Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 56: Chương 56: Chương 53




Mai Như một thân mồ hôi lạnh về doanh trướng.

Tâm tình căng thẳng, có cảm giác sẽ có chuyện gì đó.

Vừa lúc Nhị tỷ tỷ bệnh, Mai Như liền an an phận phận chăm sóc Mai Thiến ở bên trong doanh trại hai ngày, không đi đâu cả.

Mai Thiến áy náy: “Tam muội muội, ta không có gì trở ngại, muội đi bên ngoài chơi đi, vừa lúc chăm sóc Tứ muội muội.” Bình tỷ nhi giống như trẻ nhỏ, hai ngày này vui vẻ, chạy còn nhanh hơn người khác.

Mai Như trả lời: “Nhị tỷ tỷ không thể không có ai bên cạnh, chờ Nhị bá mẫu rảnh rỗi, ta sẽ đi.” Ở chỗ Mai Thần, tiểu Ngô thị cũng cùng nhau tới, chỉ là hai ngày này không được, vẫn luôn ở trước mặt Hoàng Hậu.

“Làm phiền Tam muội muội.” Mai Thiến cảm ơn nói.

Mai Như nói: “Nhị tỷ tỷ không cần khách khí.”

Mai Như cố ý tránh né, Phó Chiêu không tìm thấy nàng. Hắn nhìn thấy Chu tỷ tỷ còn có các tiểu thư khác ở chỗ Bảo Tuệ công chúa chỗ, nhưng không thấy người Mai phủ. Lần trước Tuần Tuần còn cùng hắn tác hợp Nhị tỷ tỷ nàng cùng Thất ca, hiện tại bây giờ không thấy người, tác hợp như thế nào?

Phó Chiêu lặng lẽ cùng Thất ca oán giận: “Tuần Tuần sap không ra? Có phải hay không bị bệnh?”

Phó Tranh hừ lạnh một tiếng, giơ tay dùng sức gõ đầu Phó Chiêu, tức giận nói: “Để cho nàng ở đó đi!” Dừng một chút, lại công đạo nói: “Thập Nhất đệ, ở bãi săn nhiều con mắt nhìn, đệ đừng đến chỗ nàng, cũng đừng lôi kéo nàng đua ngựa nữa!”

Phó Chiêu thè lưỡi, hỏi: “Thất ca, có phải hay không xảy ra chuyện gì?”

Phó Tranh ánh mắt nặng nề, không nói chuyện.

Một phách đầu, Phó Chiêu bừng tỉnh ngộ: “Không phải đâu, Tuần Tuần cùng ta không sai biệt lắm.”

“A.” Phó Tranh cười lạnh: “Không còn nhỏ.” Im lặng, hắn nhắc nhở nói: “Thập Nhất đệ, đệ cũng đừng cả ngày…… gọi Tuần Tuần, Tuần Tuần!”

Phó Chiêu gục đầu xuống.

Phó Tranh lại nói: “Cho dù mấy hôm nay nàng ở bên ngoài, đệ đừng đến chơi, để ý một chút.”

Mai Như không có khả năng vĩnh viễn không lộ mặt, Phó Tranh trong lòng hiểu rõ.

Quả nhiên không quá hai ngày, Bắc Liêu bãi săn, buổi tối bệ hạ mở tiệc. Vì tỏ vẻ cùng dân cùng nhạc, tất cả mọi người đều đến ở đây. Mai Thiến thân mình vẫn như cũ không khoẻ, Hoàng Hậu vẫn là đặc chuẩn nàng nghỉ ngơi. Mai Như ngồi ở trong một góc, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, an an phận phận.

Thái Tử ngồi ở phía trên ngắm một vòng, liền nhìn thấy Mai Như.

Nàng hôm nay chỉ mặc bình thường, bên ngoài áo khoác thêu hoa mẫu đơn chỉ bạc màu trắng, trang điểm không xuất sắc, chợt vừa thấy, cũng không khiến mọi người chú ý.

Thái Tử nhăn nhăn mày, nhân cơ hội giơ tay uống rượu, lại trộm ngắm nàng.

Liền thấy gương mặt kia xinh xắn, trắng nõn, nhàn nhạt một tầng hồng, sợ là có thể nhéo ra nước. Một đôi mắt câu dẫn người nhìn xuống, lúc này thấy không rõ lắm, nhưng đuôi mắt rõ ràng chính là hàm chứa làn thu thuỷ. Nàng chỉ ngồi như vậy, đã kiều mị động lòng người. Đáng tiếc duy nhất, tuổi nàng hơi nhot.

Thái Tử ngửa đầu, uống hết rượu,

Lạnh lùng đánh giá mắt Thái Tử, Phó Tranh lại nhìn phía Mai Như.

Nha đầu này đã tận lực ngồi ở trong một góc, bóng đêm càng phô ra cái kiều diễm của nàng, làm gương mặt kia càng thêm minh diễm.

Chỉ thấy người bên cạnh không biết đang nói cái gì với nàmg, Mai Như lúc này mới lười biếng nâng lên mắt. Nàng vừa nhấc mắt, vừa lúc nhìn thằng vào ánh mắt của Phó Tranh.

Rất xa, xa xa, nhưng biết hắn đang nhìn nàng, mà nàng cũng đang nhìn hắn.

Hắn ở đàng kia, mặt mày như tinh như họa, luôn là làm người mà ánh mắt đầu tiên nàng thấy, môi hơi mỏng, muốn câu dẫn người hôn một cái, nếm thử tư vị.

Mai Như nhàn nhạt bỏ qua.

Nàng hôm nay bên lỗ tai đã không ngừng nghe được người của Bắc Liêu khen Phó Tranh. Chính là lúc này, cách đó không xa Bắc Liêu công chúa, còn dùng Hồ ngữ ríu rít đàm luận Phó Tranh, tưởng ở nơi này không ai có thể nghe hiểu được. Các nàng khen Phó Tranh đẹp, còn khen hắn…… Dáng người tốt, vai rộng eo hẹp, thân hình thon dài mà đĩnh bạt, lại nói hắn săn được nhiều con mồi nhất, cung kéo đến nhất mãn, chắc chắn là người có sức lực khổng lồ. Mai Như nghe xong, mặt có chút đỏ, lại cảm thấy thật sự buồn cười.

Nàng cười, thuận tiện ngẩng đầu nhìn Phó Tranh.

Người nọ vốn đã dời p mắt, tâm hơi động, Phó Tranh quay lại lại.

Bốn mắt xa xa nhìn nhau.

Mai Như rũ mắt xuống.

“Tuần Tuần! Tuần Tuần!” Bên cạnh Mạnh Uẩn Lan ở cùng nàng kề tai nói nhỏ, “Ngày mai Bảo Tuệ công chúa muốn đi săn thú, Hoàng Hậu nương nương đang tìm người đi cùng.” Hoàng Hậu thu thú cũng muốn mang theo một vị công chúa tới. Đây là sự kiện lộ mặt, Mạnh Uẩn Lan nhỏ giọng hỏi nàng: “Ngươi muốn đi hay không?”

Mai Như lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ta không muốn đi.”

Mạnh Uẩn Lan vui vẻ nói: “Vậy ngươi dạy ta cưỡi ngựa?” Mạnh Uẩn Lan vốn muốn cùng Mai Như học cưỡi ngựa, nhưng hai ngày này Mai Như vẫn luôn tránh ở chỗ Thiến tỷ nhi, bên ngoài biết cưỡi ngựa chỉ có Chu Tố Khanh cùng Hạ phủ quyên tỷ nhi không ngờ tới, thuật cưỡi ngựa của Chu Tố Khanh lại tốt nhất! Mạnh Uẩn Lan không phục lắm, nàng là tuyệt đối không có khả năng học Chu Tố Khanh, cho nên mấy ngày nay đợi đến nhàm chán.

Mai Như lúc này gật đầu nói: “Cũng phải.” Lại nói: “Chúng ta tới chỗ ít người luyện tập.”

“Muội cũng muốn muội cũng muốn.” Bên cạnh Bình tỷ nhi xem náo nhiệt.

Mai Như chọc đầu nàng.

Ba người vừa mới nói xong, ma ma của Hoàng Hậu nương nương liền xuống dưới truyền Mai Như, chỉ nói Hoàng Hậu nương nương gọi nàng qua. Mai Như động mi, lúc đứng dậy đã bất động thanh sắc, đi theo ma ma qua. Nàng nhúc nhích lại dẫn tớibao con mắt nhìn nàng.

Tới trước mặt Hoàng Hậu, Mai Như vẫn đứng cúi đầu.

Lý hoàng hậu hỏi: “Nghe nói tam cô nương thuật cưỡi ngựa khá tốt?”

Mai Như có chút kinh ngạc, Hoàng Hậu sao biết nàng cưỡi ngựa tốt? Lúc này cũng không cân nhắc, chỉ vội vàng trả lời: “Cho nương nương chê cười, thần nữ chỉ là miễn cưỡng có thể, không thể gọi là tốt.”

Lý hoàng hậu đầy mặt ngượng nghịu nói: “Phái Cần lúc trước lại đây cáo tội, nói thân thể nàng không thoải mái, lo lắng ngày mai không thể dẫn con ta đi săn.” Thuật cưỡi ngựa của Chu Tố Khanh trong mấy cô nương là tốt nhất, khó trách Hoàng Hậu sẽ cảm thấy khó xử. Than một tiếng, Lý hoàng hậu lại nói: “Công chúa yêu nhất làm ầm ĩ, bổn cung thật sự không yên lòng, ngày mai Ta, cô nương dẫn nàng đi, có cô nương cẩn thận như vậy theo bên người chiếu cố, bổn cung trong lòng cũng an ổn một ít.”

Nếu Hoàng Hậu nói như thế, Mai Như không thể cự tuyệt, nàng hành lễ “vâng ạ”.

Lúc xoay người, tầm mắt Mai Như vừa lúc nhìn qua Chu Tố Khanh đang ở bên dưới.

Nàng ta giống như sức khoẻ không tốt, lúc này ngồi ở chỗ đó, Mai Như không muốn nhìn nhiều, nàng lười biếng dời mắt, lại đối diện với ánh mắt của Phó Tranh!

Hắn nhàn nhạt nhìn lại đây, một đôi mắt đen như mực.

Lúc Phó Tranh suy nghĩ, luôn là nhấp môi mỏng. Hắn lúc này cũng vậy, lại không biết suy nghĩ cái gì.

Mai Như lười nghĩ, nàng quay mặt đi.

Hôm sau, Mai Như cùng Bảo Tuệ công chúa đi săn thú. Sức khoẻ Chu Tố Khanh không khoẻ, quả nhiên không có tới. Một lúc sau, còn có Hạ quyên cùng một đội thị vệ. Cô nương săn thú không thể so với đại nam nhân, chỉ là chơi chơi. Bãi săn cực lớn mặt sau là sườn núi rất dốc, phía trước còn lại là rừng săn thú. Đoàn người cũng không đi xa, chỉ đi bên ngoài cánh rừng

Mai Như không có hứng thú, thuật cưỡi ngựa của nàng khá tốt, so với mấy cô nương trong nhà xem như nổi bật. Nhưng nàng bắn cung không giỏi, kéo cung không được, cho nên chỉ có thể cưỡi ngựa ở bên cạnh đi lung tung.

Bảo Tuệ công chúa tuổi cùng Bình tỷ nhi bằng tuổi nhau, nhưng lại có thể kéo cung, nhưng lại không chính xác. Nàng thường thường bắn loạn xạ, ngựa Mai Như cũng đã bị vô duyên vô cớ kinh ngạc vài lần. Nàng trong tay không thể không gắt gao nắm chặt dây cương, hai chân ổn định lưng ngựa, mới miễn cưỡng khống chế được, lại muốn cách vị công chúa xa một chút.

Mai Như thầm nghĩ, Bảo Tuệ công chúa quả nhiên thích làm ầm ĩ, so với nàng còn lợi hại hơn.

Bảo Tuệ công chúa không bắn được con mồi nào, một lát liền mất kiên nhẫn. Những đó thị vệ bị nàng mắng chỉ có thể càng thêm ra sức đuổi thỏ con, tiểu hồ ly ra.

“Sao lại thế này?” Bên cạnh bỗng nhiên vụt ra một giọng nói của nam nhân.

Bảo Tuệ công chúa không giận, chỉ quay đầu ủy ủy khuất khuất gọi: “Thái Tử ca ca, mau tới dạy muội.”

Nghe mấy chữ, cả người Mai Như lại là chảy mồ hôi lạnh. Nàng cũng không ngẩng đầu lên, liền phải theo mọi người xuống dưới thỉnh an.

Thái Tử vội vàng xua tay ngừng bọn họ, hòa nhã nói: “Bổn cung là tới dạy công chúa đi săn, các ngươi thả tùy ý.”

Mai Như cảnh giác, lúc này thờ ơ lạnh nhạt.

Thái Tử quả nhiên không có làm gì khác, càng không xem các nàng, chỉ một lòng một dạ dạy Bảo Tuệ công chúa bắn tên.

Dù cho như thế, Mai Như vẫn cưỡi ngựa cách xa nhất có thể, làm bộ tìm kiếm con mồi.

Chờ đến lúc này, Thái Tử lúc này mới lặng lẽ giương mắt.

Hôm nay Tam cô nương xuyên mặc bộ đồ cưỡi ngựa, sạch sẽ mà lưu loát, vòng eo của cô nương gia càng thêm tinh tế, hai chân trên lưng ngựa cũng thon dài mà cân xứng.

Thái Tử hiện tại chính tay cầm tay dạy Bảo Tuệ công chúa bắn tên, lúc này Mai Như đưa lưng về phía bọn họ, cách bọn họ chút xa. Hắn lặng lẽ cố ý để cung lệch một chút, lại buông cánh tay Bảo Tuệ——

Mũi tên màu ngân bạch bắn ra, lập tức bắn qua chân của ngựa mà Mai Như đang cưỡi.

Ngựa bị đau, chạy nhanh như điên.

Mai Như đột nhiên không kịp phòng bị, hoảng sợ, nàng còn không kịp phản ứng, ngựa đã chạy nhanh về phía trước.

Phía trước chính là rừng rậm săn thú, Mai Như không muốn đi vào trong, nàng nắm chặt lấy cương ngựa quay về bên cạnh. Nhưng ngựa quá khoẻ, nàng căn bản không khống chế được, chỉ có thể càng thêm dùng sức nắm chặt dây cương, một người một con ngựa cứ như vậy lung tung không có phương hướng thoán chạy về phía trước.

Thái Tử kinh hô một tiếng “Không hay rồi”, lập tức giục ngựa đuổi theo...…

Lại nói Phó Tranh từ trong lều ra, liền thấy nơi xa cảnh hoảng loạn. Hắn nhìn Thạch Đông, Thạch Đông giữa mày nhăn thành cục sắt. Phó Tranh nhất thời mặt trầm xuống, hắn dắt một con ngựa, lập tức cưỡi lên, vội vàng đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.