Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 123: Chương 123: Chương 120




Thời tiết tháng tám rất nóng, Mai Như nghỉ xong mở mắt ra, trên người chảy không ít mồ hôi.

Tĩnh Cầm ở bên cạnh quạt cho nàng, thấy nàng tỉnh, vội để cây quạt xuống đỡ nàng lên. Nghe được động tĩnh, Ý Thiền bưng một chén sương sáo ướp lạnh vào. Mai Như ăn một miếng, cả người mới cảm thấy thoải mái.

Năm nay trời quá nóng, sau khi Phó Tranh rời kinh, nàng một mình đến biệt viện phía sau núi.

Mai Như đang dưỡng thần, Tĩnh Cầm từ bên ngoài mang vào một bức thơ, nói: “Cô nương, Vương gia có thư.” Khi nói chuyện, trúc bên ngoài gió thổi rung động, Mai Như thoáng sửng sốt. Phó Tranh dặn dò, mỗi tháng Mai Như phải gửi đến Liêu Đông một bức thơ, nói tình hình trong phủ…… Nàng gửi ba bức, người này trừ ban đầu báo bình an, cuối cùng cũng gửi về một bức thư. Mai Như nhận mở ra vừa thấy ——

Thư này là Phó Tranh tự tay viết, có con dấu của hắn. Cũng không dài, chữ viết còn qua loa, chắc là hắn thật sự rất bận.

Phó Tranh vẫn báo bình an, lại dặn dò Mai Như chú ý sức khoẻ, đừng chạy loạn khắp nơi, còn nhắc tới chuyện phụ thân của nàng. Mai Dần ban đầu vẫn luôn ở Lễ Bộ, mấy ngày nay đột nhiên bị điều đến Công Bộ, bị phái đi Hoàng Hà sửa đê. Việc này xưa nay rất khổ, còn dễ dàng đắc tội người bản địa. Kiều thị rất lo lắng, mới nhắc với Mai Như, không ngờ tới Phó Tranh chủ động viết thư gửi về. Hắn trấn an Mai Như vài câu, nói chỗ tốt ở bên ngoài, nói ngắn lại, tất cả đều có hắn.

Nghĩ đến Phó Tranh tận tâm tận lực với Mai phủ, ngay cả bên ngoài vào sinh ra tử cũng để ý chuyện trong phủ, Mai Như cảm kích. Trúc ở phía trước cửa sổ trúc nhẹ lay động, nàng ngơ ngẩn nghe tiếng gió, hỏi Tĩnh Cầm nói: “Hôm nay ngày mấy?”

“Mùng mười.” Tĩnh Cầm trả lời, lại nhắc nhở nói: “Cô nương, trung thu còn phải tiến cung.”

Hơn hai tháng Lý hoàng hậu triệu Mai Như vài lần, Mai Như chỉ ứng phó qua một lần, sau đó lấy cớ phải làm chuyện của Duyên Xương Đế, tới biệt viện thanh tĩnh, nhưng trung thu không thể tránh khỏi đi. Suy nghĩ, Mai Như nói: “Hôm nay đi chùa Liên Hương.” —— sau khi Phó Tranh rời kinh, mười lăm hằng tháng nàng đều sẽ vào thúa thắp hương thay hắn.

Hôm nay vẫn đi buổi tối, điện đen tối nhỏ hẹp, hai ngọn đèn sâu kín âm thầm, nhảy dựng.

Mai Như thắp xong hương, lại một mình đi vào trong đình ngồi.

Phó Tranh không ở, nàng trôi qua mỗi ngày nhẹ nhàng không ít, mỗi ngày đọc sách vẽ tranh, lại hoặc là bớt thời giờ đi chỗ Bình Dương tiên sinh. Mai Như rất cảm tạ Phó Tranh, ít nhiều hắn chủ động đi Liêu Đông, cho nàng cơ hội. Nếu không mỗi ngày đối với người kia, Mai Như rất áp lực, nặng trĩu, chỉ sợ sẽ mắc lỗi. Hiện giờ hắn không ở bên cạnh, cách xa, Phó Tranh đối với nàng ngược lại nàng mới có thể ghi tạc trong lòng.

Ban đêm gió mát, thổi khiến tóc nàng rối loạn, Mai Như chính mình gom lại, nhẹ nhàng thở dài ra một hơi.

Trước trung thu đoàn người về vương phủ.

Trâu ma ma vẫn ồn ào. Mai Như chậm chạp không xử bà ta, cảm thấy Phó Tranh nói có đạo lý. Lòng người khó dò, người này hỉ ỷ thế hiếp người, rất dễ dàng bị nhìn thấu, dễ dàng bị đắn đo, huống chi còn có nhược điểm ở trong tay mình, mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. Hơn nữa Phó Tranh không ở trong phủ, cũng không có những lời đồn truyền vào trong cung.

Mấy ngày nay kinh thành nắng nóng, Đế hậu đi y viên tránh nóng, mọi người đo cùng nhau.

Mai Như không thích đi nơi đó, nơi tối tăm chậm rãi hiện ra bóng dáng nam nhân quả thực chính là ác mộng! Lần này là trung thu, nàng không trốn xong, chỉ có thể căng da đầu để đi.

Mai Như mới vừa an tâm, Thái Tử Phi tới xem nàng. Lại nói, nhiều Vương phi bên trong, Mai Như cũng cùng vị này qua lại hơi nhiều một chút. Nàng nhàn nhạt, chỉ có đối phương thân thiện, mới có thể nói mấy câu.

Tống Ngọc oán giận Mai Như: “Ngươi đã lâu không tới, chá cô trà uống hết chưa? Ta hiện giờ có được mấy thứ tốt, chờ lát nữa đưa cho ngươi.”

“Còn chưa uống hết.” Mai Như lắc đầu, lại khách sáo nói, “Chờ uống xong rồi lại xin thêm hoàng tẩu.”

Kéo tay nàng, Tống Ngọc mời nàng đi dạo trong vườn, thuận tiện hỏi: “Năm nay săn thú ngươi đi không?”

“Ta không đi.” Mai Như cười nói. Phó Tranh không ở, nàng đi quá phiền toái, còn không bằng ở nhà.

Tống Ngọc nghi hoặc nói: “Nhưng ta nghe nói phụ hoàng muốn khâm điểm ngươi đi?” Đột nhiên nghe thấy tin tức, Mai Như có chút kinh ngạc. Không đợi nàng hỏi, Tống Ngọc nói: “Hai ngày nữa hình như có một vị công chúa muốn tới, nàng cũng sẽ đi theo săn thú, giống như toàn bộ triều đình muốn ngươi đi cùng vị công chúa đó.”

“Công chúa?” Mai Như nhăn mày, trong lòng thoáng tính toán, nghĩ tới—— A Mâu. Nha đầu như quỷ tinh, đến Phó Tranh cũng nói nàng có mắt nhìn rộng, sao đột nhiên tới kinh thành? Mai Như trong lòng khó hiểu.

Quả nhiên, hôm sau Duyên Xương Đế ở điện minh đức triệu kiến Mai Như, nói A Mâu muốn tới.

A Mâu cùng Tây Khương sứ đoàn nhập kinh. Tây Khương sứ đoàn lần này đến đây, chủ yếu là muốn thương nghị lại chuyện tiến cống mỗi năm. Hiện nay điều kiện tiến cống, vẫn là khi Mai Như đi sứ Tây Khương năm ấy nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của nói. Hiện giờ Tây Khương ngại ngân lượng tiến cống quá nặng, cho nên phái sứ thần lại đây. A Mâu là tiểu nha đầu, mấy lão nhân Hồng Lư Tự cùng đi không thích hợp, Mai Như cùng nàng đã quen trước, nàng không thoái thác được, chỉ có thể lãnh lệnh.

Từ chỗ Duyên Xương Đế ra, Mai Như về viện mình. Nàng không thích ở y viên đi lại, chỉ muốn về sớm, sợ cái gì tới cái gì, khi qua cầu, Mai Như gặp được Thái Tử! Nàng tránh không khỏi, trong lòng căng thẳng, vẫn sắc mặt đạm nhiên tiến lên chào hỏi.

“Điện hạ.” Mai Như xa lạ nói.

Thái Tử ha ha cười: “Đều là người một nhà, còn khách khí như vậy làm gì?” Khó có lúc Phó Tranh không ở, người xinh xắn đứng ở trước mặt, Thái Tử có thể quang minh chính đại mà nhìn chằm chằm Mai Như. Hắn luôn cảm thấy dáng người Mai Như mềm mại trong xương cốt, cũng không biết là tư vị gì…… Miên man bất định, hắn mượn cơ hội hàn huyên nói: “Có rảnh tới trong cung ngồi, A Ngọc rất nhớ ngươi.”

Lời này tuy rằng là đang nói Thái Tử Phi, nhưng tầm mắt Thái Tử nhìn thẳng tắp đến người Mai Như. Mai Như không ngẩng đầu, chỉ “Ừm” một tiếng. Nàng cúi đầu cáo lui, nhưng Thái Tử lại cố ý chắn đường nàng, lên tiếng nói: “Thất đệ có tin trở về chưa?”

Nghe hắn nhắc tới Phó Tranh, Mai Như thoáng có chút thất thần. Phó Tranh che chở nàng, không có Phó Tranh, nàng đã sớm không có trong sạch…… Tim trầm trầm xuống, Mai Như thầm than một tiếng, nâng mặt, lạnh lùng cười, bịa chuyện nói: “Vương gia hai ngày trước vừa gửi thư, hỏi chuyện trong phủ, còn nói giữa mùa thu không thể ở phụ hoàng mẫu hậu báo hiếu, rất là tiếc nuối.”

Lời này cố ý nhắc tới Phó Tranh lãnh binh bên ngoài, Thái Tử không ngốc, hắn nghe hiểu. Cười cười, Thái Tử nghiêng người để Mai Như rời đi, phía trước có người liền vội vã lại đây gọi một tiếng: “Hoàng huynh!”

Giọng nói này rất sốt ruột! Thái Tử lặng lẽ nhíu mày, thấy Phó Chiêu xa xa đi tới, hành lễ với Thái Tử, lại cung kính chào hỏi với Mai Như nói: “Tẩu tẩu.”

“Thập Nhất đệ.” Mai Như gật gật đầu, thuận thế lui xuống.

Nhìn Phó Chiêu, lại giống như càng lúc càng xa Mai Như, Thái Tử lại nghĩ tới đêm mười năm tháng giêng ngày đó, hai người còn sóng vai đi với nhau, hiện giờ lại là tẩu tẩu…… Nhướng mày, hắn ý vị thâm trường mà cười.

Thái Tử cùng Thái Tử Phi ở phía đông. Bởi vì muốn làm giá, không thể làm càn, đâm oanh oanh yến yến kia ở Đông Cung đương nhiên không tới. Nhìn khuôn mặt tầm thường Tống Ngọc, Thái Tử cảm thấy không thú vị. Nửa đêm, nghĩ đến dáng người yểu điệu ban ngày kia, hắn mới có chút hứng thú, vừa lật người bên gối, vào từ phía sau mới có chút tư vị. Còn chưa xong chuyện đó, nhìn mặt Tống Ngọc, Thái Tử lại không thấy hứng thú nữa. Hắn nằm ở đàng kia, trong đầu không ngừng tính toán chuyện Mai Như cùng Phó Chiêu. Hắn muốn ly gián huynh đệ Phó Tranh, lại muốn bắt chẹt nhược điểm của Mai Như, làm dựa vào chính mình, nhưng không tìm được thời cơ, chỉ cảm thấy có hơi khó làm…… Thái Tử mặt ủ mày chau, Tống Ngọc bỗng nhiên ở bên cạnh kiến nghị nói: “Tháng sau săn thú, không bằng dẫn theo Chu lương viện?”

Lời này rất hợp tâm ý Thái Tử, hắn muốn một lính hầu đâu, chỉ tiếc mang theo thiếp thanh danh không tốt.

Thấy Thái Tử lộ vẻ khó xử, Tống Ngọc lời nói dịu dàng nói: “Chu lương viện là cháu ngoại Hạ thái phó, người tri thư đạt lý, còn biết cưỡi ngựa bắn cung, điện hạ dẫn theo cũng đúng.”

Thái Tử càng nghe càng có đạo lý, nghiêng đầu hôn Tống Ngọc, đáy lòng tức khắc có so đo, hắn từng bước một tính, săn thú chính là thời cơ tốt!

Tuần đầu tháng tám, Tây Khương sứ đoàn đến kinh.

Tính A Mâu kỳ quái, một hai phải để Mai Như hạ mình đi dịch quán nhìn nàng. Mai Như không so đo quá nhiều, vì thế đi.

Chỉ mấy năm không gặp, A Mâu cao hơn rất nhiều, ngoại hình cũng càng ngày càng đẹp, một đôi mắt đen to tròn, lộ ra lanh lẹ cùng đanh đá. Mai Như ban đầu còn tò mò người này nhìn thấy mình câu đầu tiên sẽ nói cái gì, không ngờ tới A Mâu trực tiếp hỏi: “Yến Vương đâu?”

Mai Như ngẩn người, trả lời: “Điện hạ đi Liêu Đông.”

“Yến Vương thành thân sao? Cưới vợ rồi à?” A Mâu vẫn hỏi không chút nào che giấu.

Mai Như suy nghĩ một lát, gật gật đầu.

“Cưới ai?” A Mâu dậm chân, cằm nâng cao cao, không phục nói, “Bản công chúa muốn gặp nàng!”

Dừng một chút, Mai Như nói: “Ta.”

A Mâu giật mình, tin này khiến nàng hoàn toàn há hốc mồm, nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm Mai Như, chân nhảy càng cao, giận dỗi: “Sao lại là ngươi?! Sao ngươi……” Nàng đánh giá Mai Như, không phục quay mặt đi, không muốn để ý Mai Như, càng thêm phô trương.

Mai Như chỉ cảm thấy buồn cười: “Công chúa điện hạ nếu không muốn thấy ta, ta có thể đi.”

A Mâu hừ một tiếng, không khách khí nói: “Ngươi tuy gả cho Yến Vương, thành Vương phi, còn phải hạ mình tiếp bản công chúa? Chỗ nào giống bộ dáng Vương phi? Cũng không sợ để Yến Vương mất mặt?”

Mai Như cười nói: “Ta sở dĩ ở đây, là Hoàng Thượng bận tâm thân phận công chúa, là Hoàng Thượng quan tâm công chúa điện hạ, sao lại mất mặt?”

Bị nàng nghẹn A Mâu không nói lời nào, miễn cưỡng ngừng.

……

Tháng chín, Tây Khương sứ đoàn ở lại kinh thành, A Mâu đi theo mọi người đến bãi săn thú. Nàng biết cưỡi ngựa, đã nóng lòng muốn thử. Huống chi, lần này nàng đi còn có tính toán khác.

Ngày săn thú rời kinh, Mai Như ở trong đám người gặp được Chu Tố Khanh. Người nọ đi theo ở phía sau, một áo màu vàng nhạt, vẫn trang điểm dịu dàng. Hai người cách xa, Chu Tố Khanh cúi người. Đến lúc hành cung nghỉ ngơi, mọi người xuống xe ngựa, nàng mới chào hỏi Mai Như: “Yến Vương phi.” Ánh mắt xoay chuyển, lại chào Mạnh Uẩn Lan nói: “Mạnh cô nương.”

Trên đường Mai Như quá buồn, đúng lúc Mạnh Uẩn Lan cùng Mai Thiến cũng đi, cho nên Mai Như phân phó người dẫn các nàng đến. Đáng tiếc Mai Thiến không tới, nàng muốn ở bên Mạnh An hầu hạ, Mạnh Uẩn Lan vui vẻ tới. Dù sao Phó Tranh không ở, các nàng tiểu tỷ muội tự tại. Đáng tiếc Bình tỷ nhi, bệnh ẩm ưởng không thể cùng đi.

Lúc này nhìn thấy Chu Tố Khanh, Mạnh Uẩn Lan thật sự cảm thấy khó chịu, nàng chưa nói cái gì, chỉ gật gật đầu. Chờ Chu Tố Khanh rời đi, Mạnh Uẩn Lan mới thọc khuỷu tay Mai Như. Hai người ngầm hiểu. Mai Như dẫn Mạnh Uẩn Lan đến chỗ mình nghỉ ngơi, Mạnh Uẩn Lan nhìn khắp nơi, nghe bên cạnh loáng thoáng truyền đến giọng thì thầm, nàng lặng lẽ đánh giá rất xa, nhìn thấy Phó Chiêu bị công chúa ngăn lại. Hai người đối diện ở một chỗ, mắt to trừng mắt nhỏ, không cam lòng yếu thế. Mạnh Uẩn Lan chọc chọc Mai Như, nhỏ giọng nói: “Nghe nói vị công chúa này là tới chọn rể? Nhìn trúng điện hạ ngốc?”

Mai Như nhìn theo, lắc đầu nói: “Đừng nói loạn, vị công chúa còn chưa cập kê, chỉ là

vóc dáng cao thôi.”

Mạnh Uẩn Lan lại nhìn A Mâu, có chút cực kỳ hâm mộ.

A Mâu thật sự cao, cùng Mạnh Uẩn Lan mười năm tuổi không khác lắm. Mạnh Uẩn Lan nhỏ xinh, vóc dáng lùn lùn, nhìn qua vẫn giống đứa bé. Lại nhìn vị công chúa sống lưng thẳng thắn, bộ ngực phình phình, giống sườn núi nhỏ, Mạnh Uẩn Lan nhìn lại chính mình…… Nàng bĩu môi, vội thu tầm mắt.

Bên kia A Mâu xuống xe ngựa, ánh mắt đầu tiên đã nhận ra Phó Chiêu. Nhìn thấy Phó Chiêu, nàng nghĩ đến năm ấy bị đoạt quyền lợi, còn bị đoạt dưa. Những nghẹn khuất lập tức toát ra, nàng phải qua tìm hắn.

Trước mọi người bị một tiểu nha đầu ngăn lại, còn tìm hắn cãi nhau, Phó Chiêu chỉ cảm thấy mất mặt. Hắn phải đi, còn A Mâu ngăn trước mặt hắn, Phó Chiêu mặt lạnh quát: “Ngươi tránh ra!”

A Mâu bất động, chỉ là trừng hắn…… Vẫn là ông nói gà bà nói vịt!

Mặt Phó Chiêu càng ngày càng hồng, hắn khó thở hận không thể ra tay xô đẩy người này, may mắn Mai Như tiến lên giải vây: “Thập Nhất đệ, công chúa điện hạ.”

Người này giọng nói nhu nhu mềm mại, giống như Định Hải Thần Châm.

Trong long Phó Chiêu buông lỏng, vội chắp tay hành lễ nói: “Tẩu tẩu.”

Hắn không dám nhìn nàng, chỉ cúi đầu.

Mai Như mềm mại nói: “Thập Nhất đi đệ đi trước đi, nơi này giao cho ta.” Phó Chiêu gật đầu, cất bước chạy, trốn không kịp. Nghe được bên cạnh xì một tiếng cười, hắn thẹn quá thành giận quay đầu xem, vừa lúc nhìn thẳng vào đôi mắt Mạnh Uẩn Lan đang chế giễu hắn. Ánh mắt chạm nhau, Mạnh Uẩn Lan mếu máo dời đi, Phó Chiêu hù nàng một cái, vẫn là cất bước chạy.

Cái sự hoảng loạn này ở trong mắt người khác là chuyện buồn cười, còn có người trêu chọc nói: “Thập Nhất đệ cũng nên cưới vợ.”

Lý hoàng hậu gật đầu nói: “Bổn cung chính đang thay Thập Nhất chọn.”

Chu Tố Khanh bởi vì quan hệ với Hạ thái phó lúc này được yêu thích ở trước mặt Lý hoàng hậu hầu hạ, nàng cười cười, nói: “Hoàng Hậu nương nương, nghe nói điện hạ đã có người trong lòng.”

Lý hoàng hậu tò mò, “Ai?”

Chu Tố Khanh lắc đầu. Nàng sẽ không ngây ngốc nói rõ ràng, nàng chỉ cần gieo một cây, thứ khác Hoàng Hậu tự nhiên sẽ biết. Phó Chiêu lúc ấy đối với Mai Như như bị ma quỷ ám ảnh, không phải chỉ mình nhìn thấy.

Tống Ngọc nhìn nhìn Chu Tố Khanh, bình tĩnh dời đi mắt.

Hiện giờ hành cung, dưới mí mắt Hoàng Hậu sáng sớm hôm sau, Mai Như phải dậy sớm đến chỗ Lý hoàng hậu thỉnh an.

Trong gian, Thái Tử Phi cùng hai ba vị Vương phi đã ở, đến Bảo Tuệ công chúa cũng ở. Nhìn thấy Bảo Tuệ, Mai Như không thoải mái. Nàng thỉnh an Hoàng Hậu, ngồi ở bên cạnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nghe. Đợi mọi người thỉnh xong an cùng nhau lui ra, Lý hoàng hậu đột nhiên nói: “Các ngươi trước đi ra ngoài đi, bổn cung cùng Yến Vương phi nói nói mấy câu.”

Rõ ràng là muốn nhằm vào Mai Như…… Mai Như ngẩn người, lặng lẽ bắt đầu tính toán chuyện gì.

Đợi những người khác đều lui ra ngoài, Lý hoàng hậu mới nói: “Yến Vương phi, bổn cung nên nhắc nhở ngươi.”

“Thỉnh mẫu hậu nói rõ” Mai Như thẳng tắp nói.

Lý hoàng hậu thở dài: “Yến Vương lãnh binh bên ngoài, ngươi cùng A Mâu công chúa xuất đầu lộ diện, càng nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, chớ có mất thân phận.”

“Nhi thần làm sai chuyện gì?” Mai Như sắc mặt lạnh lùng, trực tiếp chất vấn.

Lý hoàng hậu không vui khi Mai Như có dáng vẻ không quy củ. Nàng lạnh lùng chuyển mắt, vẫn thở dài: “Nhiều lời nói bản cung không tiện nhắc, ngươi chú ý hơn là được.”

Lời nhắc nhở khiến Mai Như chỉ cảm thấy không thể hiểu được. Nàng biết Hoàng Hậu cùng Thái Tử sẽ nhằm vào chính mình, nhưng vài câu không đầu không đuôi, thật sự làm người không biết làm sao.

Hôm nay Lý hoàng hậu không bỏ qua Mai Như, trực tiếp để vị tên Tần ma ma hầu hạ Mai Như, nói với Mai Như: “Bên cạnh ngươi đều là nha hoàn còn trẻ, Tần ma ma ổn trọng đắc lực.”

Mai Như rất không vui. Trâu ma ma vốn muốn đi theo, Mai Như không đồng ý, không ngờ tới Hoàng Hậu lại phái thêm Tần ma ma tới!

Từ chỗ Lý hoàng hậu ra, trong lòng vừa bực vừa khó hiểu, lung tung suy đoán đã xảy ra chuyện gì, lại khiến Hoàng Hậu hoài nghi nàng không tuân thủ bổn phận. Cuối cùng, Mai Như vẫn là từ trong miệng Tống Ngọc nghe được vài lời. Tống Ngọc giận thay nàng: “Không biết là miệng nô tài nào, nói ngươi cùng……”

“Cùng ai?” Mai Như mặt lạnh.

Tống Ngọc xấu hổ nhỏ giọng nói: “Nói nhìn thấy ngươi cùng Thập Nhất đệ đi gần, không cẩn thận bị mẫu hậu nghe được.”

Mai Như ban đầu có chút tức giận, vừa nghe Phó Chiêu, nàng không khỏi đơ người. Nàng cùng Phó Chiêu xác thật có qua lại. Nhưng loại này không có kiêng dè qua người khác, hắn xác thật là thanh thanh bạch bạch, Mai Như càng chưa từng động quá nửa phân tâm tư. Chỉ là chuyện này nếu truyền lên, nói không rõ, cuối cùng…… Phó Chiêu đã từng có ý cưới nàng.

Mai Như nặng nề thở dài. Nan đêm nàng muốn gửi thư cho Phó Tranh thông báo việc này, nhưng thật lâu sau, Mai Như thật sự không biết nên viết như thế nào, nàng cũng không mở miệng được, cuối cùng trên giấy viết thư vẫn là trống rỗng.

Nàng âm thầm cảnh cáo chính mình, lúc này càng thêm phải cẩn thận hành sự, không nói cái gì mới tốt

……

Trên đường đo bãi săn, bởi vì thêm A Mâu, so trước kia náo nhiệt rất nhiều. Nàng giống như cùng Phó Chiêu giằng co, nghỉ ngơi luôn là đi tìm hắn phân cao thấp, Phó Chiêu trốn cũng không kịp.

Mạnh Uẩn Lan ra ngoài, tiểu Kiều thị còn cho nàng thật nhiều bài tập, nàng ngồi ở trong xe buồn đầu đọc sách, nghe động tĩnh bên ngoài, lặng lẽ vén rèm lên ra bên ngoài nhìn xung quanh. Thấy Phó Chiêu bị A Mâu công chúa chọc đến gà bay chó sủa, nàng cười quay đầu lại nói với Mai Như: “Không ngờ tới còn có người có thể chế trụ điện hạ ngốc.”

Mai Như buột miệng thốt ra nói: “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn thôi.”

Nói xong lời này, Mai Như ngây ra một lúc. Từ khi bị Lý hoàng hậu cảnh cáo, nàng mấy ngày này đang cân nhắc chuyện hôn nhân của Phó Chiêu. Chỉ có Phó Chiêu sớm định ra hôn nhân, hai người bọn họ mới có thể phủi sạch một ít quan hệ. Nhưng Mai Như chọn tới chọn lui, cũng không biết ai thích hợp với Phó Chiêu. Phó Chiêu tính tình hấp tấp, nàng muốn chọn một người ổn trọng một chút, nhưng kinh thành người thích hợp người quá ít.

Mai Như giật mình, cũng nhìn ra bên ngoài.

Thấy Phó Chiêu lại trốn, chỉ còn A Mâu giận dữ ở đàng kia, con ngươi rất sáng.

Mai Như thấy thế lắc lắc đầu, trong lòng A Mâu không biết thật giả nhớ thương Phó Tranh, chỗ nào có thể thêm nữa? Huống chi, tâm A Mâu rất nặng, cũng không thích hợp Phó Chiêu. Mai Như vén mành xuống, chuyển mắt, tầm mắt vừa lúc dừng ở trên người Mạnh Uẩn Lan. Nhìn thấy Uẩn Lan ổn trọng, Mai Như thoáng sửng sốt, chợt vẫn là âm thầm lắc đầu.

Mạnh Uẩn Lan là biết chuyện nàng cùng Phó Chiêu, Mai Như sao có thể để nàng thấy xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.