Thỉnh Quân Tự Trọng

Chương 37: Chương 37




Editor: Miri

- ----------------

Ánh trăng mơ hồ trên không, đèn cung đình lay động.

Âm giọng trầm khàn của nam tử lạnh lẽo như ở dưới đáy sông, "Dương công, không cần trở về gặp người phương xa sao?"

Dương Phụng Tiên theo tiếng nói của y trừng lớn hai mắt, nuốt ực một tiếng trong cổ họng, sau một lúc lâu cũng không nói ra một chữ nào.

Đồng hồ cát cô độc tiếp tục chảy vô tình, thời gian không nghỉ.

"Nhan thượng thư, ta đã mang thân thể không người không quỷ này, sao còn dám hy vọng xa vời tới người ở phương xa." Không đợi Nhan Tuế Nguyện mở miệng, Dương Phụng Tiên nắm lấy trang giấy viết "mưu phản" kia, đơn độc đi mất.

Tùy tay mở ra giấy Tuyên Thành, Nhan Tuế Nguyện lại lướt ngòi bút, từng chữ uốn lượn.

—— Lấy tốc làm đầu, cớ gì sang năm. Sai mà sợ sửa, làm sao ngăn lại.

Gió động mặt hồ, Nhan Tuế Nguyện đột nhiên nhận ra có hơi thở của ai đang đến gần, lập tức xoa nát trang giấy trên án thư, biến nó thành một cục tròn vo nát nhừ.

"Nhan thượng thư, có nhớ ta không đó?"

Nhan Tuế Nguyện mới vò nát tờ giấy kia, liền thấy một khuôn mặt vô cùng rực rỡ lòe mắt. Trình Tàng Chi vẫn mang phong tư dã lệ, tuyệt thế vô song như cũ.

Nhưng mà, Nhan thượng thư băng túy ngọc nhuận kia vẫn chưa dùng sắc mặt tốt để đón hắn, y trầm mặt: "Trình đại nhân, ngươi giẫm lên giấy viết của bản quan."

Trình Tàng Chi cúi đầu nhìn lại dưới chân, giấy rơi tứ tán phủ đầy mặt đất trong phòng. Hắn dựa vào ánh đèn tỏa ra trên đỉnh đầu, mơ hồ thấy —— pháp không lưu tình, vương pháp vô tình....

Kết quả là Trình Tàng Chi dùng mũi giày nghiền một cái, chà sát cho hai chữ "vô tình" kia nhòe tới không thấy nổi.

"Ta ở ngay trước mắt ngươi, vậy mà vẫn không cảm thấy trong lòng có nhiều hơn một người, trong đầu cũng nhiều hơn một người?"

"......"

Nhan Tuế Nguyện dời ánh mắt khỏi chữ viết bị làm nhòe kia: "Trong lòng và đầu thật ra không có nhiều người, chỉ là cảm thấy, trong mắt có thêm một cái đinh, trong thịt có thêm một cây kim."

Trình Tàng Chi bướng bỉnh, vô cùng nghiêm túc nói: "Ngươi thử đem cái đinh và kim kia dịch vào trong lòng, rồi cũng sẽ có lúc phát hiện, đinh cũng được, kim cũng được, thứ nào cũng có thể khắc sâu vào trong lòng không thể bỏ."

Nhan Tuế Nguyện lười cãi lại, chỉ là đổi đề tài nói: "Trình tiết độ sứ thừa lúc đêm khuya đến đây, chính là vì muốn cãi với bản quan?"

"Đương nhiên không phải," Trình Tàng Chi phủ định, "Là đi thăm tình nhân ban đêm."

"Trình đại nhân, nơi này không tiện có tiếng động quá lớn." Nhan Tuế Nguyện siết chặt nắm tay, tỏ vẻ không muốn động thủ làm tổn hại hòa khí.

Trình Tàng Chi lại kinh ngạc, "Chẳng lẽ ngươi còn muốn cùng ta......", ánh mắt hắn trở nên nhộn nhạo, suy nghĩ miên man, "Nếu ngươi thật sự cô đơn khó nhịn, thật sự chịu không nổi nữa,"

Hắn đánh giá xung quanh, "Ta cảm thấy nơi này, cũng còn có thể tạm chấp nhận. Nhưng mà ngươi có lẽ phải kiên nhẫn một chút, đừng kêu ra tiếng, bằng không để người khác nhìn thấy...chắc chắn sẽ có chút thẹn thùng ——"

"Trình Tàng Chi." Nhan Tuế Nguyện rốt cuộc mở miệng ngắt lời hắn, lạnh mắt nhìn, "Ngươi cảm thấy nơi này là nơi có thể nói giỡn sao?"

"Không phải."

Sắc mặt Nhan Tuế Nguyện khá hơn, rồi lại nghe Trình Tàng nói: "Vừa nhìn đã thấy đây là nơi dùng để ngủ, ta thấy canh giờ cũng không còn sớm, không bằng ta thỏa mãn ý nguyện của ngươi."

"......"

Hơi thở Nhan Tuế Nguyện phập phồng mấy cái, Trình Tàng Chi chẳng lẽ còn không biết tình cảnh của hắn hiện tại? Y không tin đối phương không biết, nhưng lại chỉ có thể nuốt xuống chất vấn trong lòng, châm chước dùng từ: "Trình Tàng Chi, ngươi biết bốn chữ thỉnh quân tự trọng viết như thế nào sao?"

"Ừm, ta chẳng những biết, còn vô cùng am hiểu ý nghĩa của nó.", mặt Trình Tàng Chi vô cùng thong dong, như đã đoán trước chuyện này, "Không tin thì để ta viết cho ngươi xem!"

Nhan Tuế Nguyện vẫn chưa cản hắn, tóm lại chỉ cần có thể nhảy qua đề tài vừa rồi, liền sẽ khiến y cảm thấy mỹ mãn.

Mùi hương dịu nhẹ lạnh lẽo của tùng trúc thoang thoảng qua, Trình Tàng Chi đến bên cạnh Nhan Tuế Nguyện, cầm lấy bút lông y đã dùng khi nãy, dính đầy mực nước, tư thế chấp bút như vẽ nên thanh sơn bao la hùng vĩ, giữa ngòi bút như sinh ra từng đợt sóng của sông biển.

Trên giấy thình lình xuất hiện ba chữ —— Nhan Tuế Nguyện.

"Ngươi xem," Trình Tàng Chi dùng cán bút gõ gõ vào dòng chữ uốn lượn như rắn của mình, "Đây là tự trọng của ta."

Nhan Tuế Nguyện cúi đầu không nói gì, dù có dùng bao nhiêu lời cãi lại cũng đánh không tan cố chấp của người này.

Trầm mặc không nói một lời, Nhan Tuế Nguyện cầm tay Trình Tàng Chi, dưới sự kinh ngạc của hắn, chữ như mây bay viết trên giấy trắng.

—— Sai mà sợ sửa, làm sao ngăn lại.

Viết xong, Nhan Tuế Nguyện buông ra lòng bàn tay nóng bỏng, cảm giác như tâm lực đã hoàn toàn bị rút cạn.

Mu bàn tay nóng bỏng khó đỡ, Trình Tàng Chi nắm chặt tay của hắn, "Nhan Tuế Nguyện, trên đời này, không phải mọi chuyện đều có thể viết lại. Tâm ý của ta, để ta viết, không nhờ ngươi. Ngươi chịu hoặc không chịu, tâm ý ta, tạc khắc vào tâm, mãi mãi không mài mòn. Tâm ý của ngươi, thuộc về ngươi, sự tồn tại của nó còn mãnh liệt hơn so với thiên hạ mài ra từ đao kiếm, kiên định hơn cả mục tiêu của lòng người."

"Tối nay, ta tới rồi thì cũng sẽ không sợ bất luận kiềm chế uy hiếp nào, cũng không sợ ngày sau, vì ngươi vạn kiếp bất phục."

Trong điện vốn là nơi để thực hiện trai giới, thường xuyên sẽ đốt dây hương, vừa ngửi đã biết không chỗ nào không có Phật Tổ nhìn xuống.

Lời thề của kẻ bất cần đùa giỡn còn rạng rỡ hơn cả thái dương, đáng giá hơn cả lời hứa ngàn vàng của quân tử, thấm sâu tâm can.

Nhan Tuế Nguyện bỗng nhiên ngộ ra vì sao thế nhân đều nói lãng tử quay đầu quý hơn vàng.

"Ta...hiểu."

Âm thanh nam tử đột nhiên trở nên vô cùng mơ hồ kỳ ảo, lại vẫn khiến người khác nghe rõ ràng từng chữ.

Bên tai Trình Tàng Chi cứ như truyền đến tiếng rung chuyển khi bãi bể hóa nương dâu. Đây là lần đầu tiên hắn nghe y đáp lại, nhưng lại khiến hắn khó hiểu thâm ý. Dù vậy, hắn cũng không dám mở miệng hỏi.

Hắn muốn hỏi, câu "Ta hiểu" này của Nhan Tuế Nguyện ngươi, đến tột cùng là hiểu ra cái gì? Là hiểu qua loa cho xong chuyện? Là hiểu rõ tâm ý nhưng vẫn cự tuyệt? Vẫn là hiểu rõ rồi ghi tạc vào tâm?

"Ngươi...nếu ngươi thật sự hiểu, vậy là được rồi.", âm giọng Trình Tàng Chi nghe như vô cùng mỏng manh, "Không phải là cái hiểu ta nghĩ, cũng...không sao."

Nhan Tuế Nguyện nghiêng đầu, an tĩnh hồi lâu mới nói: "Duyện Châu bẩm tấu rằng Tỏa Long Tĩnh đang bị lũ lụt, khiến bá tánh nửa thành chịu tai ương ngập úng, chắc ngươi cũng biết rồi.", không đợi Trình Tàng Chi trả lời, y liền nói thẳng: "Ngươi không cần xen vào việc này. Ta sẽ tự thỉnh mình đi với Hoàng Thượng, một mình bình định loạn ở Duyện Châu, cả lời đồn đãi kia nữa."

Trình Tàng Chi đột nhiên cười ra tiếng, "Không thể. Duyện Châu, ta không đi không được."

Nhan Tuế Nguyện quay đầu nhìn thẳng hắn, "Trình Tàng Chi, ngươi chờ ta từ Duyện Châu trở về. Chỉ cần ngươi ở Thanh Kinh chờ ta, ta nhất định nói cho ngươi một đáp án chắc chắn."

"Ngươi lấy chuyện đáp ứng hay không đáp ứng ta để uy hiếp ta?", ánh mắt Trình Tàng Chi chảy ra ánh trăng mỏng lạnh, "Ngày đó ở khách điếm ngoài thành Kim Châu, ta đã nói với ngươi rằng giữa chúng ta chỉ có tình, không cho phép trộn lẫn vào những chuyện khác. Ta vẫn như ngày đó, không thay đổi sơ tâm."

"Ta biết ngươi đang lo cái gì, truyền thuyết được truyền lưu nhiều năm ở Duyện Châu nói, khi Tỏa Long Tĩnh thấy thiên tử đại diện cho tà long liền sẽ xuất hiện xoáy nước. Nếu lúc ta đi lại trùng hợp có dị tượng xoáy nước, thì ta sẽ bị coi là nghịch tặc mưu phản. Đến lúc đó, sẽ bị người trong thiên hạ đuổi giết."

"Nếu ngươi biết, cần gì phải tự đi tìm đường chết?"

"Ta không tin cái thứ gọi là Tỏa Long Tĩnh xoáy nước, cũng không tin mệnh do trời định. Nếu đúng như vậy, ta lập tức đào mở Tỏa Long Tĩnh, để cho người trong thiên hạ xem kỹ, trong cái giếng nát này có thể câu ra con tà long nào, chỉ sợ câu ra được mấy con giun."

"......"

Nhan Tuế Nguyện nhất thời nghẹn họng, đào mở Tỏa Long Tĩnh, thật ra cũng là một ý tưởng sáng tạo khác người, "Trình tiết độ sứ, quả nhiên hơn người."

Mặt mày Trình Tàng Chi sáng lên, có vẻ có chút đắc ý, "Ta còn có ý tưởng lớn mật hơn, chỉ là cần Nhan thượng thư phối hợp."

"......" Nhan Tuế Nguyện nghiêm túc, "Không cần suy nghĩ, ta không phối hợp."

Lại bị cự tuyệt.

Tiếng gõ mõ canh ba đã tới, ánh trăng mông lung, canh giờ như đầu mũi tên phóng đi cực nhanh.

Nhan Tuế Nguyện cùng Trình Tàng Chi vẫn giằng co như trong đêm đó ở Kim Châu, chỉ là hơi có chút khác biệt. Giờ hai người, mỗi người đều ngồi một đầu án thư.

Trình Tàng Chi nghiêng bên phải nhìn về phía trước, liền thấy Nhan Tuế Nguyện kéo một trản đèn ngọc tới gần mình. Nương vào ánh đèn chói lọi, Trình Tàng Chi thấy được khuôn mặt như ngọc kia, chợt sáng chợt tối.

Khóe môi hơi hơi cong lên nghiêng về bên phải, Nhan Tuế Nguyện cười như không cười mà nói: "Trình tiết độ sứ, bản quan gần đây nhàn rỗi, có rất nhiều tinh lực để cãi nhau với Trình tiết độ sứ."

Trình Tàng Chi cong cong khóe miệng, thành thật ngồi trở lại trên án thư: "Nhan thượng thư lúc bận rộn vẫn tốt hơn nhiều, ít nhất ta còn có thể xum xoe lấy lòng, trộm hương trộm ngọc."

"......"

Nhan Tuế Nguyện trừng mắt liếc hắn một cái, rồi sau đó nghiêng đầu nhìn về phía khung cửa sổ khắc hoa. Phía trên song cửa có thể thấy mặt trăng mờ ảo mong manh như cánh ve sầu. Y ngắm trăng, thấp giọng nói: "Lần trước, không phải Trình tiết độ sứ ở trong lao ngục Hình Bộ oán giận, nói bản quan tình nguyện xem thi thể cũng không xem sao xem trăng à. Bản quan hiếm khi rảnh rỗi, vậy thì toại nguyện Trình tiết độ sứ vậy."

"......"

Trình Tàng Chi ớ miệng trăn trối, dở khóc dở cười, rốt cuộc chỉ có thể oán hận bản thân đã cho y một cái cớ tốt như vậy. Hắn không nhụt chí, phát huy hết tinh thần kiên cường lì lợm la liếm của mình, nói: "Tuế Nguyện, tại sao ngươi lại sợ ta đến gần ngươi tới vậy?"

Nhan Tuế Nguyện ngậm miệng không nói, cũng không cho hắn nửa cái ánh mắt.

Trình Tàng Chi vẫn lải nhải, "Không phải Thánh nhân ai cũng nói, thực sắc tính dã sao? Ngươi hà tất phải thận trọng sợ sệt, nếu ngươi thật sự không hiểu chuyện này, có thể nhìn trước vài bức họa thoại bản linh tinh. Nếu ngươi vẫn cảm thấy kiêng kị...ta sẽ lại nghĩ biện pháp."

*Thực, sắc, tính dã: ăn uống tình dục là bản năng con người.

"......" Nhan Tuế Nguyện không nói gì để đáp lại, ngưng mắt ngắm nghía hắn, hồi lâu mới nói: "Trình đại nhân, bẻ thẳng thành cong vốn là chuyện ép bức người khác." Cổ họng hơi hơi khựng lại, "Trình đại nhân có thể có biện pháp nào à?"

"Nhan thượng thư, ta từng nghe nói có loại dây đàn làm từ tơ tằm se," Trình Tàng Chi thản nhiên nhìn thẳng vào y, "Nhưng mà, tơ tằm se lại cũng có thể dệt thành nhuyễn giáp, chứng tỏ người tính thẳng như dây đàn cũng chưa chắc không thể cong như móc câu, đặc biệt Tuế Nguyện ngươi là người thông tuệ, chỉ sợ có đôi khi cũng không biết hết được tâm tư bản thân."

"...... Trình đại nhân, ngài thật ra không giống võ tướng chút nào," Nhan Tuế Nguyện rũ mi, "Mà càng giống một công tử lêu lổng phong lưu, miệng đầy ngụy biện."

Trình Tàng Chi cười khẽ, "Vậy ngươi thích sao?"

Nhan Tuế Nguyện ngước mắt, "Trình đại nhân, nếu ta không muốn...ở dưới thì sao?"

Trình Tàng Chi tức khắc cười ngặt nghẽo như hoa rơi tán loạn, "Tuế Nguyện, hóa ra ngươi sợ cái này sao?"

Sắc mặt Nhan Tuế Nguyện lạnh xuống, "Trình đại nhân như sói như hổ, là ai cũng không thể không sợ, xem ngươi là địch. Bản quan thanh chính nửa đời, không muốn rơi vào bất kham."

"Cái này đơn giản lắm." Trình Tàng Chi tràn đầy ý cười, "Ngươi cũng không phải lần đầu tiên ở phía trên ta, ta cũng từng nói qua sẽ nằm dưới hầu hạ ngươi.", lời nói ở Kim Châu và điện Hàm Nguyên còn văng vẳng bên tai.

Ánh mắt Nhan Tuế Nguyện tối lại, thất thần trong thoáng chốc. Sau đó lại hiện nét khó hiểu, kỳ quái.

Người đang trước mắt y, phong hoa sáng lạng, có công lao cái thế, đạt thành chí hướng cao rộng chinh chiến vạn dặm của y ngày xưa. Lẽ ra hắn nên phong vương bái tướng, phong thê ấm tử*, vinh quang vô hạn. Đáng tiếc hắn lại sinh trong vương triều không thấy ánh mặt trời, hầu hạ một quân vương vô năng đa nghi, quyển báo công huân cũng thành bùa đòi mạng.

*Phong thê ấm tử: vợ và con được đặc quyền và phong chức tước.

Trái tim nóng lên, ánh mắt lại lạnh.

"Trình đại nhân," Nhan Tuế Nguyện vốn muốn nói, người như ngươi hà tất phải ở dưới chịu khuất phục, y không đáng để hắn làm vậy. Nhưng lời nói đến bên môi, cuối cùng lại trở thành: "Trời sắp sáng, Trình đại nhân còn chưa tính đi sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.