sóng.
Mở chiếc lọ thủy tinh đặt ngay bên cạnh, cô cho thêm vào cốc cà phê một thìa màu trắng.
Gõ nhẹ lên cánh cửa phòng Giám đốc, Lãnh Hoan lên tiếng: “Raymond, tôi mang cà phê đến”.
Cánh cửa mở ra, một ánh mắt thẳm sâu nhìn thẳng vào cô.
“Cảm ơn”.
Cô mỉm cười, không nhìn anh, đi thẳng vào đặt chiếc khay lên bàn trà, sau đó nhấc một cốc cà phê đặt lên bàn cho anh.
Cuộc chuyện trò vẫn đang tiếp tục, Raymond nói giọng đậm chất Scotland, còn anh dùng tiếng London chính hiệu.
Diệp Thính Phong đưa cốc cà phê lên miệng nhấp một ngụm, sau đó hơi khựng lại.
“Sao thế?”, Raymond hơi ngạc nhiên khi thấy anh bỗng dưng yên lặng.
Thính Phong lắc đầu, mặt không biểu lộ cảm xúc, tiếp tục câu chuyện còn dang
dở, song ánh mắt lại nhìn về phía người con gái đang chuẩn bị đi ra.
Cuối cùng cũng đợi được tới lúc hết ca, Lãnh Hoan lao như tên bắn đến phòng thay đồ, mở tủ quần áo của mình.
Vừa lấy được bộ quần áo ra thì di động lại đổ chuông.
Vội vội vàng vàng vơ lấy chiếc điện thoại, Lãnh Hoan còn chưa kịp nhìn số đã ấn nhận cuộc gọi rồi áp lên tai: “A lô!”.
“Là tôi”, giọng nói trầm thấp vang lên khiến cô sững người trong giây lát.
“Ai đấy?”, không dám tin vào tai mình, cô lập tức hỏi lại, đột nhiên mồ hôi rịn ra trên sống mũi.
“Tôi”, anh nhắc lại.
Đưa điện thoại ra xa một chút, cô hít sâu mấy lần.
Đúng là anh rồi! Cô đang định hỏi anh làm sao mà có số máy này, nhưng lại
chợt nghĩ ra, có lẽ anh đã tìm thông tin của cô trong hồ sơ xin việc.
“Còn ở đó không?”, không nghe thấy tiếng cô trả lời, giọng nói bắt đầu hơi sốt ruột.
“Có chuyện gì à?”, cô vội hỏi.
“Phải là tôi hỏi cô câu ấy mới đúng chứ”.
Cô ngẩn ra, sau đó một nụ cười lập tức xuất hiện trên môi: “Lúc nào tôi mang trả khăn tay và áo len cho anh được?”.
Thính Phong lạnh lùng: “Vì việc này mà cô cho vào cốc cà phê của tôi một thìa muối hay sao?”.
“Đúng vậy”, cô cười không thành tiếng.
Điện thoại bên đó có tiếng cười lớn, dường như để chế giễu câu trả lời không thành thực của cô.
“Không cần trả lại nữa, cô muốn giải quyết thế nào cũng được”.
Điện thoại ngay sau đó bị ngắt một cách dứt khoát khiến cô không kịp phản
ứng, vẫn giữ nguyên máy ở bên tai nghe tiếng tút tút, nụ cười đông cứng
trên môi.
Trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, vừa rồi khi nhận được cuộc gọi, cô đã vui biết chừng nào, mà bây giờ lại chỉ còn nỗi thất
vọng tràn trề, cô vẫn chưa kịp thích nghi với sự đột ngột ấy. Cảm giác
thất bại nặng nề dần dần lan khắp toàn thân, cô bắt đầu thay quần áo,
động tác chậm chạp giống hệt như một người máy.
Nhớ lại cái đêm tuyệt vọng đó, cô quay đầu lại với đôi mắt đỏ hoe nhìn bố và hỏi: “Bố, con còn có thể hạnh phúc nữa không?”.
Bố đã nói: “Có chứ, đương nhiên là có chứ”.
Cô lại nhớ tới mấy lời thoại:
“We feel too much, hurt too much, all too soon we die.
But we do have the chance of love.
Why be afraid of tomorrow when today is all we have?”
(Chúng ta sống quá nặng về tình cảm, quá dễ dàng bị tổn thương, thậm chí sự sống cũng quá là ngắn ngủi.
Nhưng chúng ta đều có cơ hội để yêu thương.
Ngày hôm nay đang ở trong tay chúng ta, vậy thì vì sao lại sợ hãi ngày mai?)
Khi người ta ham muốn một thứ gì thì sẽ càng đắm chìm trong thứ đó. Nhưng
nếu đã không còn ham muốn, người ta sẽ không còn sợ bị mất đi nó nữa.
Thực ra cô vẫn luôn cố gắng tìm lại dũng khí cho bản thân mình, nhưng
đáng tiếc, đó không phải là thứ anh có thể mang lại cho cô.
---³---
Đi đến bến xe bus, chuyến xe về nhà vẫn còn chưa tới, Lãnh Hoan ngồi xuống đợi.
Thời tiết ở thành phố M quả là đáng ghét, lúc nào cũng mưa, một năm có ba
trăm sáu mươi lăm ngày thì phải có đến hơn hai trăm ngày chìm trong mưa
bụi mịt mờ.
Gió thổi những giọt mưa vào bên trong nhà chờ xe, rơi trên khuôn mặt cô lạnh như băng.
Chiếc xe Land Rover dừng lại ngay phía trước, cô liếc nhìn những người đang
đứng đợi xe cạnh mình, tiếp tục cúi đầu chìm trong những suy tư.
Cơn mưa những tưởng sẽ lớn hơn bỗng nhiên tạnh hẳn, cô nhìn thấy một đôi giầy đen xuất hiện ngay trước mắt mình.
Ánh nhìn từ từ hướng lên trên – quần âu màu đen, áo khoác màu đen, tiếp đến là một khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, cuối cùng là đôi mắt màu nâu.
Trong khoảnh khắc, tim như ngừng đập.
Thính Phong cầm ô đứng ngay trước mắt cô, khiến hơi lạnh và cả những giọt mưa ở xung quanh biến đi đâu mất, một thế giới nhỏ bé nhưng ấm áp bao lấy
cô một cách vững vàng.
“Đang nghĩ gì vậy?”, anh hỏi, nhìn những vệt nước trên khuôn mặt cô.
“Vừa mới nghĩ đến một câu rất quen”, cô khẽ mỉm cười rồi ngước cặp mắt trong veo nhìn anh với bộ dạng như đang cố hồi tưởng: “Anh có muốn biết
không?”.
“Nói đi”, anh cất tiếng, ánh mắt thâm trầm.
“Em
có thể nghe thấy tiếng bước chân anh trong tiếng bước chân của cả nghìn
người đi sát qua mình, bởi vì bước chân của chín trăm chín mươi chín
người đó đều đặt trên mặt đất, duy chỉ có bước chân anh giẫm lên trái
tim em”.
Màu nâu trong mắt Thính Phong càng trở nên sẫm hơn: “Lừa đảo”.
Cô nhướn mày lên.
“Mới rồi cô rõ ràng không nhận ra sự xuất hiện của tôi”.
Cô cười ranh mãnh: “Cơ bản mới rồi không có một nghìn người, anh cũng không phải là đi qua tôi”.
Thính Phong hơi sững lại, sau đó cúi xuống kéo tay cô: “Lên xe”.
Bàn tay anh ấm áp vô cùng, hơi ấm ấy truyền qua các đầu ngón tay rồi đi thẳng tới nơi trái tim cô.