Hoa kế(1), Blue Sow Thistle.
(1). Một loài thực vật có hoa màu xanh tím, lá nhọn và cứng như những chiếc gai.
Thế kỷ XIII sau công nguyên, thành trì của Scotland bị quân Đan Mạch bao
vây. Trên đường đột kích, đội quân của Đan Mạch không may lạc đúng vào
vườn hoa, bị gai của những bụi hoa kế đâm đau tới mức không thể không
kêu lên. Quân Scotland nhờ vậy mà phát hiện ra chúng, ngay lập tức phản
công, cuối cùng lật lại được cục diện, giành thắng lợi hoàn toàn. Người
dân Scotland để kỷ niệm chiến thắng này, đã coi hoa kế là quốc hoa của
mình, thế nên ý nghĩa của loài hoa ấy là sự ban phúc của Chúa Trời.
Theo truyền thuyết người nào sinh ra vào đúng ngày chiến thắng đó, thì sẽ
nhận được ân phúc đặc biệt của Thiên Chúa, bất kể là trong sự nghiệp học hành, đường công danh hay tình cảm đều thuận buồm xuôi gió.
Chết tiệt!
Nếu nói về sự nghiệp học hành của cô, thì từ nhỏ tới lớn, luôn có người
theo sát xem cô lên lớp có ngủ gật hay không, đã hoàn thành bài tập về
nhà chưa, có kết giao với những đứa bạn hư hỏng hay không, thậm chí cả
việc ăn uống, đi vệ sinh, khiến cơ hội trốn học của cô trở nên cực kì ít ỏi. Mà nguyên nhân tất cả những việc đó chỉ tại người bố cực kì xuất
sắc của cô, bất cứ cô giáo nào sau khi nhìn thấy ông đều trở nên hết sức tận tâm với chức nghiệp của mình.
Tình yêu của cô, ha ha, càng tồi tệ hơn, nếu như tính đến thời điểm hiện giờ thì tương lai vẫn chưa có gì sáng sủa.
Sự nghiệp? Sự nghiệp của cô sau khi tốt nghiệp là chơi, là giải trí.
Sợi dây chuyền hình hoa kế đeo trước ngực sáng lấp lánh, dù rằng từ nhỏ hễ
bọn bạn hỏi đến thì cô lại nói nó được làm bằng thủy tinh.
Đương nhiên nó làm sao mà là thủy tinh được, nếu như người tặng nó cho cô là Tổng giám đốc công ty xây dựng Hoa Hạ, Lý Kiều.
Nghe nói ngày cô đầy tháng, Tổng giám đốc Lý đã tận tay đưa sợi dây chuyền
đó cho mẹ cô, hồi ấy cái cổ nhỏ xíu của cô gần như còn không thể nào
chịu được sức nặng của những viên kim cương đó.
Có vẻ hơi mỉa
mai, không hiểu họ có biết rằng hoa kế từ trước đến nay chỉ có thể điểm
tô trong vườn hoa, khi được đặt bên cạnh những loài hoa khác, nó chỉ có
thể làm nền.
Cô là một bông hoa kế, còn mẹ cô mới thực sự là đóa hoa hồng được bao bọc ở trung tâm.
Ngay cả cái tên của cô cũng chứng minh điều đó, “Diệp Hỷ Hoan” có nghĩa là “Diệp Thính Phong thích Lãnh Hoan”.
Mẹ cô là người phụ nữ kém may mắn nhưng lại hạnh phúc hơn bất cứ ai trên đời.
Bác sĩ từng dự đoán bà chỉ sống không quá ba mươi tuổi, nhưng bà đã sống tới năm bốn mươi tuổi mới rời khỏi thế gian này.
Trong vòng mười mấy năm đó, cô đã tận mắt chứng kiến người cha coi trời bằng
vung của mình yêu thương vợ đến mức nào, yêu thương tới mức sinh ly tử
biệt cũng không còn nghĩa lý gì nữa.
Giờ phút mẹ nhắm mắt, cô
nghe người cha đó thì thầm bên tai mẹ rằng: “Nếu thua mất em, thì thắng
được cả thế giới này cũng có là gì”.
Trong khi đó một người đàn
ông khác đứng một mình trong bóng đêm ở ngoài vườn, khi ông ngẩng mặt
lên, dưới ánh trăng cô nhìn thấy khuôn mặt đẹp tuyệt vời đó ướt đẫm nước mắt tự bao giờ.
Khoảnh khắc đó, cô lần đầu tiên cảm thấy ghen tỵ với mẹ của mình.
Cúi đầu, nghiêng người rồi vung chiếc gậy lên.
Tư thế cực kỳ hoàn hảo đó kết thúc, song những ngọn cỏ bị đánh bật tung còn bay cao hơn cả quả bóng nhỏ xinh màu trắng.
“Diệp Hỷ Hoan”, Thính Phong nhìn cô con gái đang mất hết tinh thần, “Con đang nhổ cỏ đấy à?”.
“Con đang chán”, Hỷ Hoan quăng chiếc gậy đánh golf đi, ngồi phịch xuống đất, “Hôm nay con không có lòng dạ đâu để đánh golf với bố, bố ạ”.
“Nói xem có chuyện gì nào”, Thính Phong chau mày, nhưng bộ dạng lại có vẻ rất hứng thú.
“Con bị người ta từ chối”.
Xem ra đây có vẻ là việc nghiêm trọng rồi.
“Làm gì mà bị người ta từ chối?”
“Ngỏ lời yêu”.
“À”, Thính Phong khẽ thở dài.
“Sao bố lại phản ứng một cách bình thản như vậy nhỉ”.
“Trong tầm dự đoán mà, có gì phải ngạc nhiên chứ”. Huống hồ anh cũng đã từng cảnh báo con bé về chuyện này.
“Làm thế nào bây giờ?”, đôi môi hết sức đáng yêu cong lên vẻ bất mãn.
“Nếu như con cảm thấy cần bắt cóc hắn ta rồi đưa thẳng đến nhà thờ, thì bố có thể giúp con ngay lập tức”.
“Làm vậy đương nhiên không được rồi”, Hỷ Hoan phản đối ngay tức thì, “Con muốn anh ấy tự nguyện kia”.
“Nếu vậy thì chúc con thành công”.
“Bố, con vẫn luôn thắc mắc rằng không hiểu liệu bố có chấp nhận việc con
theo đuổi một người đàn ông lớn hơn mình đến hơn hai mươi tuổi hay
không”, Hỷ Hoan ngẩng đầu lên, nhìn bố mình với vẻ nghi ngờ.
“Bố
cũng rất tò mò việc nếu như tình địch cũ gọi mình là bố thì cảm giác sẽ
như thế nào”, một tia tinh nghịch lóe lên trong mắt Thính Phong.
“Có lẽ anh ấy già rồi nên con sẽ còn phải chăm sóc anh ấy nữa”.
“Tập đoàn Hoa Hạ còn sở hữu những bệnh viện hàng đầu của nước Anh mà”.
“Con hiểu rồi”, cô con gái xinh đẹp thở phào một tiếng.
Hóa ra, người ta gọi con bé là tiểu yêu tinh cũng không phải không có lý do.
Khả năng mê hoặc vốn cũng có di truyền mà.
---³---
“Lý Kiều”, giọng nói trẻ trung vang lên trong điện thoại.
Lý Kiều chau mày, đã nói bao nhiêu lần rồi là con bé không được gọi thẳng tên anh ra như thế.
“Sao lại không nói gì, không vui à?”, Hỷ Hoan cười, hoàn toàn không để tâm đến sự lạnh nhạt của anh.
“Cô có biết mỗi lần nhận được điện thoại của cô, tôi đểu cảm giác như mình
vừa giẫm lên một đống phân chó hay không”, Lý Kiều bực bội nói thẳng
thừng.
“Vậy khi gặp cháu chú cảm thấy thế nào?”
Đến giọng nói mềm mại đó cũng giống hệt, Lý Kiều buồn bực nhìn bóng người đang lao đến trước mặt mình.
“Hello”, Hỷ Hoan vẫy tay với anh, cầm cốc cà phê của anh lên uống một ngụm với vẻ như thân thiết.
Bóng ma vẫn chưa chịu tan đi.
Anh lạnh lùng nhìn cô bé.
“Lại đến đây làm gì?”, anh nhìn vào màn hình máy tính để trước mặt, hỏi nhạt nhẽo.
“Cách mạng vẫn chưa thành công”, đầu cô ghé sát lại, tò mò nhìn vào nội dung anh đang đọc, chắn đến quá nửa màn hình.
“Không phải thứ mà cháu thích đâu”, anh đóng máy tính vào một cách dứt khoát rồi đẩy sang bên cạnh.
“Ai biết được khẩu vị của chú lại đa dạng đến vậy, Hoàn phì yến sấu(2),
không chê một thứ gì”, cô không buồn để ý đến những lời anh nói, cả thế
giới này đều biết Tổng giám đốc Lý của công ty Hoa Hạ hồi còn trẻ đã
từng nổi tiếng vì đào hoa.
(2). Trong dân gian Trung Quốc có lưu
truyền câu “Hoàn phì, Yến sấu” (Hoàn béo, Yến gầy) để nói đến sự đối
nghịch về hình thể giữa mỹ nhân đời nhà Hán và mỹ nhân đời nhà Đường:
Hoàng hậu Triệu Phi Yến của Hán Thành Đế nhỏ nhắn còn Dương Quý Phi của
Đường Huyền Tông lại đẫy đà. Ngày nay câu này còn dùng để chỉ sự phong
phú đa dạng.
Bố cô, Diệp Thính Phong, không hề có hứng thú với bất cứ người phụ nữ nào ngoại trừ mẹ cô, Lãnh Hoan.
Còn Lý Kiều thì khác, lại có hứng thú với tất cả phụ nữ, nhưng chỉ có tình yêu với mẹ cô là sâu sắc.
“Em muốn có anh”, cô nhấn mạnh thêm một lần nữa.
Lý Kiều nhìn Hỷ Hoan, lặng im không nói.
Đối với một người con gái vốn từ nhỏ đã muốn gì được nấy như cô, có lẽ không hề biết đến hai từ “cự tuyệt” có nghĩa là gì.
“Em muốn có anh”.
Nói giống hệ như cô đang nói mình muốn có một chiếc áo đẹp hoặc một chiếc xe hơi BMW vậy.
Từ trước đến nay anh vẫn yêu thương cô như yêu thương đứa con gái bé bỏng
của mình, những thứ mà bố cô có thể cho cô thì anh cũng có thể cho,
những thứ mà bố cô không thể cho, anh cũng vẫn có thể cho.
Con bé còn muốn thế nào nữa chứ?
Đã không biết thỏa mãn với những gì mình có, còn để ý đến anh.
Trò chơi của trẻ con.
“Diệp Hỷ Hoan, chú đã chịu đựng cháu đủ rồi”, anh mỉm cười, song đôi mắt tuyệt đẹp lại không hề mang chút hơi ấm.
Là bậc cha chú, anh nên cho con bé biết thế nào là sự dạy dỗ, để sau này nó có thể trưởng thành hơn.
“Cháu có biết không, việc cháu muốn thứ này thứ nọ mà không suy nghĩ kỹ, sẽ mang lại gánh nặng cho người khác đấy”.
Nụ cười ngọt ngào đột nhiên đông cứng lại trên khuôn mặt xinh đẹp trẻ
trung, Hỷ Hoan ngẩn người ra, ngạc nhiên trước sự nghiêm khắc khác
thường của Lý Kiều.
“Nếu như không phải vì mẹ cháu, thì chú cũng chẳng buồn nhìn cháu đến một cái đâu”.
Trong ánh nắng rạng rỡ của buổi chiều, câu nói được cất lên bằng chất giọng
uể oải nhưng vẫn nguyên vẹn tình thương yêu đó vang lên, rồi đọng lại
trong không khí.