Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 17: Chương 17: Chương 15




Edit: Gấu

Chưa beta

- ---------------------------------------------------------

Chu Tố Khanh là ngoại tôn nữ của Hạ Thái phó, vì thế được Hạ Thái phó hết mực cưng chiều, sinh thần của nàng ta đương nhiên được tổ chức tốt nhất. Ngày này tính ra, các cô nương có danh hiệu quý nữ đều tụ họp ở đây, lúc Mai Thiến, Mai Như đến, bên trong đã cực kì náo nhiệt.

Nghe nha hoàn bẩm báo với Định Quốc Công là hai vị cô nương ở Mai phủ đến, Chu Tố Khanh lập tức ra đón. Nàng hôm nay đúng ra phải đặc biệt vui mừng, nhưng trước sau vẫn dịu dàng đoan trang, áo nhỏ vành nhạt, quần lụa trắng ngà, trên tóc mai là một chiếc trâm Phượng nhỏ. Nhưng viên trân châu lại không nhỏ, ánh sáng màu oánh nhuận, không phải là vật thông thường, tất cả các chất liệu trên người Chu Tố Khanh đều là những đồ quý nhân trong cung mới có.

Mai Như nhàn nhạt quay mắt đi, Chu Tố Khanh đã đến bên cạnh, bắt lấy tay Mai Thiến, cẩn thận quan sát. Mai Thiến sinh ra dáng vê đã khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, đứng ở một bên chính là liễu yếu đào tơ, phong thái đu đưa theo gió, làm người ta rủ lòng thương xót. Chu Tố Khanh thoáng cái thấy lạ, chợt cười nói:“ Thiến muội càng ngày càng đẹp, khiến ta cũng phải động tâm.”

Mai Thiến đã nghe quen những lời khen ngợi như thế này rồi, nàng lúc này chỉ đáp lại coi như có lễ:“ Chu tỷ khách khí rồi.”

Chu Tố Khanh lại nhìn hướng Mai Như.

“ Như muội muội.” Nàng cười nói.

Mai Như thật bội phục người này. Chắc chắn trong lòng Chu Tố Khanh cực kỳ cực kỳ chán ghét nàng, hết lần này đến lần khác còn bày ra khuôn mặt chào đón, duy trì thân phận của mình. Mai Như tự thấy mình làm không nổi những việc này. Nàng gật đầu, ứng phó đáp một tiếng: “ Chu tỷ tỷ.”

Đi vào bên trong, Mạnh Uẩn Lan đã đến, còn có những người chỉ gặp qua một vài lần, trong lúc nhất thời cũng chào hỏi tỷ muội.

Kể từ sau khi sống lại, Mai Như rất bận rộn, lâu lắm không lộ diện bên ngoài, hiện tại thấy những quý nữ ở đây, nhất thời có chút sững sờ, lại không dám đến nhận biết.

Hồi trước Mai Như cài phương trâm chân trâu trong rất buồn cười, nhưng hôm nay nàng chỉ thắt tóc, điểm trên tóc mai là thúy hoa trâm, nổi bật lên sự lười biếng của con người nàng, thật sự là nhìn không ra được sự phong lưu. Những ngày qua vóc dáng của nàng cao lên không ít, mặt tròn trịa hôm nay đã gầy xuống, nhưng đôi mắt đào hoa kia ngày càng diễm lệ, khi ánh mắt lấy lưu chuyển thì nàng đâu còn là Mai Tam ngày thường bị mọi người giễu cợt.

Có người nhanh nhẹn hỏi một câu: “ Ngươi thật sự là Như tỷ muội?”

Lời nói này thật không có chút quy củ nào.

Mai Như liếc mắt nhìn sang. Người hỏi chính là Hạ Nghiên của Hạ phủ. Người này là nữ nhi của Hạ Thị Lang, là cháu ruột của Hạ Thái Phó, nhỏ hơn Mia Như hai tuổi. Mai Như nhíu mày, lười biếng rời tầm mắt, không cùng nàng so đo. Bên kia Hạ Quyên đã thấp giọng khiển trách nàng: “ Nghiên muội.”

Hạ Quyên là tôn nữ của Hạ Phủ trưởng, là đại nữ nhi của Hạ Thị Lang, khẽ quát một tiếng, rất có uy nghiêm.

Hạ Nghiên dẩu môi, không cam lòng vì thế đã cùng tiểu cô nương bên cạnh thì thầm gì đó. Mai Như nhận tra cô nương này chính là Tam tiểu thư Tạ Giai Quyên của Tây Bình bá phủ, còn ngồi bên cạnh đoan đoan chính chính là Nhị tiểu thư của Tây Bình bá phủ Tạ Giai Ninh.

Đại tiểu thư của Mai phủ là Mai Vân đã cùng Nhị công tử con vợ kế của Tây Bình bá phủ có hôn ước, hai nhà cũng coi như là thông gia.

Lúc này Mai Như hướng Tạ Giai Ninh cười nhẹ, người nọ mấp máy môi, lại dời ánh mắt, chỉ nhìn về phía Hạ Nghiên.

Mai Như hơi sững sờ, nhịn không được nhìn nhiều hai vị cô nương ở Tạ gia một chút.

Hai người kia không quay đầu lại, Mai Như nhàn nhạt ngó mặt đi chỗ khác, ngồi xuống bên cạnh Mạnh Uẩn Lan.

Bây giờ Mạnh Uẩn Lan đang ngồi dựa vào trong góc. Nàng cùng Chu Tố Khánh vốn có chút địch ý, hiện tại những người kia đều tâng bốc Chu Tố Khanh, chẳng còn để ý đến số hai Mạnh Uẩn Lan nữa.

Mai Như cười dịu dàng nhìn Mạnh Uẩn Lan, Mạnh Uẩn Lan hừ một tiếng, ôm cánh tay của nàng nói: “ Tuần Tuần chính là tốt nhất.”

“ Không biết lớn nhỏ.” Mai Như cầm lên miếng bánh ngọt, chậm rãi ăn.

Những việc như này nàng lười ứng phó, có Mai Thiến là đủ rồi. Thiến tỷ suy nghĩ cực kỳ chu toàn, tuyệt đối sẽ không ăn nói bậy bạ, càng không làm sai việc gì, lại còn sinh ra đã là vẻ đẹp như tiên, những quý nữ kia mặc dù giả vờ nhưng vẫn muốn cùng tỷ ấy kết giao.

Lúc này những người kia vậy quanh Mai Thiến, bảy miệng tám lời.

Người này nói; “ Thiến tỷ, lần trước tỷ rơi xuống nước ta muốn đi thăm, nhưng đáng tiếc lão phu nhân nhà tỷ từ chối tiếp khách.”

Người kia hỏi: “ Thân thể Thiến tỷ tốt hơn chút nào chưa?”

Mai Thiến đều trả lời tất cả mọi người, Mai Như nghe đã cảm thấy mệt.

Đột nhiên, Hạ Nghiên miệng không kín kẽ hỏi: “ Nghe nói là Yến Vương điện hạ cứu Thiến tỷ?”

Lời này chứa biết bao nhiêu là thâm ý.

Tai Mai Thiến hơi đỏ lên, thẹn thùng nói: “ Đúng là Yến Vương điện hạ.” Tỷ ấy sinh ra đã trắng, hiện tại hai gò má nhàn nhạt đỏ ửng, phảng phất như hoa anh đào, càng thẹn càng đẹp.

Bộ dáng này đứng cùng với Phó Tranh, đúng là trời sinh một cặp, trai tài gái sắc.

Mội người nhất thời yên tĩnh lại, nhìn Mai Thiến bằng những con mắt khác nhau, có hâm mộ, có ghen tị, tự nhiên còn có xem thường.

Mai Thiến cắn môi, gò má càng ngày càng hồng.

Chu Tố Khanh đi ra hòa giải: “ Thiến tỷ thân thể mới tốt lên, mau ngồi đi.” Hình như nàng ta nghĩ tới chuyện gì đó, lại nói: “ Nói mới nhớ, Như muội còn được Thập nhất điện hạ gửi bốn vỉ bánh bao đến phủ đó.”

Lời này chính là giải vây cho Mai Thiến, nhưng lại làm sự chú ý dồn lên người Mai Như. Mọi người quan sát nàng, ai nấy đều có tâm tư riêng.

Mai Như không vui, nàng không muốn mình cùng Phó Chiêu kia bị buộc lại một chỗ, lại không muốn có người bàn tán vì chuyện này.

Mai Như lập tức cười, thoải mái thừa nhận nói: “ Chỉ là bốn vỉ bánh bao thôi, ngày mai ta trả cho Thập nhất điện hạ cả bốn tủ.” Lại nói: “ Bánh bao chay ở Liên Hương Tự là ngon nhất, nếu các tỷ muội có muốn, ta cũng sẽ gửi cho mọi người.”

“ Ta muốn.” Hạ Nghiên không biết giữ miệng hết sức cổ vũ.

Hạ Quyên nhíu mày, vừa muốn lên tiếng ngăn cản, Mai Như sảng khoái đáp: “ Được, ta sẽ nhớ kỹ, khi nào sẽ gửi đến phủ của Nghiên muội.”

Chỉ với vài câu nói, đem cảnh lúng túng trước đó phá vỡ, mọi người nhất thời lại nói đùa vui vẻ.

Bên kia Chu Tố Khanh nói với Mai Thiến: “ Thiến muội, Tam muội cũng thật là lợi hại, ta đã lĩnh giáo qua mấy lần.”

Lời này khó tránh được có gai, nhưng muốn bảo vệ muội muội của mình nên Mai Thiến cười đáp: “ Như muội nhà ta chính là tính cách này, thiên chân khả ái, xin Chu tỷ tha thứ.”

“Lời này khách khí quá rồi.’ Chu Tố Khanh khách sáo một câu, còn nói: “ Không chỉ ta đã lĩnh giáo qua, ngay cả Yến Vương điện hạ cũng bị Mai Như bóp méo lời nói.”

“ Yến Vương điện hạ.” Mai Thiến quay đầu sang: “ Như muội gặp Yến Vương điện hạ lúc nào?”

Chu Tố Khanh liền tóm tắt sự việc ở của hàng giấy bút kia nói với Mai Thiến, sau đó nói: “ Tam cô nương đúng là lợi hại.”

Mai Thiến cười nhẹ, liền lấy tay che miệng ho một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.