Editor: Miri
- -------------------
Ba người Nhan Tuế Nguyện, Trình Tàng Chi cùng Sầm Vọng vừa vào Lưu phủ liền cảm thấy không khí nặng nề đau thương. Lưu Nghiên cáo ốm không tảo triều nhiều ngày. Đích tử bỗng nhiên gánh năm mạng người trên lưng khiến cho đỉnh đầu hắn như mọc rêu xanh, giữa trán hiện ra khe rãnh khổ sở, cả người ảm đạm tĩnh mịch.
Ba người bị dẫn đến thư phòng Lưu Nghiên đàm luận công sự.
Lưu Nghiên vừa mở miệng, nước mắt đã lã chã rơi xuống: “Nhi tử ta tuy không bằng ba vị tráng niên đầy hứa hẹn, nhưng xưa nay thông minh hiểu chuyện, ở Thư Học chăm chỉ dùi mài, chỉ đợi sớm ngày vượt qua khảo hạch của Quốc Tử Giám, trở thành sĩ tử của Quốc Tử Giám rồi được nhận vào Hàn Lâm Viện, biên tu sách sử. Sao nó lại có thể mưu sát đồng môn!” Lưu Nghiên ôm ngực thê lương, tiếp tục, “Vào Hàn Lâm là tâm nguyện cả đời của nhi tử ta, sao có thể đi mưu sát đồng môn!”
“Lưu thượng thư chớ kích động, quý công tử trước mắt còn chưa bị Tam ty hội thẩm định tội. Nếu Lưu đại nhân muốn giải oan cho quý công tử thì cần phải bảo trọng thân thể, nếu công tử chưa được giải sạch oan khuất, đại nhân đã ngã xuống trước, quý công tử tất nhiên cũng sẽ tự trách khó an.”
Trình Tàng Chi luôn luôn rất biết cách dùng ngôn từ, quen ổn định tâm thần người liên quan án mạng, Lưu Nghiên bây giờ cũng được Trình Tàng Chi trấn an bình tĩnh lại.
Sầm Vọng chỉ là đề phòng Nhan Tuế Nguyện tính thẳng như dây đàn kia kích thích Lưu Nghiên, không quan tâm chuyện khác.
Nhan Tuế Nguyện bị mấy câu giải oan tự trách này kia của Trình Tàng Chi làm cho khó chịu, lại ngại Lưu Nghiên đang tràn ngập bi thương, nếu lấy khẩu cung bình thường thì sợ cũng sẽ kích thích Lưu Nghiên.
Hai người Nhan, Sầm rời khỏi thư phòng, để cho Trình Tàng Chi một mình lấy khẩu cung Lưu Nghiên.
Ước chừng qua mấy canh giờ, Trình Tàng Chi chui ra đi thẳng đến chỗ Nhan Tuế Nguyện.
Sầm Vọng thấy thế thì nhấc chân đi mất, còn thường thường lầm bầm trong miệng bốn chữ đồi phong bại tục, cố gắng sống sao cho xứng với chức vụ ngự sử, vốn là ngôn quan hay lải nhải của mình.
*Ngôn quan: quan hay can gián vua, vạch tội.
Trình Tàng Chi cũng không ngại Sầm Vọng rời đi, dù sao Nhan Tuế Nguyện không khiến cho Lưu Nghiên lại chịu kích thích, Sầm Vọng tại đây cũng không giúp được gì, có khi còn vướng tay hắn.
Bàn tay Trình Tàng Chi vốn đang chắp tay hành lễ, sau khi Sầm Vọng đi xa rồi thì từ từ sờ lên tay Nhan thượng thư.
Cùng người nắm tay, cùng quân thuật án.
“Trình đại nhân, ngươi rốt cuộc đã hỏi ra gì?” Nhan Tuế Nguyện ráng nhịn bàn tay đang sờ sờ vuốt vuốt của Trình Tàng Chi mà từ tốn hỏi.
Trình Tàng Chi liếc qua cái cổ trắng của Nhan Tuế Nguyện, cuối cùng lại nắm chặt năm ngón tay của y, nói: “Nhan thượng thư sốt ruột làm gì, Lưu đại nhân nói hắn ở Thư Học có một bằng hữu cùng chung chí hướng, chỉ là sau khi án phóng hỏa xảy ra xong, bằng hữu kia không còn xuất hiện nữa.”
Nghe vậy, Nhan Tuế Nguyện liền nhíu mày rút tay về.
Trình Tàng Chi lập tức túm lại tay Nhan Tuế Nguyện, lì lợm la liếm không buông.
“......Trình tiết độ sứ, bản quan biết ngươi không có bệnh, nhưng cứ tiếp tục điên như vậy thì cũng không phải chuyện có thể vãn hồi.” khuôn mặt Nhan Tuế Nguyện nguội lạnh, giọng điệu cứng đờ, “Bản quan còn muốn tới Thư Học, thỉnh quân tự trọng.”
Trình Tàng Chi thấy y đang giận thật, liền buông tay hòa nhã nói: “Không cần đi Thư Học hỏi thăm, ta hỏi rồi, Lưu Nghiêu quan hệ rất tốt với bằng hữu kia, từng nhiều lần mời hắn đến thượng thư phủ làm khách, nhà của sĩ tử kia ở đâu, ta cũng đã hỏi.”
Nhan Tuế Nguyện phủ tay áo rộng xuống che không chừa chỗ nào, trầm ngâm mấy phần, hỏi: “Nhà ở đâu?”
Trình Tàng Chi nhìn động tác nhỏ đầy vẻ thần hồn nát thần tính của y, tâm tình vô cùng sung sướng, mỉm cười: “Ta đưa ngươi đi.”
Hai người một đường đi thẳng đến gia đình sống trong túp lều ở Thanh Kinh, hai bên lề đường dơ bẩn hỗn loạn không chịu nổi, trong không khí mơ hồ tràn ngập mùi hôi gắt mũi. Đôi lúc còn có vài con chuột cống xám xịt bốn chân nhảy ra từ nước bẩn, theo sát sau chúng là vài con mèo mun có lông đã cứng thành khối.
Vẻ mặt Nhan Tuế Nguyện vẫn bình thường, thẳng đến khi có một tên hình như điên điên khùng khùng lảo đảo lắc lư, nghiêng ngả đụng vào bọn họ.
“Không đụng tới ngươi chứ?” Trình Tàng Chi tránh đi người nọ, mắt nhìn Nhan Tuế Nguyện cũng đang né ra như hắn.
Nhan Tuế Nguyện nhìn hướng đi của kẻ điên khùng kia, lại phát hiện người nọ đã không thấy tăm hơi, mà trong tay y rõ ràng lại là một mảnh giấy truyền tin.
“Hộ nhà thứ năm ở phía trước, mau đi, nếu không oan trầm biển sâu.”
Hai người nhìn nhau, lại bất chấp dưới chân đạp nước bẩn vũng bùn, thả người nhảy về hướng nhà được chỉ trên giấy. Trình Tàng Chi hiển nhiên đã quen đường đi nên động tác nhanh hơn, bởi hộ nhà nhắc trên giấy kia chính là nhà Tần Thừa.
Có chuyện khẩn cấp, Trình Tàng Chi trực tiếp xoay người nhảy qua tường. Ngay lúc đó, hắn thấy một đám thích khách mặc áo đen bao vây túp lều bị gió lạnh thổi quét lung lay sắp đổ, trong đó là một bà lão đã lớn tuổi mặt trắng như tờ giấy, thân run như sàng rây.
Thân hình cường tráng như du long của Trình Tàng Chi xuyên mạnh qua bóng đêm, vẫn chạy nhanh như đuổi trăng bắt trời nhưng lại không tiếp kịp lưỡi dao sắc rơi xuống cực nhanh.
Leng keng một tiếng, đoản kiếm ánh lạnh như sương hàn tùy ý phóng ra, chặt đứt lưỡi dao sắc đang sắp chém vào bà lão. Trình Tàng Chi không kịp quay đầu đi xem người nào ném kiếm, lập tức chạy tới tiếp cận bắt lấy bà lão, quét mắt đảo qua mấy tên thích khách áo đen.
“Làm phiền Trình tiết độ sứ bảo vệ bà lão.”, dây cước bạc trên cổ tay Nhan Tuế Nguyện thu hồi, đoản kiếm cũng theo đó mà trở về tay chủ nhân.
Bạch y khanh tướng, lại là tay cầm kiếm lạnh như sương, tựa như kiếm khách tiêu sái vô tình cười uống cạn chén rượu rồi giết người, lại cũng như mặc khách* nhã nhặn phong lưu của Ngụy Tấn, mượn kiếm múa một khúc hồng trần.
*Mặc khách: kiểu như thư sinh, người có văn chương thi phú.
Đôi mắt như đá đen của Trình Tàng Chi đều chỉ tràn ngập hình bóng của Nhan Tuế Nguyện, mi dài tóc mây, toát ra vẻ thờ ơ, đôi mắt đào hoa chứa suối trong suốt chảy xuôi ra biển rộng, làm say đảo đầu óc quỷ quyệt lòng dạ đồi bại của hắn, càng trùng khớp với hình ảnh thiếu niên đã từng thả hắn đi mười năm trước lúc Đại Ninh loạn lạc.
Hắn bừng tỉnh, bỗng thấu hiểu lý do ba năm qua hắn có thể ở chung hòa bình, dây dưa cùng Nhan Tuế Nguyện. Sắc đẹp mê người như vậy, đừng nói phải khiến hắn dùng hết kiên nhẫn cùng danh dự để dây dưa ba năm, dù có phải trả giá bằng bản thân, cũng coi như một lần mua bán không lỗ.
Chỉ là, Nhan Tuế Nguyện ngươi đến tột cùng là kiếm khách vô tình hay là mặc khách nhã nhặn, giữa chúng ta rốt cuộc là thâm thù biển máu hay là ân sâu như biển?
“Tuế Nguyện phải bảo vệ ta cho tốt nhé. Ây da, ta đã nhiều năm không cầm kiếm, may mà còn Tuế Nguyện ở đây.” Trình Tàng Chi điên cuồng diễn trò dù không ai thỉnh, tiện bề đã quên luôn thân phận Hà Tây tiết độ sứ của mình, cũng đã quên mười vạn quân Hà Tây trung thành gọi hắn một tiếng đô đốc.
Nhan Tuế Nguyện đang so chiêu với thích khách bỗng nhiên khựng tay, kiếm thế trở nên hỗn loạn trong vài chiêu. Đường đường là thống soái quân binh Hà Tây, vậy mà còn dám mặt dày nói ra câu đó, thật là làm y rửa mắt mà nhìn.
Trình Tàng Chi vừa lấy một vài đồ gốm chưa kịp nung chung quanh che chắn bà lão khỏi một vài thích khách, vừa nhìn Nhan Tuế Nguyện thân pháp lơ lửng như thần, dưới chân trần gian như tuyết, lại vừa nhìn Nhan Tuế Nguyện dung nhan sáng loáng như ngọc kia hưởng thụ, tự biến một hồi giết chóc đầy mùi máu tanh kia thành một chuyến phong lưu tới vườn lê đón gió trong lành.
Nhan Tuế Nguyện vẫn bình tĩnh như ban đầu giải quyết xong phiền toái cuối cùng, y đi về phía trước Trình Tàng Chi đang xem diễn nãy giờ, chưa từng liếc hắn một cái, hòa nhã nói với bà lão: “Nhi tử của bà có từng về nhà không?”
Bà lão nức nở rơi lệ, đôi mắt màu đen vẩn đục cuồn cuộn bi ai, “A Thừa, không về được! Đại nhân mau bắt lão phụ nhân ta chém đầu đi!”
“Đều là do lão phụ nhân lòng tham không đủ, A Thừa...là bị ta bức tử! Nếu không phải ta một hai phải muốn cá chép hóa rồng, A Thừa, nhi tử ta....!”
Bà lão vốn đã bị kinh sợ khi nãy, bây giờ đau đớn gào lên, nhất thời bi thống đến cực điểm, phụt ra một miệng máu bầm ngã xuống.
Nhan Tuế Nguyện cuống quýt đỡ lấy bà lão mới khiến cho bà không bị ngã đập xuống đất, mày y nhíu lại u sầu, không ngờ sau khi Lưu Nghiêu nhận tội lại còn chuyện mơ hồ khác.
Y ngước nhìn mắt Trình Tàng Chi, thấy thần sắc hắn tự nhiên, rất có vài phần phong khinh vân đạm. Việc hôm nay, Trình Tàng Chi sợ là đã sớm đoán trước, hắn lấy khẩu cung riêng với Lưu Nghiên, chắc chắn có giấu giếm trong đó.
Một mình cõng lên bà lão, Nhan Tuế Nguyện nhàn nhạt nói: “Hy vọng việc hôm nay không liên quan đến Trình tiết độ sứ.”
“Vốn đây là chuyện không liên quan ta.” Trình Tàng Chi bình tĩnh như nước, trả lời trầm ổn.
Nhan Tuế Nguyện thở dài, tim người rõ ràng chỉ lớn bằng bàn tay, vì sao lại có thể giấu đi đa đoan quỷ kế cùng với mưu tính rộng như sơn hà? Hắn tên Tàng Chi*, nhưng có lẽ lại là người giấu nhiều thứ nhất.
*Tàng Chi: Tức là “Không giấu giếm”
Bên trong hoàng cung Thanh Kinh.
Hoàng đế Đại Ninh Lý Thâm khô khốc ngồi trước long án, tay quăng bừa mấy quyển tấu chương, ngay lập tức, dưới long án rơi rớt tan tác mấy chục tấu chương.
Dương Phụng Tiên làm hết phận sự nhặt lên tấu chương, sửa sang ngay ngắn xong mới đặt lên lại long án.
“...Nhặt lên làm gì.” Lý Thâm ngữ khí lạnh nhạt, mặt mày chưa động, “Án tử Lưu Nghiêu còn chưa thẩm, tấu chương cầu tình đã chất thành núi, thật thú vị.”
Dương Phụng Tiên cân nhắc một chút, “Cũng không xem như chưa thẩm, Nhan đại nhân có vẻ đã rõ ràng.”
“Trình Tàng Chi đi theo, Nhan Tuế Nguyện mười thành lực chỉ sợ sẽ hóa năm thành vì hắn.” Lý Thâm xoa xoa giữa mày, “Trẫm thật ra muốn nhìn xem Quốc Tử Giám đã bê bối thành dạng gì mới có thể làm Lưu Huyền sốt ruột như vậy.”
Dương Phụng Tiên nghi hoặc khó hiểu, liền nói: “Quốc Tử Giám hẳn là không liên quan đến án tử này, thánh thượng không cần lo lắng.”
Lý Thâm nện một quyển tấu chương vào ngực Dương Phụng Tiên, lạnh giọng: “Triều dã trên dưới, chỉ có một cái Nhan Tuế Nguyện không khinh không dối gạt trẫm, các ngươi đều cho trẫm là người mù kẻ điếc!”
“Nô tỳ không dám!” Dương Phụng Tiên cuống quýt quỳ xuống đất.
Lý Thâm điều tiết lại hơi thở, ánh mắt dừng ở trên khói hương lượn lờ, chóp mũi quanh quẩn một chút Long Tiên Hương.
“Mật chỉ với Nhan Tuế Nguyện, nghiêm tra Thư Học, vô luận có liên quan đến vụ án hay không.”
Dù sao có Nhan Đình ở đây, Nhan Tuế Nguyện thọc vào sào huyệt Lưu Huyền, chẳng lẽ Lưu Huyền còn dám giết Nhan Tuế Nguyện?
“Nô tỳ tuân chỉ.” Dương Phụng Tiên lau lau mồ hôi lạnh trên thái dương, “Chỗ Trình đại nhân vẫn không truyền chỉ như cũ?”
Lý Thâm liếc mắt nhìn Dương Phụng Tiên, nói: “Trình Tàng Chi là môn sinh của Tể tướng Lưu Huyền, cũng không rõ quan hệ giữa hắn và Đô Ngự sử đại phu Vệ Chính. Hắn ở bên cạnh Nhan Tuế Nguyện ba năm, Nhan Tuế Nguyện cũng chưa thăm dò ra hắn rốt cuộc có phải người bên kia không.”
Dương Phụng Tiên hiểu rõ, thánh thượng ngụ ý là đường đi của Trình Tàng Chi không đoán được, lai lịch không rõ, lại còn không biết cấu kết với thế lực nào.
“Nhưng Nhan đại nhân cùng Trình đại nhân...hình như là dây dưa không rõ, cũng đã lâu.” Dương Phụng Tiên nghĩ đến cảnh Trình Tàng Chi ở Nhan phủ, rất sầu lo nói: “Có lẽ, hai vị này thật sự...”
Lý Thâm vô vị cười cười, “Không thể nào, Nhan Tuế Nguyện chính là chất tử của Nhan Đình, huống hồ Trình Tàng Chi trước đó còn theo gót Nhan Tuế Nguyện bày tỏ cõi lòng ba năm, nhưng ngươi thấy Trình Tàng Chi vô cùng săn sóc Nhan Tuế Nguyện sao? Còn không phải hắn đi theo phá đám Nhan Tuế Nguyện phá án tử.”
Dương Phụng Tiên được hoàng đế nhắc nhở xong thì hiện ra bộ dáng tỉnh ngộ, liên tục tán thưởng Hoàng Thượng anh minh. Cuối cùng lại thay sang một mặt nạ mang vẻ khó hiểu, nói: “Vậy Trình đại nhân tự hủy thanh danh để làm gì?”
Lý Thâm nghĩ đến mục đích của Trình Tàng Chi liền đau đầu choáng não, liên tục xua tay nói: “Nhan Đình không cho Nhan Tuế Nguyện ra chiến trường, càng không cho phép y nhúng tay quân vụ, ngoại trừ chức vị Hình Bộ thượng thư, trẫm thật đúng là không biết Trình Tàng Chi có mưu đồ gì với Nhan Tuế Nguyện.”
Dương Phụng Tiên thấy tình trạng đau đầu của Lý Thâm càng ngày càng nghiêm trọng, vội vàng tiến lên xoa ấn huyệt vị ở hai sườn, ôn tồn bảo: “Hoàng Thượng vẫn là nên nghỉ ngơi một chút.”
Lý Thâm hô một tiếng ừ nhỏ, bởi vì đau đầu nên hắn đã không còn có thể phê duyệt tấu chương bình thường ở ngự thư phòng, mà thân là đại thái giám bên người hoàng đế, Dương Phụng Tiên vì quân phân ưu cũng đã mấy năm.
Một đám người hầu uy thế mênh mông đưa Lý Thâm về tẩm cung, Dương Phụng Tiên cong eo nhìn theo thánh giá rời đi, mãi đến khi thánh giá chỉ còn là bóng mờ mới thẳng lại cột sống.
Dương Phụng Tiên khinh thường trào phúng cười một tiếng, triệu tới thống lĩnh cấm quân Phương Quy nói: “Truyền tin, bệnh đau đầu của Hoàng Thượng càng ngày càng nặng.”
“Vâng, Dương công.” Phương Quy cúi đầu, ánh mắt âm u không rõ.
- ------------------
Lời tác giả:
Nhan: Có thể mang binh đánh giặc, nhưng không bảo vệ được mình?
Trình: 《 Sổ tay câu dẫn Nhan thượng thư 》nói, Nhan thượng thư thích người làm nũng. Ta thử làm một lần.
Nhan:............