Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 104: Chương 104: Chương 101




Mai Như ở nơi đầu sóng ngọn gió được Hoàng Hậu triệu kiến, thật là được ban đại ân, thâm ý mọi người đều có thể đoán được —— Mai phủ sắp có một vị Thái Tử Phi.

Nhưng Mai Như lại cực kỳ nôn nóng. Nàng thà rằng có danh khắc phu, cả đời không gả, cũng không muốn cả ngày nhìn thấy Hoàng Hậu cùng Thái Tử, còn có Bảo Tưej công chúa không hiểu chuyện. Nghĩ đến mấy người này, cả người khó chịu.

Cho nên, lúc này đối mặt với ý tốt của Lý hoàng hậu, Mai Như không muốn nhận. Lý hoàng hậu hỏi cái gì, nàng quy quy củ củ đáp cái đó, nhất cử nhất động không hề vui sướng có ý nịnh bợ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hoàn toàn làm lơ ý Hoàng Hậu.

Cũng đâu phải kẻ ngọc.

Nhìn thấy Mai Như có thái độ này, trong lòng Lý hoàng hậu rõ ràng —— nha đầu này không muốn là, Thái Tử làm phi. Kỳ thật, nàng hiện tại hỏi một câu, là phúc khí của nha đầu này, người bình thường không nói mang ơn đội nghĩa, cũng nên nhớ trong lòng, thật là không biết điều! Lý hoàng hậu không vui nhíu mày.

Gặp lại nàng đứng ở phía dưới, rất có khí chất thanh cao giống Bình Dương tiên sinh, Lý hoàng hậu càng thêm không thoải mái, nàng chỉ nói: “Tam cô nương lần này đi sứ hồi triều, bổn cung còn chưa thưởng.”

“Nương nương, đây là bổn phận của thần nữ, không nhận thưởng.” Mai Như quả quyết chối từ nói.

Rõ ràng muốn từ đỏ

Lý hoàng hậu lạnh lùng nói: “Tam cô nương không khỏi quá mức khách khí. Bổn cung luôn luôn cực kỳ thưởng thức Tam cô nương, hiện giờ muốn thưởng cũng không được sao?” Giọng nói lạnh rất nhiều, rất không vui.

“Thần nữ không dám.” Mai Như vội vàng quỳ xuống.

Lý hoàng hậu nén giận cười, Khôn Ninh Cung to như vậy chợt liền an tĩnh lại, anh tĩnh khiến hô hấp nhẹ của mọi người trở nên rõ ràng hơn.

Làm Hoàng Hậu tức giận, Mai Như căng thẳng, lại vẫn cúi đầu, quỳ gối chỗ đó, không chịu thua.

Thấy nàng như vậy, Lý hoàng hậu cũng không bảo Mai Như đứng lên, chỉ lạnh lùng nhìn nàng. Lý hoàng hậu muốn ra oai phủ đầu, trị nha đầu này không biết điều. Mai Như mới quỳ một lát, có cung nữ tiến vào bẩm báo nói tiểu thái giám Ngự tiền tới. Lý hoàng hậu đỡ tóc mây, bảo thái giám vào, thuận tiện mời Mai Như đứng lên.

Mai Như vẫn cúi đầu đứng ở chỗ đó.

Tiểu thái giám tiến vào thỉnh an Hoàng Hậu, nói: “Nương nương, Hoàng Thượng mời Mai cô nương”

Lý hoàng hậu tuy cười, ánh mắt lại lạnh. Cứu binh tới không khỏi quá kịp thời, Hoàng Thượng thật đúng là tâm tâm niệm niệm học trò của Bình Dương tiên sinh! Nếu không thể để Thái tử lấy Mai Như làm sao bây giờ, Mai Như là học trò Bình Dương, lại vì triều đình lập công, vào mắt Duyên Xương Đế…… Khóe miệng nhếch một cái, Lý hoàng hậu cười hỏi: “Hoàng Thượng hắn mời Mai cô nương có chuyện gì?”

Tiểu thái giám trả lời: “Hoàng Thượng nghe nói Mai cô nương viết chữ đẹp, lúc trước làm thơ, muốn cho Mai cô nương sao chép.”

“Hoàng Thượng thật là nhã hứng.” Lý hoàng hậu vẻ mặt ôn hoà nói với Mai Như, “Một khi đã như vậy, Tam cô nương đi đi.” Chỗ nào còn giống vẻ mặt lạnh băng như lúc trước?

Mai Như bình tĩnh hành lễ Lý hoàng hậu, đi theo tiểu thái giám đến ngự tiền. Đi ra Khôn Ninh Cung, nàng thở ra, rồi lại có chút ẩn ẩn lo lắng.

Lần này đắc tội, về sau còn không biết sẽ thế nào……

Duyên Xương Đế lúc này ở Ngự Hoa Viên.

Đã bắt đầu mùa đông, Ngự Hoa Viên hoa vẫn nở, vừa lúc hoa thu cúc nở, trắng, tím, hồng,… Hoa cả mắt, khó trách Duyên Xương Đế có nhã hứng làm thơ.

Mai Như khi thỉnh an, mới phát hiện Phó Tranh cũng ở đó. Rất xa, tầm mắt hai người chạm nhau, Phó Tranh lại nhàn nhạt dời mắt. Hôm nay thời tiết khá tốt, hắn mặc trường bào tơ vàng chỉ bạc thêu ám văn, ngọc trâm vấn tóc, đai ngọc thúc eo, thân hình cao dài, hơi có chút văn nhân nhã sĩ. Mai Như đánh giá, hắn hẳn là tới cùng Duyên Xương Đế dạo chơi công viên, thuận tiện làm thơ. Mai Như tiến lên thỉnh an Duyên Xương Đế, lại nghiêng người thỉnh an Phó Tranh nói: “Thần nữ tham kiến điện hạ.”

Phó Tranh lúc này mới một lần nữa nhìn lại đây, không mặn không nhạt trả lời: “Tam cô nương.”

Hai người ở trước mặt người khác như đang diễn kịch, cảm giác này rất quái lạ…… Mai Như không được tự nhiên chớp chớp mắt, tất cung tất kính đứng ở bên cạnh.

Duyên Xương Đế nói với nàng: “Nghe nói Như nha đầu viết chữ rất đẹp, lại đây thay trẫm sao chép một bài thơ.”

Trên đời này rất ít người được nhìn thấy chữ của Mai Như, Duyên Xương Đế còn có thể nghe ai nói? Đơn giản là Phó Tranh. Nghĩ như vậy, Mai Như không được tự nhiên, nàng nhìn Phó Tranh. Người nọ chỉ lười biếng nhìn chỗ khác, làm bộ không liên quan đến mình. Mai Như không nhìn nữa, cung kính tiến lên. Sớm đã có tiểu thái giám mang thơ của Duyên Xương Đế lại đây. Nàng nhấc bút, chấm chấm mực, sau đó đặt bút.

Ngày này Mai Như tuy ở Lý hoàng hậu bị khó xử, nhưng ở trước mặt Duyên Xương Đế lại lộ tài.

Duyên Xương Đế khen chữ nàng tự còn có linh khí, mặt rồng đại duyệt. Sau đó, chữ Mai Như cùng tranh của nàng ở kinh thành cũng có chút danh. Phàm là người học văn đều muốn chiêm ngưỡng chữ mà hoàng đế khen “Thú vị lại có linh khí” là như thế nào. Tranh của Mai Như rất ít, bây giờ được truyền ra xa vô cùng kì diệu.

Hôm nay sau khi Mai Như cáo lui, Phó Tranh lại liếc mắt nhìn nàng. Cái liếc mắt này ý vị thâm trường. Mai Như càng p không được tự nhiên.

—— nàng lại thiếu Phó Tranh một ân tình.

Từ trong cung ra, Mai Như lập tức hồi phủ. Xe ngựa còn chưa tới trong phủ, nàng nhận được lời nhắn của Phó Chiêu, nói có chuyện gấp, muốn gặp nàng ở tứ hỉ đường

. Sau khi Mai Như trở về, còn chưa gặp Phó Chiêu. Nghĩ đến trước khi rời kinh Phó Chiêu xác thật có việc gấp nói với mình, nhíu mày, nàng lập tức đi qua.

Chủ quán thấy Mai Như tới, dẫn nàng lên lầu hai, đi đến đường trong tận cùng vắng vẻ: “Cô nương, điện hạ ở bên trong.” Nói xong chủ quán lui xuống.

Đẩy cửa ra, Mai Như đi vào bên trong hai bước, vội vàng dừng lại.

Chỉ thấy Phó Tranh ngồi ở bên trong, đôi mắt nhìn nàng, ánh mắt đen như mực, vẫn là có ý gì đó rất thâm trường.

Nghĩ đến mình bị hắn lấy danh nghĩa của Phó Chiêu lừa gạt tới đây, Mai Như đứng ở cạnh cửa, cảm thấy xấu hổ vừa tức giận.

Phó Tranh đứng dậy. Nói với Tĩnh Cầm cùng Ý Thiền nói: “Bổn vương cùng tiểu thư nhà ngươi có chuyện muốn nói.” Hai người cũng chưa di chuyển. Phó Tranh luế các nàng cười lạnh nói: “Thôi, các ngươi muốn xem thì xem.” Nói xong hắn trực tiếp nắm chặt cổ tay Mai Như. Lực tay có chút mạng, Mai Như bị hắn nắm đau. Nàng tức giận nhìn Phó Tranh, Phó Tranh lại nhìn nàng, không tiếng động giằng co. Nhíu mày, Mai Như bị bắt nghiêng đầu phân phó nói: “Các ngươi đi ra ngoài trước.” Hai nha hoàn trong lòng run sợ, lúc này mới do dự đi ra ngoài.

Phó Tranh lúc này mới buông tay, sửa sửa tay áo, nói với Mai Như: “Nghe nói việc hôn nhân của nàng cùng Nguyễn Tứ Lang không thành?”

“Có được hay không không liên quan đến điện hạ.” Mai Như không thoải mái, trực tiếp nói.

Bị nói như vậy, Phó Tranh lại cười, hắn đạm nhiên gật đầu phụ họa nói: “Đúng vậy, nàng không muốn gả cho bổn vương, đương nhiên không liên quan gì đến bổn vương.”

Nghe hắn trêu chọc, Mai Như bực nhìn lại. Phó Tranh vẫn cười, ý vị sâu xa nói: “Đáng tiếc hôn nhân của nàng cùng người khác chắn chắn có liên qua.”

Người khác còn có thể là ai? Đơn giản là Hoàng Hậu cùng Thái Tử.

Bị chọc đến đau chân, Mai Như bất mãn trừng hắn.

Phó Tranh chỉ hỏi: “Hôm nay ở trước mặt Hoàng Hậu trước mặt, nàng trả lời như nào?”

“Ta trả lời như nào liên quan gì đến điện hạ?” Mai Như không vui nói.

Phó Tranh bỗng nhiên thở dài: “Không liên quan gì đến ta, chỉ là sợ nàng chọc bà ta không vui.” Hắn nhìn Mai Như, bất đắc dĩ nói: “Tính khí xấu của nàng……”

Mai Như hơi sửng sốt, mặt dần dần đỏ lên.

Ánh mắt Phó Tranh chằm chằm nàng, vẫn hỏi: “Nàng đồng ý với Hoàng Hậu?”. ngôn tình hay

“Không có.” Mai Như lắc đầu, thái độ dịu hơn.

Thấy thái độ của nàng dịu hơn, Phó Tranh được một tấc lại muốn tiến một thước, giơ tay sờ mặt nàng, hắn khen nói: “Làm tốt lắm cô nương.”

Mai Như vội vàng né tránh, tay Phó Tranh lại rơi vào khoảng không. Hắn cũng không không giận, chỉ nhẹ nhàng cười, giống như hàm chứa nước mùa xuân. Phó Tranh tiếp tục hỏi: “Nếu nàng không đồng ý, Hoàng Hậu sẽ ra oai phủ đầu với nàng sao?”

Nghĩ đến Lý hoàng hậu tức giận, Mai Như không đáp, chỉ cúi đầu, không nói lời nào.

Phó Tranh nhìn nói: “Xem ra là thế rồi.” Than một tiếng, hắn lại xoa mặt nàng, đau lòng nói: “A Như, Thái Tử sẽ không chịu để yên, hôn nhân của nàng cùng Nguyễn Tứ Lang chính là hắn ở giữa làm khó dễ, nàng vẫn không muốn gả cho ta sao?”

Tay hắn vuốt dọc theo gương mặt nàng, vuốt ve đến vành tai nàng, mặt Mai Như mặt đỏ lên.

Nàng vỗ tay hắn, giận dữ nhìn.

Phó Tranh hỏi: “Không muốn gả cho ta? Hay là —— nàng muốn gả cho hắn?”

Mai Như lạnh lùng nói: “Ta vừa không gả cho ngươi, cũng không gả cho hắn.”

“A.” Phó Tranh cười, hắn chậm rãi nói, “Thái Tử làm hỏng nhân duyên của muội, người trong phủ muội đi tra xét đúng không? Nói không chừng…… Hắn thẹn quá hoá giận, còn muốn phá thanh danh của muội.”

Mai Như vẫn nghiêng đầu không để ý tới hắn, chỉ cảm thấy người trước mặt càng không biết xấu hổ, trước kia còn biết để ý, hiện tại…… sắc mặt Mai Như càng thêm đỏ.

Phó Tranh thở dài: “Thôi, hôm nay ta tìm nàng, đơn giản là muốn nhắc nhở nàng

đề phòng hắn.”

“Biết rồi, không cần điện hạ nhắc?” Mai Như đáp một tiếng. Nói xong, nàng hành lễ xoay người đi, Phó Tranh giống như mới nhớ tới cái gì, gọi nàng một tiếng “A Như”, tùy ý dặn dò một câu: “Nếu Thập Nhất đệ tìm nàng viết chữ, nàng viết “ linh phi kinh”cho đệ ấy.”

“Linh phi kinh?” Mai Như tò mò.

Phó Tranh cũng không giải thích, chỉ nói: “Hôm nay nàng nợ ta một ân tình, coi như là trả ta.”

.....

Thái Tử nghe Mai Như cự tuyệt, quả nhiên tức giận, mắng: “Đồ không biết điều, ý tốt của bổn cung cũng dám coi thường, thật là không biết sống chết!”

Hắn lạnh lùng cười.

Kỳ thật không cần Phó Tranh nhắc nhở, Mai Như cũng biết mấy ngày nay mình nên an phận ở trong phủ, tránh ra đầu sóng ngọn gió, không ngờ tới ngày này Cùng Tuệ bên cạnh Đổng thị lặng lẽ lại đây tìm được Tĩnh Cầm, tiện thể nhắn nói Đổng thị muốn gặp Mai Như.

Đổng thị hiếm khi chủ động tìm nàng, Mai Như không dám trì hoãn, vội vàng đến Hồ gia.

Mới vừa xuống xe, Mai Như bị doạ sợ. Thấy cửa Hồ gia treo cờ trắng, bên trong còn truyền đến tiếng khóc. Mai Như sửng sốt, vội vàng đi vào, càng hoảng sợ!

Thấy nhà chính đã biến thành linh đường, Đổng thị một thân đồ trắng, quỳ gối bên kia hoá vàng mã!

“Dao tỷ tỷ.” Mai Như bước nhanh đi lên.

Nghe được giọng nói, Đổng thị nhìn lại đây, một đôi mắt sưng như quả đào. Mai Như vội vàng ngồi xổm xuống cạnh nàng, Đổng thị thái độ khác thường tránh tay nàng, chỉ bi thương hỏi: “Tuần Tuần, Hồ đại ca thật sự ổn sao?”

“Ta……” Mai Như dừng một chút, quay đầu đánh giá tình hình, nàng trong lòng bỗng nhiên như là bị cái gì đè xuống, một câu đều nói không nên lời.

Đổng thị nhìn nước mắt lại rơi xuống, nàng thống khổ nói: “Hồ đại ca đưa bạc cho muội?”

Những lời này bay trong tai, Mai Như choáng váng đầu, trong nôi tiểu Trường Sinh càng khóc lớn.

“Sao lại thế này?” Mai Như ngốc hỏi.

Hôm qua Đổng thị cùng Hồn đại nương an phận ở nhà, trong nhà lại đột nhiên có hai quan sai tới, thô thanh thô khí hỏi: “Nơi này có phải nhà Hồ Tam Bưu Hồ tham tướng không?” Đổng thị cùng Hồ đại nương không dám đắc tội, đương nhiên gật đầu. Hai quan sai lấy ra một số thỏi bạc, nói: “Hồ tham tướng đã chết ở trên chiến trường, đây là bạc của nha môn phát, các ngươi nhận lấy.”

“Đã chết?” Đổng thị sốt ruột, “Không có khả năng, mấy ngày trước đây còn nhờ người mang bạc về.”

“Vị nương tử này chúng ta sẽ không sai, ngươi xem chúng ta còn có danh sách.” Quan sai nói.

Hồ đại nương hoang mang rối loạn nhận, bản xem không hiểu, vội đưa cho Đổng thị. Đổng thị vừa thấy, nhất thời ngất xỉu. Đợi tỉnh lại, nàng hiểu ra. Đổng thị sắc mặt trắng bệ h, phân phó hai tiểu nha hoàn đặt mua linh đường, lại đệ Cùng Tuệ đi mời Mai Như.

Mai Như lúc này ngơ ngẩn, cùng Đổng thị vào phòng.

Chỉ thấy Đổng thị từ rương phía ra một túi bạc, nói: “Tuần Tuần, bạc này chúng ta không thể lấy.” —— túi bạc đúng là Mai Tương nhờ Mai Như mang lại đây. Đổng thị lại nói: “Mấy tháng gửi bạc ta cũng đặt ở bên trong. Tuần Tuần lấy về đi, làm đại ca muội đếm, nếu thiếu, cứ việc tới lấy.” Dừng một chút, nàng nói: “Hồ đại ca tuy rằng không còn nữa, chúng ta không thể thiếu nợ người khác.”

Nói xong lời này, nước mắt Đổng thị lại rơi xuống, nàng ôm Trường Sinh, quay đầu đi.

Mai Như mang túi bạc về phủ, đưa tới trước mặt Mai Tương, Mai Tương ngây ngẩn cả người, “Tuần Tuần, đây……”

Mai Như chỉ hỏi: “Đại ca, Hồ đại ca rốt cuộc còn sống hay chết?”

Nghĩ đến đệm chăn trống rỗng, hốc mắt Mai Tương bỗng chốc đỏ lên, hắn quay mặt đi.

Không cần bất luận đáp án gì, Mai Như bỗng nhiên khóc.

Mai Tương nắm chặt tay nàng, vội la lên: “Tuần Tuần, ta không tiện qua. Muội nói với nàng ấy, ta không cần nàng ấy phải làm gì, số bạc này nàng ấy nhận lấy, nàng là cô nhi quả phụ còn có lão thái thái……” Mai Tương than một tiếng, khẽ cắn môi, tự mình chạy đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.