Editor: Miri
- ----------------
Triệu Quyết nghe phân phó phải đi ngắm tuyết, đứng ở trước mặt Hữu An, làm ra tư thế thỉnh.
Hữu An sắc mặt hơi sợ, mở to mắt nhìn công tử, giống như đang hỏi y nên làm gì.
Nhan Tuế Nguyện hơi hơi liếc Trình Tàng Chi, lông mày đối phương nhọn lên, cứ như đang nói ta đâu có thỉnh gã đi được. Y chỉ nói: "Hữu An, sai hai vị phó sử đại nhân giám thị đám người thứ sử. Nếu lại để người bị diệt khẩu, chúng ta muốn thẩm cũng không được."
Diệt khẩu?
Hữu An không hiểu ra sao, bỗng nhiên nhớ lại lúc hắn đến sảnh đường, dưới góc tường gần giếng trời đã có một vị quan viên tắt thở, lập tức lĩnh hội ý của công tử, nói: "Công tử yên tâm, ta lập tức đi theo hai vị phó sử công đạo."
Thấy Nhan Tuế Nguyện hơi hơi gật đầu, Hữu An chạy lên tuyết, để lại một chuỗi dấu chân cạn. Triệu Quyết cũng theo sát sau đó, đi ngắm tuyết.
Tuyết bắt đầu lớn thêm, hành lang đã có gió quét vào, vạt áo Nhan Tuế Nguyện bị gió thổi tung bay. Y kéo tay áo, nói: "Trình tiết độ sứ, thỉnh."
Trình Tàng Chi nghiêng người, đón gió cắt mặt. Hắn nghĩ thầm, động tác nhỏ đã bị y phát hiện, hơn nữa còn chọc y tức giận. Muốn cầu tha thứ thì chắc phải tốn chút nước mắt.
Gió như dao còn chưa cắt đến gò má, một bàn tay rộng bỗng nhiên vươn lên che khuất hai mắt hắn. Hàng mi dài nhưng tinh tế chợt khép chợt mở, lòng bàn tay ấm áp chạm vào nhiệt độ cơ thể của mình ở mí mắt không ngừng nóng lên, ở dưới trời đông giá rét khiến cho nước sông thành băng, trở nên mãnh liệt vô cùng.
Bóng tối trước mắt hắn dày đặc cực kỳ, Trình Tàng Chi lại cong khóe miệng, ý cười bộc lộ ra ngoài. Hắn nhanh chóng phủ tay lên mu bàn tay của Nhan Tuế Nguyện, ấn vào đốt xương ngón tay của đối phương, ngữ khí cứ như vừa đã phát hiện chuyện gì rất lớn mà tràn đầy sung sướng: "Ngươi thấy chưa, ngươi thấy chưa, ta đã nói là ngươi đau lòng ta, ngươi còn không chịu đáp, cái này là coi như ta bắt quả tang đấy."
"......" Nhan Tuế Nguyện trầm mặc, muốn rút về bàn tay, lại phát hiện vô cùng khó để rút ra.
Trình Tàng Chi thu lại ý cười, giọng nói như tuyết phất qua, có vẻ trầm trọng: "Mặc kệ ngươi thừa nhận hay không, ta cũng đã đánh cuộc chính xác, không phải sao? Ngươi đã bắt đầu để ý bệnh mắt của ta, để ý con người của ta."
Trong thoáng chốc, gió ngừng tuyết dừng, tuyết đọng trên gạch xanh tan thành nước, dọc theo khe gạch chậm rãi chảy xuống nơi sông bí ẩn nào đó. Sóng nước bắt đầu lăng tăng, ở giữa dập dềnh bồng bềnh thành từng đợt tràn ra khó hiểu.
Trùng trùng điệp điệp tuyết trắng rơi xuống từ mái hiên, mấy tiếng lộp bộp làm Nhan Tuế Nguyện hoàn hồn, y phà khí thành sương nói: "Trình tiết độ sứ, dù là làm người hay làm quan, nếu đều phải cược giống như một kẻ đánh bạc, thứ cho kẻ hèn mọn ta đây không thể làm theo."
Y lại nói: "Nếu ngày nào đó ngươi đánh cuộc thua, hai tay này của ta không phải để bảo hộ mắt, mà là muốn móc mắt ngươi. Vậy chẳng khác gì ngu ngốc đâm mình vào chỗ chết."
"Vậy cho ngươi."
Trình Tàng Chi trả lời quá nhanh, khiến cho Nhan Tuế Nguyện phản ứng không kịp.
"Ngươi muốn hai mắt, liền móc hai mắt. Ngươi muốn răng lưỡi, liền kéo lưỡi bẻ răng. Ngươi muốn tính mạng, ta cũng rửa sạch cổ, chờ ngươi tới lấy."
"Toàn bộ đều cho ngươi."
"Chỉ cần ngươi muốn."
Ba phía vọng lại, lời Trình Tàng Chi giống như thơ ca không ngừng xướng lên. Dù cho có bị gió sương ăn mòn, năm tháng tra tấn, đá cứng vẫn như cũ không thể nứt vỡ. Lời nói như đinh đóng vào, từng lời chuẩn xác tới mức gần như đục lỗ vào tim Nhan Tuế Nguyện.
Nhan Tuế Nguyện nhận ra tay Trình Tàng Chi đang thả lỏng hơi run, hóa ra hắn cũng đang sợ. Nhan Tuế Nguyện mím môi, nuốt xuống lời phía sau, hóa thành một tiếng thở dài buồn bã, cũng kéo thật lâu. Y thu hồi những cảm xúc dư thừa trên mặt, mở miệng nói: "Ấn theo lệ thường, mỗi khi Trình đại nhân nói ra thâm tình, đều là lúc ta xui xẻo nhất."
Trái tim đã hạ quyết định, Nhan Tuế Nguyện không chịu sửa lại, tiếp tục nói: "Nhưng lần này không được. Vàng của Kim Châu, ta nhất định phải mang đi. Dù là một chút cũng không thể nhường cho Trình tiết độ sứ.", y dừng một chút, lại nói: "Hơn nữa, thứ Trình đại nhân muốn, ta đã cho."
Trình Tàng Chi biết y đang nói đến minh bài. Kỳ thật thứ hắn muốn không phải minh bài của Nhan Tuế Nguyện mà là minh bài của phụ thân Nhan Tuế Nguyện, Nhan Trang.
Nhưng hắn không nhắc tới việc này, chỉ là nói: "Ta còn chưa có vào cửa, ngươi đã muốn tính sổ với ta. Không tính mời ta vào phòng ngươi, nấu một ấm trà xanh, ngồi cạnh lò sưởi ấm áp tâm sự sao? Dù sao ngươi cũng không thể vẫn luôn che mắt ta khỏi gió, ngươi không chê phiền, nhưng ta sợ ngươi mỏi tay."
Tiếng nói vừa dứt, Nhan Tuế Nguyện đã rút tay về như đang rút đao, sợ rút chậm sẽ nguy hiểm đến an toàn của bản thân.
Cửa phòng đẩy ra, gian ngoài có đặt bàn tròn tám góc, vài cái ghế tròn.
Trình Tàng Chi bước vào cửa trước, lập tức đi về hướng có cửa ngăn giữa hai gian. Lò lửa đốt rất mạnh, hai bàn tay của hắn tách ra một chút, lửa hồng cam của than hỏa đã ánh vào đôi mắt qua kẽ tay.
Cơ thể dần dần ấm lại, Trình Tàng Chi nói: "Tiểu tư bên cạnh ngươi hầu hạ ngươi cũng tận tâm tận lực, than hỏa trong phòng đều sưởi đúng chỗ."
Nhan Tuế Nguyện phất đi một chút tuyết dính vào người, ngước đôi mắt sắc bén nhìn đối phương một cái. Y thuận miệng chậm rãi nói: "Hữu An là người mà phụ thân cùng mẫu thân chọn cho ta khi còn sống."
Phụ mẫu đã không còn trên đời, ngoại trừ một ít đồ vật kỷ niệm, cũng chỉ sót lại Hữu An.
Trình Tàng Chi hơi sụt sùi mũi, tiếp theo kiên định nói: "Khi đó ta tất nhiên không ở Thanh Kinh, nếu là ta ở Thanh Kinh, cha nương ngươi nhất định sẽ không chọn tiểu tử kia mà nhất định sẽ chọn ta làm người hầu cho ngươi."
Nhan Tuế Nguyện mệt mỏi nhìn hắn, không khỏi thấy cảnh tượng này quen thuộc, hắn đúng là tự tin quá mức. Y thu hồi ánh mắt soi xét, cũng tới cạnh lò sưởi, nói: "Ta khi đó, cũng không ở Thanh Kinh."
Trình Tàng Chi ngây người, trong đầu nhất thời nhớ lại vài chuyện khả nghi.
Mười năm trước, phụ thân Trình Tàng Chi đóng quân canh phòng ở Sơn Nam Đạo. Dựa theo quy củ triều đình, chỉ có thể mang trưởng thê hoặc đích tử tới nơi nhậm chức. Lúc đó Trình Tàng Chi tuổi nhỏ, Trình mẫu cũng không đi theo phụ thân tới Kim Châu. Nàng chờ Trình Tàng Chi lớn hơn chút, tâm tính định ra, tuy rằng hắn cũng có hơi ngang bướng, nhưng tóm lại vẫn là một thiếu niên lang văn võ song toàn, vậy nên mới đi Kim Châu. Mới đi được một năm đã xảy ra chuyện cựu Thái Tử Thủ Cư vương liên hợp với Sơn Nam Đạo mưu phản.
Nhớ lại năm tháng thiếu niên ở Thanh Kinh, những bằng hữu tốt trước kia bây giờ đã táng thiên nhai, nhưng Trình Tàng Chi suốt lúc đó lại chưa bao giờ nghe qua tin tức về con cháu Nhan gia. Hắn biết cái chết của phụ thân Nhan Tuế Nguyện có mờ ám, bây giờ nghĩ lại, Nhan gia cũng rất khả nghi.
Trình Tàng Chi làm như đang nói chuyện phiếm, không chút để ý hỏi: "Ta ở kinh thành tạm giữ chức mấy năm nay, cũng nghe cả triều văn võ khen nhà ngươi trung lương, lại là chủ soái chủ lực của Đại Ninh quân, ai ở Ô Y Môn cũng xem trọng, gì mà quyền thế hơn người, gì mà dòng dõi thâm hậu, nhưng tại sao lại chưa từng nghe danh hào nhà ngươi?"
Dường như chỉ có người đứng trong triều đình mới biết Nhan gia, người không ở triều đình thì hoàn toàn không biết Nhan gia là ai. Dù cho là Trình Tàng Chi lêu lổng năm đó cũng chỉ biết trong kinh có hộ quan lớn mang họ Nhan.
Nhan Tuế Nguyện không biết Trình Tàng Chi đang nghĩ gì, cho rằng hắn là đang quanh co hỏi lại chuyện Tào Giáo nói lúc nãy, chỉ là nhàn nhạt nói: "Trình đại nhân, không cần để lời một phạm quan nói ở trong lòng. Ta không truy vấn chuyện Trình đại nhân đá chết một quan viên chức vị quan trọng, Trình đại nhân cũng hẳn là nên có qua có lại, không nhắc tới việc này."
"Ngươi nói thẳng bảo ta phải thức thời, không cần đổ dầu vào lửa cho ngươi, không được sao?", Trình Tàng Chi nghĩ nghĩ, lại bổ sung câu: "Hiếm khi thấy ngươi dùng lời nói khéo để đáp ta như vậy."
Nhan Tuế Nguyện nhìn thấy vệt ướt trên vai hắn, giọng nói chợt nhẹ xuống: "Ngươi hiểu ý ta là được."
Khi Trình Tàng Chi nói chuyện thì lúc nào cũng dùng rất nhiều công phu, còn Nhan thượng thư lại là tính thẳng như dây đàn. Hắn trầm ngâm một lát, nhỏ giọng than, "Ngươi không thể nói ngươi chỉ là muốn cho ta an tâm, trong lòng cảm động vì ta lo cho ngươi sao hả?"
Nhan Tuế Nguyện nói thẳng không cố kỵ, "Ngươi suy nghĩ nhiều, ta thật sự không có ý này." Hắn sợ Trình Tàng Chi lý giải không đúng chỗ, lại nói: "Ta cũng không để ý tới lời Tào Giáo, ngươi cũng không cần làm điều thừa như vừa rồi."
Sắc mặt Trình Tàng Chi được chiếu rọi dưới ánh lửa, biểu cảm có chút quái dị vặn vẹo. Trái tim hắn đã nổi sóng ầm ầm, trong lúc nhất thời quên mất mình tính nói gì.
Nhan Tuế Nguyện thấy thế, hơi hơi nhíu mày, cảm thấy lời vừa rồi của mình có hơi phũ phàng, liền nhẹ giọng hòa hoãn bảo: "Kỳ thật cái chết của Tào Giáo cũng không phải hoàn toàn sai lầm, ít nhất có thể ra oai phủ đầu quan viên Kim Châu..."
"Ngươi nói nữa, ta liền nhịn không được." Trình Tàng thâm sâu nhìn Nhan Tuế Nguyện, thấy mặt đối phương tràn đầy nghi vấn, đành thống khổ nhịn xuống quay cuồng trong nội tâm, gằn từng chữ nói: "Ngươi nhắc lại việc này, ta sẽ cởi xiêm y ngay lập tức."
"......" Nhan Tuế Nguyện cứng họng nghẹn lời rồi lại muốn mở miệng, Trình Tàng Chi đã đoán được y muốn nói gì, giành trước nói chuyện: "Ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi không cần phải nói, ta hiểu ta hiểu."
Nhan Tuế Nguyện ngừng lại, có chút kinh ngạc, hơi hơi giãn mày, hỏi: "Ngươi cảm thấy ta muốn nói gì?"
Trình Tàng Chi há mồm không do dự: "Thỉnh quân tự trọng, là câu này đúng không?"
Nhan Tuế Nguyện hơi hơi trầm mặc, mở miệng nói: "Ban đầu nhìn thấy vai ngươi bị ướt, vốn định bảo ngươi cởi ra đổi bộ khác, nhưng mà ngươi đã nói vậy rồi thì ta cũng không nỡ làm ngươi mất thể diện, làm trái tâm nguyện ngươi.", đôi mắt của y như chứa tinh tú trên trời, tỏa ra chút ý cười nhàn nhạt, nói nguyên câu: "Thỉnh quân tự trọng."
"......"
Trình Tàng Chi mồm hại thân, cảm thấy mình lỗ nặng! Hắn nhướng mắt cùng khóe môi, bề ngoài hơi khinh cuồng lại hơi phóng đãng, cũng nói: "Dù sao cũng không phải lần đầu ta không biết tự trọng, bằng không Nhan thượng thư cũng không thể mỗi lần thấy ta, đều phải nói một câu thỉnh quân tự trọng."
Lời còn chưa dứt, liền sốt ruột đến mức lập tức cởi áo tháo thắt lưng.
Trung y giao lĩnh màu tím lộ ra, hình dáng bộ ngực thoáng hiện, cường tráng săn chắc.
Nhân lúc hắn chưa kịp cởi thêm, Nhan Tuế Nguyện cất bước nhanh chóng ra ngoài cửa cách gian, thả xuống màn gấm, giọng điệu vẫn trầm tĩnh như nước, "Trình đại nhân, tủ gỗ bên phải ở trong có xiêm y sạch sẽ."
Trình Tàng Chi cười nhẹ vài tiếng, hắn đương nhiên biết tủ đựng y phục ở đâu, lại chỉ cởi bỏ nút áo, vài tiếng trêu đùa: "Nhan thượng thư đây là thẹn thùng sao."
Ở ngoài cửa sổ, không có ai lên tiếng đáp lại. Trình Tàng Chi lại nói thêm: "Này có cái gì ngượng ngùng, dù sao hôm nay không thấy, ngày mai thấy, ngày mai không thấy, ngày sau thấy, sớm muộn gì ngươi cũng phải nhìn. Bất quá, nếu Nhan thượng thư cảm thấy đêm động phòng hoa chúc mới nhìn, cũng không phải không được."
Nói xong, hắn cởi sạch y phục, bên ngoài cửa sổ mới có người thở ra.
Đuôi lông mày Trình Tàng Chi bỗng bén nhọn, sắc mặt âm trầm, biểu cảm cực kỳ mâu thuẫn, có chút đau cũng có chút vui sướng. Khóe miệng ngậm cười, trộn lẫn chua xót. Có khổ trong cười, giống như nhấm nuốt hoàng liên.
Hắn bước chậm lại, cứ như không sợ rét lạnh, chọn lựa xiêm y. Cuối cùng hắn lấy ra một bộ lĩnh bào* tím ánh đen, trên vải có thêu hươu ngậm cành cây.
Vừa tròng lĩnh bào, vừa lấy ra y phục khỏi tủ để vạch ra lưng tủ, phía trong là 108 khối ngọc khắc chữ được xếp thành hàng.
Trình Tàng Chi dựa theo ký ức, sắp chúng theo thứ tự chính xác, nhẹ nhàng ấn xuống xong thì mở ra một cửa hầm bí mật có thang lầu. Sau đó hắn lại xếp y phục vào chỗ cũ, cuối cùng từ bên trong đống sổ sách Hữu An dọn tới đưa cho Nhan Tuế Nguyện, lấy đi một quyển, bỏ vào y phục.
Động tác vô cùng rành mạch lưu loát.