“Vậy thì đến lúc nào em sẽ yêu anh?”
Rõ ràng đã mấy ngày trôi qua, nhưng câu hỏi anh khẽ khàng nói vào tai cô
đêm hôm đó vẫn không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, vấn vít mãi nơi
trái tim cô.
Hóa ra con người cô vẫn yếu mềm như vậy, lúc nào
cũng run rẩy như đang đi trên lớp băng mỏng, cô lại tiếp tục rút lui
thêm lần nữa.
Lãnh Hoan đứng một mình bên khung cửa sổ sát trần,
từ trên cao nhìn xuống thế giới muôn hình vạn trạng bên dưới. Lại là một buổi sáng, đối với phần đông mọi người thì nó đơn thuần chỉ là sự khởi
đầu một ngày hết sức bình thường. Có người thì than vãn công việc quá
bận rộn, lương quá thấp, có người lại vì gia đình mâu thuẫn nên phiền
não khôn nguôi… Còn đối với cô, cô chỉ có thể cảm ơn ông Trời đã cho cô
tiếp tục được nhìn thấy ánh sáng của một ngày mới.
Lãnh Hoan đột
nhiên không kìm nổi ý nghĩ rằng có thể anh sẽ cảm thấy thất vọng với cô, có thể sẽ mất đi sự kiên nhẫn với cô, cho rằng cô cố ý chơi trò đuổi
bắt khiến cho cả hai cùng cảm thấy mệt mỏi, chán nản.
Anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được rằng cô luôn ngưỡng mộ những người con gái khác biết bao, ngưỡng mộ họ có thể đứng trước người mình yêu và đủ dũng khí để thẳng thắn bộc lộ tình cảm của mình. Nếu bị chối từ, họ có thể
khóc lóc một trận thoải mái, còn khi đạt được tâm nguyện họ cũng có thể
vô tư bày tỏ niềm vui sướng.
Còn đang mải miết trong những suy tư thì tiếng chuông điện thoại chợt đổ dồn, Lãnh Hoan vội vàng chạy qua
chỗ để ống nghe, một giọng nói mềm mại như nước vang lên bên tai.
“Dì Trịnh!”, cô chào khẽ.
“Tiểu Hoan à, hôm nay là Giáng Sinh rồi, Thính Phong phải tiếp khách, dì cho người đến đón cháu tới chỗ dì chơi nhé”.
“Vâng, cảm ơn dì Trịnh, lát nữa gặp dì”, cô trả lời rồi khẽ khàng gác máy.
---³---
“Nào thử tay nghề của dì xem nào”, dì Trịnh tươi cười gắp thức ăn vào bát
cho Lãnh Hoan, “Mẹ dì là người Dương Châu, thường xuyên làm các món ăn
truyền thống ở vùng này, nên dì cũng bị ảnh hưởng ít nhiều”.
Lãnh Hoan ăn thử một miếng, không thể không thốt lên: “Món cua viên đầu sư
tử này hương vị thanh đạm mà thơm ngon, đậm đà nhưng không hề ngấy, còn
ngon hơn vài lần ở Phúc Xuân trà xã(1) nấu.
(1). Một nhà hàng nổi tiếng lâu đời ở Dương Châu.
Dì Trịnh bật cười: “Thính Phong cũng thích nhất món này, ngày trước mỗi
lần nó được nghỉ học về nhà, dì đều làm món này cho nó ăn”.
“Anh ấy học đại học ở trường nào ạ?”
“Nó chưa kể với cháu sao?”, dì Trịnh hơi ngạc nhiên, sau đó lại cười, “Cũng phải, thằng bé này từ trước đến giờ vẫn không thích khoe khoang, còn
nhớ hồi đó nó đã được nhận vào khoa Toán Đại học Tự nhiên Imperial với
số điểm cao nhất. Sau này khi tốt nghiệp, giáo sư hướng dẫn đã tìm đủ
mọi cách để giữ nó lại học tiếp lên thạc sĩ, nhưng nó vẫn nhất quyết
quay về phụ giúp cho bố nuôi”.
Lãnh Hoan há hốc miệng, hóa ra
Giám đốc Diệp quả là một người không thể xem thường, suýt chút nữa đã
trở thành một nhà Toán học hàng đầu thế giới. Thảo nào việc kinh doanh
sòng bạc lại phát đạt như vậy, hay là trong đó có những bí quyết gì về
xác suất và thống kê?
“Giờ là cuối năm rồi, công việc cũng phức
tạp, ông Hai thì tuổi tác đã cao, nhiều khi muốn làm nhưng sức lực có
hạn, thế nên gánh nặng đặt trên vai Thính Phong không hề nhỏ. Cái sòng
bạc đó thực ra cũng chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi, công việc chính
khiến nó phải lao tâm khổ tứ chính là ở London này. Vậy nên nếu như có
lúc nào đó nó không quan tâm được đến cháu, thì cũng bỏ qua cho nó nhé”.
Lãnh Hoan gật đầu, khi đứng trên căn hộ của anh ở Mayfair, được anh chỉ cho
xem những sản nghiệp của cha nuôi mình, cô cũng đã cảm thấy kinh ngạc về phạm vi thâu tóm của Diệp Độc Chước.
Chỉ có điều lúc đi khi nghe dì Trịnh dặn dò, cô mới hiểu rằng người phụ nữ hiền hậu ngồi trước mặt
mình đây rõ ràng đã ghép mình và Thính Phong thành một đôi, chính điều
đó khiến cô vừa lúng túng vừa hơi chua xót.
Thực ra anh và cô có thể coi là gì chứ? E rằng ngay cả người trong cuộc cũng không thể nào nói rõ cho được.
Ăn cơm xong, dì Trịnh dẫn Lãnh Hoan đi dạo trong vườn.
Trong sân vườn đậm chất cổ xưa ấy có trồng một dãy hoa mai, mùi hương dịu nhẹ thoảng qua, bóng hoa chênh chếch lay động dưới ánh trăng tạo nên vẻ đẹp làm xao xuyến lòng người.
“Hôm đó bận rộn quá nên chưa có thời
gian đưa cháu đi dạo một vòng quanh đây”, dì Trịnh chỉ cho Lãnh Hoan căn phòng bên phải hành lang, “Đó là phòng của Thính Phong trước đây, trước khi tốt nghiệp đại học nó vẫn thường xuyên ở đó”.
Lãnh Hoan thấy hơi tò mò: “Cháu có thể đến đó xem một chút không?”.
Dì Trịnh cười: “Đương nhiên là được rồi, cháu cứ xem thoải mái, dì đi pha cho ông Hai ấm trà”.
Lãnh Hoan nhìn theo dì Trịnh, sau đó tới trước căn phòng, khẽ khàng đẩy cửa bước vào.
Tất cả đồ đạc bên trong vẫn được giữ sạch sẽ tinh tươm, xem ra dù là không
có người ở nhưng hàng ngày vẫn có người lau dọn cẩn thận, ngay đến những chậu cây cảnh trên bậu cửa sổ cũng được chăm sóc đặc biệt tốt tươi.
Tay Lãnh Hoan lướt qua chiếc bàn, cô cố hình dung xem hồi đó Thính Phong
như thế nào, liệu có vùi đầu vào sách vở, học suốt cả đêm không, hay là
cũng giống như những nam sinh viên khác, giấu một cuốn tiểu thuyết võ
hiệp bên dưới ngăn bàn?
Trên ghế vẫn còn để một trái bóng rổ, hồi đó chắc hẳn anh là một thanh niên đẹp trai và khỏe mạnh, khi chạy trên
sân bóng luôn thu hút được vô số những ánh nhìn ngưỡng mộ.
Đồ đạc trong phòng đều được làm bằng gỗ gụ, hợp với phong cách cổ xưa của cả
ngôi nhà. Cô đột nhiên cảm thấy anh có thể sẽ không thích kiểu bày biện
cứng ngắc và lạnh lẽo này, vì trong mấy căn hộ của anh đều có những
chiếc salon mềm mại và dễ chịu, đã nằm xuống là không muốn đứng lên.
Đứng trước giá sách, cô chăm chú nhìn một lượt những gáy sách trên đó.
Phần lớn đều là sách tiếng Anh, gồm giáo trình Toán học, chuyên đề Lịch sử,
cũng có sách Luật…, rất hợp với tính cách của anh. Ở chính giữa giá
sách, có một cuốn khá dày nổi bật hẳn lên, khiến cô không thể không muốn lấy xuống xem.
Khi lấy xuống rồi, cô mới phát hiện đó là một
cuốn album, Lãnh Hoan mỉm cười, đột nhiên háo hức muốn xem trước đây
trông anh thế nào.
Hóa ra ngày từ thời niên thiếu, anh đã luôn
giữ bộ dạng lạnh lùng kiêu ngạo đó, chỉ có điều bên cạnh anh thường có
một đứa bé gái mà cô chưa từng biết tới.
Đó là ai nhỉ? Trong lòng hơi chua xót khi nghĩ đến Liễu Nhược Y, song lại nhận ra không có nét
nào giống cả, nhất là theo cô được biết thì đến năm học đại học bọn họ
mới quen nhau.
Lật tiếp mấy trang sau, cuốn album đột nhiên tuột khỏi tay cô rơi xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.
Khuôn mặt cô bỗng trắng toát, mắt nhìn đăm đăm vào trang ảnh vừa mở ra đó.
Làm sao có thể như vậy được? Làm sao lại có thể là người con gái đó?
Cô từ từ ngồi xuống, toàn thân run rẩy, ánh mắt hoảng hốt nhìn vào hai
người đang đứng sát vai cùng mỉm cười trên tấm ảnh, sau đó vội vàng nhắm mắt lại, toàn thân rơi vào một hồ nước sâu hút và lạnh như băng, thấu
tới tận xương.
“Chào cô, tôi là Teresa, tên Trung Quốc là Diệp Hoan Vũ”.
Trong miền ký ức cực kỳ sáng rõ ấy, người con gái ngồi bên cạnh bố ngay trước mặt cô, nụ cười đẹp như hoa.
Thực ra cô cũng rất thích cô ấy, một người con gái lúc nào cũng rạng rỡ, xán lạn như ánh mặt trời, người thứ hai ngoài cô có thể khiến cho bố cô
thực sự vui vẻ trên đời.
Ngày từ hồi nhỏ cô đã biết mối quan hệ
của bố mẹ mình có vấn đề. Trước mặt mọi người bọn họ vẫn làm ra vẻ gần
gũi với nhau, nhưng khi chỉ có hai người thì lập tức lạnh lẽo như băng.
Mẹ cô xuất thân từ một gia đình thương nhân giàu có, còn bố lại là quân
nhân sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo ở nông thôn. Năm đó vì
tính đến yếu tố “dòng dõi cách mạng” nên mẹ cô bị gia đình ép gả cho bố, chứ thực ra giữa hai người bọn họ có quá nhiều điểm không hợp nhau. Nếu không phải vì cô, không phải vì địa vị của cả hai người, thì họ cũng đã ly dị từ lâu rồi.
Diệp Hoan Vũ và bố cô gặp nhau trong một tiệc
rượu, đó là người con gái đầu tiên có thể khiến bố quyết tâm đưa đến
giới thiệu với cô, một người mẫu nổi tiếng, trẻ trung xinh đẹp song lại
vô cùng lương thiện và trong sáng. Suốt hơn hai mươi năm sống trên cõi
đời, đó cũng là lần đầu tiên cô thấy bố mình cười hạnh phúc như vậy.
Có lúc cô đã nghĩ, nếu không phải vì căn bệnh của cô, nếu không phải vì
chuyện của bố cô, thì bọn họ đã được ở bên nhau, hạnh phúc và yên ổn, bố cô cũng sẽ không nói với Diệp Hoan Vũ những lời đoạn tuyệt, và Diệp
Hoan Vũ cũng sẽ không tự tử chết theo ông.
“Tôi chưa từng hận
ông ấy, nhưng ông ấy lại xem thường tôi. Tôi kính trọng ông ấy như bố
mình, như anh trai mình, tôi yêu ông ấy, đó là người đàn ông duy nhất có thể khiến tôi rung động. Tiểu Hoan, tôi muốn cô hiểu rằng từ đầu tới
cuối, tôi không hề hối hận vì tất cả những gì mình đã làm”.
Mãi
sau này Lãnh Hoan vẫn không thể hiểu được trong lần gặp cuối cùng đó, vì sao Diệp Hoan Vũ lại nói ra những lời ngập tràn hạnh phúc mà đau thương ấy. Mãi sau này cô cũng không hiểu được vì sao trong thời đại này rồi
mà vẫn còn có những người con gái yêu trung thành và quyết liệt đến vậy.
Cho đến ngày hôm sau, khi cô đọc trên báo những dòng tin gây nên cơn chấn động mạnh trong dư luận.
Diệp Thính Phong.
Diệp Hoan Vũ.
Thính Phong, Hoan Vũ.
Cô vốn chưa bao giờ nhận ra rằng hai cái tên đó tương xứng với nhau đến chừng nào.
Hóa ra sự xuất hiện của anh không hề đơn giản.
“Vậy thì không yêu.
Chúng ta ở bên nhau, chỉ là ở bên nhau mà thôi”.
Sự cám dỗ ngọt ngào biết bao nhiêu.
Ngay từ ban đầu, anh đã giăng ra tấm lưới để đợi cô lao đầu vào.
Làm sao có thể không yêu được chứ?
Làm sao có thể quên đi được chứ?
Đến hôm nay, cô đã rơi vào kiếp nạn này.
Cô vẫn luôn do dự, vẫn luôn giằng xé, vẫn luôn băn khoăn không biết nếu
như trao gửi trái tim mình, liệu cô có thể mang lại hạnh phúc cho anh
hay không.
Nhưng hóa ra thứ mà anh dành sẵn cho cô lại chỉ là một cái bẫy. Anh cơ bản không quan tâm đến tình cảm của cô.