Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 51: Chương 51: Chương 48




“Ngươi còn không phải là muốn tác hợp bổn vương cùng với Nhị tỷ tỷ của ngươi sao?” Phó Tranh nhàn nhạt nói.

Mai Như vẫn có một chút lúng túng sợ hãi.

Bình tĩnh nhìn Phó Tranh, nhìn người nọ bộ dáng quen thuộc, kiếp trước nàng từng ở trong lòng miêu tả qua vô số lần, thậm chí khép lại con ngươi, cũng có thể dễ như trở bàn tay nhớ tới mi hắn, mắt hắn còn hắn chưa từng nhìn nàng..... Dừng một chút, Mai Như quay mặt đi, thoáng khom người nói: “Đã biết. Xin điện hạ an tâm, ta trở về liền chuyển cho Nhị tỷ tỷ.”

Nàng ngữ khí bình tĩnh, là thật sự bình tĩnh, không có chút nào gợn sóng.

Phó Tranh trong lòng càng thêm không thoải mái.

Hơn nữa, hắn phía trước vẫn luôn muốn Mai Như, nàng chết sống không muốn, lúc này cố tình sắc mặt đạm mạc ngồi xuống, còn mang trà lên nhấp một ngụm, khách sáo hàn huyên trả lời: “Điện hạ, trà này khá được.”

Lời lạnh như băng khách sáo, còn không bằng ban đầu đề phòng cùng chán ghét.

Ngực Phó Tranh nơi đó lại có chút đau.

“Tam cô nương.” Hắn gọi.

Mai Như đứng dậy, nhìn lại, vẫn là tất cung tất kính nói: “Điện hạ, ngài nói.”

Đáy mắt lạnh lùng, nàng trên người cũng lạnh, ngại với thân phận của hắn mới ở chỗ này.

Phó Tranh bỗng nhiên liền không biết giải thích như thế nào, hắn vốn dĩ không phải là một người giỏi ăn nói, dù sao không được mấy ngày nàng đều biết…… Hơi dừng lại, hắn nói: “Ngồi đi.”

“Cảm tạ điện hạ.” Mai Như lại hành lễ, ở bên cạnh hắn ngồi xuống.

Phó Tranh đem hai đĩa điểm tâm thoáng đẩy qua, nói: “Đây là mới vừa làm, Ta, cô nương nếm thử xem?”

Mai Như vẫn đứng dậy nói cảm tạ, lúc này mới ngồi xuống, bàn tay trắng nhỏ dài cầm khối bánh. Điểm tâm là lấy mầm Minh Tiền Long mài nhỏ mà làm. Nghe liền thấy thanh nhã, lúc ăn lưu hương vị ở miệng. Mai Như cắn một cái miệng nhỏ.

Trên điểm tâm lưu lại son môi của cô nương, nhàn nhạt, hồng hồng

Phó Tranh rũ mắt.

Mai Như chỉ cắn một miếng nhỏ, còn thừa giao cho Tĩnh Cầm. Tĩnh Cầm dùng khăn bọc lại. Mai Như vẫn khách sáo hàn huyên: “Điện hạ, điểm tâm này khá ngob.”

Vẫn lạnh lùng như vậy…… Phó Tranh gật gật đầu, lại không biết nên nói cái gì, mới có thể đánh vỡ cục diện như tảng băng này.

Hai người an an tĩnh tĩnh ngồi, đến lúc chủ quán nghe được sự việc Hồ Tam. Mai Như sau kho nghe xong, trong lòng an tâm, vội vàng khách khí nói lời cảm tạ, cùng Phó Tranh khom người cáo từ. Phó Tranh chỉ nhìn nàng. Liền thấy Mai Như đi ra ngoài hai bước, nghĩ đến việc gì, nàng chợt quay đầu lại nói: “Điện hạ, năm trước sinh nhận Chu tỷ tỷ ngài tặng một bức tranh biển xanh, Nhị tỷ tỷ ta tháng sau sinh nhật……”

Lời này ý tứ cực kỳ rõ ràng, Phó Tranh lại chỉ nhìn nàng hỏi: “Còn ngươi?”

“Ta?” Mai Như nhàn nhạt lạnh lùng cười, giống như nghe được chuyện gì buồn cười nàng nói, “Ta kém xa, không nhọc điện hạ nhớ thương.” Nói xong, hành lễ lại đi, lần này không quay đầu lại.

Phó Tranh nặng nề đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.

Xe ngựa Mai phủ dừng ở dưới lầu, hắn an tĩnh nhìn, phân phó Thạch Đông: “Đi hỏi thăm một chút……”

Mai Như lên xe ngựa, liền chạy nhanh phân phó Tĩnh Cầm, sau khi trở về tìm chỗ ném khối bánh kia đi. Tĩnh Cầm đáp lời “Vâng”, Mai Như mới thở phào một hơi, chỗ như này nàng không muốn đến nữa.

Chuyện Bình Dương tiên sinh thu nhận đệ tử, nàng cũng đang suy nghĩ lại.

Kiếp trước Chu Tố Khanh là đệ tử duy nhất của Bình Dương tiên sinh. Kỳ thật phóng nhãn kinh thành, cũng là Chu Tố Khanh, Mạnh Uẩn Lan chỉ có thể lọt vào mắt Bình Dương tiên sinh. Nhưng Uẩn Lan là nữ nhi của tiểu Kiều thị, sao có thể tới tranh vị trí này? Cho nên, lúc ấy Chu cô nương thanh danh cường thịnh, đã tới Đại Ngụy triều mỗi người đều biết, mỗi người đều khen, sau lại còn được Bình Dương tiên sinh tiến cử vào cung làm nữ quan. Còn trong cuộc như thế nào, Mai Như không rõ ràng, rốt cuộc kiếp trước nàng đối với chuyện này hoàn toàn không có hứng thú, đôi mắt nàng chỉ dán tới xiêm y trang sức.

Sâu kín than một tiếng, Mai Như thầm nghĩ, nếu là Nhị tỷ tỷ thay Chu Tố Khanh, cũng là chuyện hỉ.

Nàng lạnh lùng cười.

Trên đường hồi phủ Mai Như vòng đi một chuyến đến Đổng phủ. Nàng không muốn xuống xe, chỉ để Tĩnh Cầm đi tìm Cùng Tuệ, lặng lẽ nói chuyện Hồ Tam Bưu, để cho Dao tỷ tỷ thật sự an tâm. Ai ngờ Đổng thị nghe được Cùng Tuệ thuật lại, vẫn bộ dáng nhàn nhạt, không mừng cũng không vui. Nàng thật sự tâm đã chết, cho nên cái gì đều không để bụng.

Trong lòng Mai Như tuy có chút biến đổi nhưng sau khi hồi phủ, nhưng vẫn đi tìm Nhị tỷ tỷ nói chuyện về Bình Dương tiên sinh.

Mai Thiến lúc ấy đang ở cùng Mai Bình phu tử. Quy củ của tổ tông, Mai gia mấy cô nương biết chữ là được. Phu tử vừa lúc mừng được thanh nhàn, tùy tiện ứng phó giáo phó một chút. Lúc Mai Như đến, Mai Thiến đang viết thi văn, Bình tỷ nhi tâm tư không chú tâm, vừa lơ đãng, liền ra sau hoa viên đi bộ.

Mai Như gọi: “Nhị tỷ tỷ.”

“Tam muội muội.” Mai Thiến gác xuống tập thơ.

Mai Như nói: “Nhị tỷ tỷ, nghe nói Bình Dương tiên sinh muốn thu nhậm đệ tử?”

Mai Thiến cười: “Trùng hợp quá, hôm nay khâu phu tử cũng nói đến chuyện này.”

“Tỷ có biết nàng muốn thu ai không?” Mai Như nhợt nhạt cười hỏi, cố ý thắt nút.

“Chuyện này sao có thể biết trước được?” Mai Thiến nghi ngờ:” Bình Dương tiên sinh không phải nói, muốn làm đệ tử của bà ấy, cần thông qua cân nhắc, còn phải là tự bà ấy chọn, hợp nhãn duyên.”

“A?” Mai Như khó hiểu, chẳng lẽ ý Phó Tranh hôm nay không phải chỉ định Nhị tỷ tỷ sao?

Hay là, Phó Tranh lén đi đi tìm Bình Dương tiên sinh, đã cùng bà ấy nói tốt chọn Nhị tỷ tỷ, những cái suy tính gì đó, chẳng qua đi ngang qua sân khấu?

Thấy đứng ngốc ở đó, Mai Thiến che mặt cười: “Xem ra Tam muội muội thật không biết, có thể đi đến chỗ của Bình Dương tiên sinh để bà ấy cân nhắc, cũng phải có người tiến cử mới được. Hơn nữa còn không phải người bình thường tiến cử, cầm kỳ thư họa cũng phải đứng đầu, mới có thể để Bình Dương tiên sinh lưu lại tiến cử.”

Phiền phức như vậy?

Mai Như lại là ngẩn ra.

Phó Tranh nói với nàng là cái gì?

Còn tưởng rằng Nhị tỷ tỷ ván đã đóng thuyền, không nghĩ tới vẫn là giỏ tre múc nước công dã tràng.

Quả nhiên văn nhân việc nhiều, thật phiền phức!

Mai Như nghĩ lại, hay là, ý của Phó Tranh —— hắn tiến cử Nhị tỷ tỷ?

Mai Như càng nghĩ càng có khả năng, lúc này nàng thử hỏi: “Nhị tỷ tỷ, tỷ có muốn đi thử?

Đối với chính mình Tam muội muội, Mai Thiến cũng không giấu giếm, gật đầu nói: “ tất nhiên.” —— chỉ sợ toàn bộ kinh thành quý nữ đều muốn đi thử xem, lấy thanh danh tốt. Nhưng nói, nàng lại nhíu mày: “Nhưng yêu cầu người tiến cử, Nhị ca ca còn không quen Bình Dương tiên sinh, sợ huynh ấy không thể ứng phó.” Hiện giờ Mai phủ chỉ có huynh ruột Mai Thiến là ở bên ngoài.

Mai Như không nói nhiều, chỉ trấn an nói: “Nhị tỷ tỷ, nói không chừng đã có người tiến cử tỷ ở chỗ Bình Dương tiên sinh.”

Mai Thiến rũ mắt, nhàn nhạt cười: “Hy vọng vậy.”

Đợi đến mùng 9 tháng 6 sinh nhật Mai Như, Mạnh Uẩn Lan đến cũng đang nói việc Bình Dương tiên sinh. Nàng là tuyệt đối không có khả năng đi, vì thế lặng lẽ xúi giục Mai Như: “Tuần Tuần ngươi muốn thử hay không?”

Mai Như buông tay: “Ta là gà mờ đi để bêu xấu sao?”

Mạnh Uẩn Lan nói: “Ca ca ta quen Bình Dương tiên sinh, nếu ngươi muốn thì để ca ca ta đi tiến cử thử xem.”

Mai Như thoáng nhíu mày, ngược lại ương nói: Uẩn Lam, ngươi để biểu ca tiến cử Nhị tỷ tỷ đi” Nàng lo lắng nhỡ chính mình hiểu sai hs Phó Tranh?

Nhỡ đâu, Phó Tranh thật sự chỉ là muốn nàng chuyển chuyện này cho Nhị tỷ?

Lại thêm biểu ca an toàn một chút.

Mạnh Uẩn Lan dỗi nói: “Tuần Tuần ngươi lo cho mình đi!”

Nàng đè thấp thanh nói: “Nhị tỷ tỷ dung mạo phẩm tính còn thiếu cái gì? Nhưng thật ra ngươi, tất cả đều……”

Mai Như buông tay: “Là của ta chính là của ta, không phải ta, cưỡng cầu cũng vô dụng.”

Nghe này ông cụ non nói, Mạnh Uẩn Lan nhịn không được chọc nàng: “Tuần Tuần, ngươi đắc đạo nhưng không thành tiên đúng không?”

“Không sai biệt lắm.” Mai Như cười nói.

Mạnh Uẩn Lan dạo qua một vòng, âm thầm hừ một tiếng, không muốn nghe Tuần Tuần.

Tuần Tuần không gấp nhưng nàng cũng thay Tuần Tuần gấp. Mẫu thân cũng nói Tuần Tuần biên soạn sách rất tốt....

Giữa trưa, ba tỷ muội còn có Mạnh Uẩn Lan tề tụ một lúc. Uống rượu mơ, chua ngọt ngon miệng, thích hợp cô nương gia. Mạnh Uẩn Lan ở Mai phủ nghỉ ngơi ngủ trưa mới trở về. Mai Như đã ngủ một lúc. Sau khi nàng tỉnh, có chút khát nước. Tĩnh Cầm đưa tới một chén trà nhỏ, Mai Như uống mới cảm thấy dễ chịu một ít. Thời tiết đã dần dần nóng, nàng thay đổi ngọc sắc hoa mềm sa bạc, có chút mệt.

Tĩnh Cầm nói: “Cô nương, bên ngoài có người nói, Đổng gia đã định ngày.”

“Nói như thế nào?” Mai Như hỏi.

Tĩnh Cầm trả lời: “Định sang năm.”

Hôn nhân của Đổng thị cùng Hồ Tam Bưu xác thật là định sang năm.

Hồ Tam Bưu vốn dĩ rất gấp, hận không thể lập tức có thể cưới được tức phụ, hắn ở nhà thời gian cũng hơn mười ngày, chỉ sợ đêm dài lắm mộng. Nhưng Đổng gia không đáp ứng, nói mới vừa xin cưới liền gấp thành thân, truyền ra thật sự khó nghe, một mực chắc chắn đợi sang năm hắn trở về mới tổ chức.

Hồ Tam Bưu mấy năm nay tuy rằng tích cóp chút bạc, nhưng so với Đổng gia gia nghiệp, vẫn là kém một mảng lớn. Tự biết có điểm không xứng với Đổng thị, hắn lúc này cũng không ương ngạnh, chỉ trộm ngóng trông này một năm lại tích cóp nhiều bạc, có thể mua một căn nhà tốt cưới vợ, còn có sính lễ, cũng không thể quá bạc đãi Đổng thị.

Hồ Tam Bưu vui rạo rực như vậy nghĩ, lão nương nhà hắn lại nhíu mày: “Cưới một tức phụ nũng nịu, vẫn là bị hưu, cũng chưa sinh đẻ, có phải hay không……”

“Nương!” Hồ Tam Bưu nghe xong nhất thời không vui, “Đây là ta nhìn trúng.”

“Ngươi nhìn trúng! Ngươi nhìn trúng!” Hồ đại nương lại túm chổi đánh hắn, “n

Nhìn trúng như vậy, bao giờ ta có thể bế cháu?”

Hồ Tam Bưu ha ha cười: “Cưới rồi không phải sẽ có sao.”

Trước khi rời kinh, hắn muốn gặp Đổng thị, nhưng căn bản không gặp được. Hồ Tam Bưu thầm nghĩ, nương, người ta nhiều quy củ như vậy, việc hôn nhân đều định ra còn không thấy người đâu…… Nghĩ đến tiểu nương tử bộ dáng kiều kiều nhu nhu, hắn lại gãi gãi đầu, cộc lốc cười.

Sang năm đi, sang năm chờ lão tử trở về cùng nàng thành thân!

Hồ Tam Bưu kỵ khoái mã, không đến nửa tháng liền trở về đại doanh. Một hồi đi, hắn cùng Mạnh Chính nói chuyện này: “Mạnh tổng binh, sang năm nhất định phải phê chuẩn ta trở về, bằng không ta đến tức phụ còn không có……”

Mạnh Chính cười to: “Tam bưu, ngươi có thể cưới được tức phụ? Thật là ông trời mở mắt! Sang năm định để ngươi trở về thành thân, không chạy được.”

Được lời này, Hồ Tam Bưu vui rạo rực về doanh trướng.

Bên trong đã có vài huynh đệ ở đó, nghe nói hắn lần này trở về cư nhiên cưới được tức phụ, một đám vây quanh hỏi thăm. Bởi vì cùng là kinh thành nhân sĩ, Mai Tương cũng lại đây. Lúc này nghe được hắn cưới tức phụ, hắn cũng chắp tay nói “Chúc mừng”.

Hồ Tam Bưu vẫn là ha ha cười.

Có người hỏi: “Bưu ca, nhà ngươi tức phụ là nhà ai?”

Hồ Tam Bưu tùy tiện nói: “Đổng gia đại cô nương.”

Mai Tương giật mình.

“ Đổng gia nào?” Có người hỏi.

Hồ Tam Bưu nói: “Chính là Tây Bình phố Đổng gia……”

Hắn nói còn chưa dứt lời, bên cạnh có một quyền đấm lại: “Đó là tức phụ của ta!”

Quyền này có chút mạnh, thân mình Hồ Tam Bưu hơi nghiêng. Trừng mắt nhìn Mai Tương đang nắm chặt quyền khó thở, hắn phủi phủi, cười ha hả nói: “Hiện tại là tức phụ của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.