Lãnh Hoan để mặc
anh kéo thẳng vào thang máy, mở cửa phòng rồi đẩy vào trong. Cô cảm nhận rõ ràng cơn giận dữ của anh nhưng lại không dám lên tiếng hỏi.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa sập lại nặng nề sau lưng anh.
Thính Phong không nói gì, chỉ giận dữ đứng nhìn cô, nhìn chằm chặp vào bộ
dạng thấp thỏm bất an của cô, nhìn vết tay đã sưng đỏ trên má cô, nhìn
cả vết máu rịn ra nơi khóe miệng cô.
Cuối cùng, anh đi từng bước
đến gần cô. Lãnh Hoan gần như hoảng sợ giật lùi về phía sau, cho đến khi không còn đường lùi nữa, bị anh dồn đến cạnh giường.
Thính Phong đưa tay lên, khiến Lãnh Hoan chợt run bắn người.
Nhưng rồi bàn tay anh đặt trên mặt cô lại hết sức nhẹ nhàng và êm dịu.
“Có đau không?”, Thính Phong khẽ hỏi.
Cô lắc đầu, nước mắt không sao ngăn nổi lại trào ra, rơi lã chã: “Em xin
lỗi…”, cô thầm thì, cảm thấy một nỗi chua cay và đắng nghét không thể
định hình ở tận đáy lòng.
“Sao em phải xin lỗi anh chứ?”, anh rút tờ khăn giấy trên bàn trà, lau vết máu bên khóe miệng cô với vẻ vô cùng cẩn trọng, đôi mắt màu nâu sẫm lại nhìn cô sắc lẹm.
“Em lại gây
thêm phiền toái cho anh… Xin lỗi… Em cảm thấy anh đang rất giận em…”, cô lo sợ giống hệt một con nai nhỏ đang bị dồn đến đường cùng.
Động tác của anh đột nhiên sững lại.
Anh lặng im không nói, nhưng trong lòng cuộn lên từng đợt sóng.
Hóa ra cô cũng đoán được tâm trạng của anh, anh đang rất giận cô.
Thế nhưng anh còn thấy giận bản thân mình hơn, giận một con người vốn luôn
bình tĩnh như mình, vì sao lại có thể mất kiểm soát vì người con gái
đang đứng trước mặt này chứ.
Anh đã không thể nào chịu đựng nổi
khi nhìn thấy Hà Phi đánh Lãnh Hoan, thậm chí còn có ý nghĩ muốn giết
chết hắn ta ngay lập tức.
Họa là có bị điên anh mới thấy đau lòng vì đứa con gái của kẻ thù này.
Thính Phong mím chặt môi, mặt không bộc lộ cảm xúc, nói: “Anh không giận”.
Bởi vì cô không đáng để giận.
Lãnh Hoan ngẩn người, nhìn anh khi đó đã hoàn toàn lấy lại được bình tĩnh…
Anh lại trở về với dáng vẻ của một Diệp Thính Phong điềm tĩnh và cao ngạo,
có cảm giác như cơn giận dữ bột phát mới rồi chỉ là ảo giác của cô.
Nhưng bộ dạng anh như thế này càng khiến cô cảm thấy đau đớn hơn, rõ
ràng là ở gần đến vậy, nhưng lại cách xa không thể nào với tới.
“Người mày cần đòi nợ là tao, đừng có đụng vào người phụ nữ của tao”.
Trong đầu cô bất giác lại vang lên câu anh nói mới rồi.
Giọng nói lạnh tanh, nhưng khi lọt vào tai cô thì lại trở thành một lời ngọt
ngào gây xúc động lòng người nhất trên thế gian này.
Người phụ nữ của anh?
Cô cúi đầu mỉm cười, khóe miệng vì thế lại nhói đau.
Anh sẽ không thể nào biết được một câu nói ngắn ngủn đó của mình lại có tác động mạnh như thế nào đến trái tim cô.
Trước mặt là phồn hoa rực rỡ, nhưng dưới chân lại là vực sâu ngàn trượng, cô
rõ ràng nên dừng bước tại đây, nhưng lại không có cách nào ngăn mình
được, cứ từng bước từng bước đi tới nơi mà vạn kiếp không thể cứu vãn
nổi.
Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu cô đã sai rồi.
Cô không nên gặp anh trong đêm hôm đó, không nên đường đột mời anh nhảy cùng điệu
valse, càng không nên để mình bị mê hoặc, để mình bị hình bóng của anh
xâm lấn vào cuộc đời.
“Đang nghĩ gì thế?”, Thính Phong hỏi khi nhìn thấy ánh mắt đang phiêu du tận nơi nào của cô.
“Đêm hôm đó anh bị tấn công có phải là do tên Hà Phi này không?”, cô lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn anh.
“Chỉ là bọn thua cuộc mà thôi”, anh trả lời lạnh nhạt.
“Chó cùng dứt giậu, không thể coi thường”, cô nhớ lại bộ dạng hung hãn của Hà Phi khi đó, bất giác cau mày.
Anh đưa tay giữ lấy má cô, ánh nhìn nóng bỏng thiêu đốt khuôn mặt cô: “Em đang lo lắng cho anh à?”.
“Vâng”, cô trả lời thành thật.
Anh bật cười có chút chế nhạo: “Em nên tự lo lắng cho mình thì hơn, giờ thì hắn biết em chính là người phụ nữ của anh rồi”.
Cô lắc đầu, cố trấn tĩnh nhìn anh: “Anh dám nói ra như vậy, chứng tỏ sẽ không để điều đó gây hại gì với em, đúng không?”.
“Cô bé thông minh đấy”, anh tán thưởng, “Anh sẽ không để hắn tổn thương đến em” – vì người có thể làm tổn thương cô, chỉ có tôi mà thôi.
“Tại sao lại thế?”, cô đột nhiên hỏi, lấy hết dũng khí để đối diện với ánh mắt của anh, “Tại sao anh lại nói ra như vậy?”.
Ngón tay anh lướt theo vòng cung của lọn tóc xoăn trên vai cô: “Em không phải là người phụ nữ của anh ư?”.
“Cũng không thể coi như thế được”, cô mỉm cười, cụp mắt xuống, “Anh không quan tâm đến việc cô ấy sẽ nghĩ thế nào hay sao?”.
Chân tóc Lãnh Hoan bỗng nhiêu đau nhói, Thính Phong giật tay lại, ánh mắt
lạnh lùng: “Cô ấy? Cô ấy là ai? Em yêu, nếu như anh nhớ không lầm thì
quy tắc giữa chúng ta cũng là do em tự đưa ra. Thế nào, bây giờ lại định quan tâm đến cả đời sống tình cảm của anh nữa ư?”.
Giọng nói anh rất nhẹ, đầy mê hoặc, nhưng khả năng sát thương cũng rất cao.
Cô cắn môi, mặt hơi thất sắc: “Xin lỗi”.
“Vì sao lại sợ yêu? Là vì sợ sẽ mất đi”.
“Được, vậy thì không yêu.
Chúng ta ở bên nhau, chỉ là ở bên nhau mà thôi”.
Là cô chấp nhận bắt đầu, rồi lại để mặc cho hai bên vướng vào nhau, sao cô có thể quên được chứ?
Anh hỏi “Cô ấy? Cô ấy là ai?”.
Cuối cùng vẫn là cô ấu trĩ, một người xuất sắc như anh, làm sao có thể chỉ
có một mình Liễu Nhược Y cơ chứ? Chắc chắc sẽ còn những Trương mỹ nhân,
Lý mỹ nhân… theo sát bên mình.
Chẳng qua trái tim phụ nữ, từ
trước đến nay vẫn luôn là thứ để anh chà đạp dưới đế giày của mình. Nếu
như lỡ chân giẫm phải một quả tim, đúng lúc tâm trạng đang tốt, có lẽ
anh sẽ nhặt lên thổi bụi đi rồi chơi một lát, nếu gặp đúng lúc anh không vui, anh sẽ giày xéo nó rồi đá văng sang một bên đường.
Cô bỗng nhiên thấy buồn cười, sao cô có thể để mình rơi vào cái vũng bùn hỗn tạp này kia chứ?
Cho đến khi một nụ cười đắng nghét xuất hiện trên môi, cô mới phát hiện ra
anh đang nhìn thẳng vào mình, biểu cảm có vẻ thấp thỏm không yên.
“Để anh đưa em về”, anh nói với bộ dạng thiếu kiên nhẫn.
Hôm này nhìn cô anh bỗng cảm thấy lòng mình rối loạn theo kiểu gì đó không sao nói rõ được.
Cô gật đầu, ngoan ngoãn cầm lấy túi của mình rồi đứng sang một bên cửa.
---³---
Từng ngọn đèn đường lướt vụt qua xe.
Rõ ràng đã là tháng Mười Hai, nhưng anh vẫn mở cửa sổ bên ghế lái, để mặc
gió lùa vào. Cô nhìn trộm khuôn mặt lạnh lẽo đó, biết anh đang trong tâm trạng cực kỳ tồi tệ.
Kẻ thức thời là tuấn kiệt, cô quyết định không hỏi han gì thêm nữa để tránh bị anh vụt lại cho tơi tả.
Suốt chặng đường về tới chỗ ở của cô, anh vẫn lặng im không nói nửa lời.
Đợi đến khi xe dừng hẳn, cô quay sang nói với anh: “Em tự lên là được rồi, anh về nghỉ sớm đi”.
Anh gật đầu, khuôn mặt vẫn không chút cảm xúc, chỉ dặn dò một câu: “Khi rửa mặt nhớ cẩn thận một chút”.
Cô khẽ cười, mở cửa xe rồi bước xuống.
Vừa đi được mấy bước, cô quay lại người, lấy tay kéo miệng mình lên thành một bộ mặt cười, sau đó nhanh chóng chạy lên tầng.
Anh ngồi trong xe nhìn theo bóng cô khuất dần, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
“Anh, anh lại không vui rồi.
Em thích nhìn thấy anh cười”.
Trong ký ức của anh luôn tồn tại một dáng hình bé nhỏ, mỗi khi trông thấy anh trầm nét mặt, con bé ấy cũng đều lấy tay làm bộ mặt như thế.
Những ngón tay nhỏ nhắn đặt lên hai bên khóe miệng, sau đó kéo lên thành một vòng cung.
Không biết con bé ấy học ở đâu cái trò đó, nhưng lần nào cũng thành công trong việc khiến anh phải nở nụ cười.
Còn nhớ một đêm hồi mới lên mười tuổi, anh lại lê tấm thân bê bết những vết thương quay về cái ngõ nhỏ tối tăm mù mịt ấy. Trong căn lều lụp xụp có
một ánh nến yếu ớt hắt ra. Con bé ấy hai tay bưng một miếng bánh ga tô,
nhìn anh với vẻ vui mừng hớn hở: “Anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ”.
Rõ ràng là anh đã để lại miếng bánh ga tô đã gần như vụn rời ra đó cho con bé ăn sáng, vậy mà nó lại không ăn, để dành đến tận lúc này.
“Em không đói à?”, anh hỏi. Từ trước đến nay dù có đánh nhau sứt đầu mẻ
trán anh vẫn chưa từng rơi nước mắt, nhưng lúc đó lại như nhìn thấy một
màn sương mờ nhòa nhạt.
Con bé lắc đầu: “Tuổi anh lớn gấp đôi em, vì thế cũng phải ăn nhiều gấp đôi. Hơn nữa, sinh nhật thì phải có bánh ga tô chứ”.
Đêm hôm đó, chỉ tới khi anh sầm mặt làm bộ tức giận, con bé mới chịu cắn một miếng bánh.
Hoan Vũ, Hoan Vũ của anh.
Con bé bướng bỉnh, lương thiện và dịu dàng đó.
Đứa em gái mà anh đã thề rằng sẽ khiến cho nó được hạnh phúc suốt đời.
Anh vốn cho rằng nó sẽ hạnh phúc, vậy mà không biết vì sao ông Trời lại tàn nhẫn đến thế.