Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 90: Chương 90: Chương 87




Ngày đó bình an hồi phủ, Mai Như vẫn không thoải mái. Ánh mắt Thái Tử trần trụi đánh giá nàng giống như còn ngừng ở đỉnh đầu, nàng chỉ cảm thấy ghê tởm. Đợi tắm xong, cả người thoải mái, Mai Như mới hết giận.

Thời tiết vẫn vừa buồn vừa nóng, ve kêu không ngừng, ban đêm mới có chút mát mẻ.

Nàng còn nợ Tịnh Minh tượng Quan Âm. Mai Như đứng ở bên cửa sổ thoáng bình phục nỗi lòng, sau đó mặt mày ôn nhu cúi đầu đặt bút. Quan Âm luôn từ bi, nàng không thể có lệ khí quá nặng. Ngẫu nhiên có gió thổi qua, áo ngủ bay lả lướt phập phập phồng phồng, tóc đen nửa ướt nửa khô, tùy ý rũ ở phía sau, Tĩnh Cầm ở bên cạnh lấy khăn nhẹ nhàng chà lau.

Rất an tĩnh, Ý Thiền bưng sơn bàn vào. Bên trong sơn bàn là phấn màu hoa điệp. Ý Thiền cười nói: “Cô nương, đây là dưa mật mà phu nhân làm riêng cho người, nói là cô nương thích ăn.”

Mai Như bị Thái Tử ghê tởm nên không thiết tha ăn uống, lười biếng liếc nhìn, nàng thuận miệng nói: “Để chỗ kia trước đi.”

Này thật đúng là sự việc hiếm lạ…… Ý Thiền lặng lẽ nhìn Tĩnh Cầm, Tĩnh Cầm nhẹ nhàng lắc đầu. Để phấn màu hoa điệp ở đó, Ý Thiền hỏi: “Cô nương cảm thấy không khoẻ ạ?”

Mai Như trầm mặc, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, nàng dừng bút nói: “Ý Thiền ngươi ra bên ngoài trước, ta hỏi Tĩnh Cầm một câu.”

Nghe cô nương phân phó, Ý Thiền tự nhiên sẽ không hỏi nhiều, lúc này cầm sơn bàn vén rèm mà ra, rất xa canh giữ ở bên ngoài.

Bên trong còn hai chủ tớ, Mai Như phương nhàn nhạt xoay người, hỏi Tĩnh Cầm: “Chuỷ thủ để chỗ nào rồi?”

Lời này hỏi chính là chuỷ thủ cô nương mang từ Tây Khương trở về, Tĩnh Cầm hiểu ý, nàng trả lời: “Còn ở chỗ nô tỳ.”

Trầm mặc thật lâu sau, Mai Như than một tiếng, phân phó nói: “Đi tìm người đáng tin cậy, làm cho nhỏ lại để ta tiện tay có thể tùy thân mang theo.”

Tĩnh Cầm nghe được kinh hãi, “Cô nương này……” Mặt ưu sắc nhìn Mai Như. Mai Như cái gì cũng chưa nói, chỉ lại dặn dò một câu: “Đừng nói với cha mẹ tA.” Tĩnh Cầm gật gật đầu, Mai Như lúc này mới một lần nữa đặt bút. Kỳ thật Mai Như vẽ tranh cùng nàng viết chữ cũng giống nhau, đều tương đối tùy tính, dưới ngòi bút đồ vật tùy ý xoa bóp, thiên nhu thiên mềm, không giống Phó Tranh vẽ có khí thế. Bút này đặt xuống, đầu bút lông sắc bén, lại là triệt triệt để để huỷ hoại tượng Quan Âm vốn nên từ bi. Mai Như không biết nghĩ đến cái gì, lại khẽ thở dài một hơi, đáy lòng loáng thoáng

cảm thấy không ổn.

Bên ngoài hôm nay càng nóng, ban đêm nàng ngủ ra đầy mồ hôi.

Hôm sau, Mai Như đang muốn ngồi xe đi Bình Dương tiên sinh phủ, có tên gác cửa của Hoàng Hậu truyền lời. Nhíu này, nhịn xuống sự không kiên nhẫn, Mai Như đến xuân hi đường nghe Hoàng Hậu nói.

Hoàng Hậu nói, đêm qua quá nóng, Đế hậu tính toán đi y viên ở hai ngày, đêm nay còn ở trong vườn mở tiệc. Vì thánh sủng, khâm điểm Mai Như qua, thuận tiện làm bạn với công chúa. —— y viên là nơi trong cung các quý nhân tránh nóng, ở phía tây kinh thành, ước chừng ba mươi dặm. Nếu muốn đi, chỉ sợ buổi tối còn phải ở trong vườn, nhiều có bất tiện.

Mai Như cảm thấy không ổn trầm mặc xuống, nàng vẫn nhíu mày.

Đỗ thị cảm tạ Đế hậu ân điển, quay đầu phân phó Kiều thị: “Trong cung mở tiệc chiêu đãi không thể để mất thể diện, thay Tuần Tuần chọn bộ quần áo.”

Kiều thị gật đầu: “Tức phụ biết.”

Mai Như vội làm bộ làm nũng: “Lão tổ tông, mẫu thân, hai hôm nay con có chút đau đầu, có thể không đi không?”

“Tuần Tuần chỗ nào không thoải mái?” Nghe được lời này Kiều thị liền sốt ruột. Nhìn sắc mặt Mai Như tái nhợt, khuôn mặt nhỏ buồn bực không vui, nàng đau lòng nói: “Sợ là nắng nóng.” Lại nói với lão thái thái: “Nương, nếu không đừng cho Tuần Tuần đi?”

“Nếu là nắng nóng, Tuần Tuần càng nên đi, kinh thành có chỗ nào mát mẻ hơn? Đây chính là ân điển!” Đỗ thị giáo huấn nói.

Nghe lão tổ tông nói như vậy, Mai Như biết chính mình thoái thác không được, chỉ có thể nghe theo nói: “Con vẫn là nên đi thôi.”

Đỗ thị cười gật gật đầu.

Nha hoàn trong viện Mai Như nghe nói cô nương muốn đi y viên, vội vàng lấy xiêm y năm nay mới làm ra, chỉ chờ Mai Như chọn. Mai Như lười xem, chỉ nhìn Tĩnh Cầm. Tĩnh Cầm nói: “Cô nương, còn chưa kịp sắp xếp người ra ngoài tìm.” Mai Như trầm mặt, lạnh lùng nói: “Mang theo cái kia.”

Phó Tranh ở Tây Khương đưa nàng phòng thân, tuy rằng nặng, nhưng cũng còn khá tiện tay.

Y viên tọa lạc ở dưới núi Yến Sơn, phỏng vùng Giang Nam sông nước mà tạo thành. Vườn chiếm diện tích rất lớn, bên trong núi sông giao nhau, đình đài lầu các không ngừng, núi giả san sát tầng tầng lớp lớp, thật là đẹp không sao tả xiết. Mai Như lại không có tâm trạng thưởng cảnh. Nàng tạm thời bị an trí ở dịch quán để nghỉ ngơi, cách Bảo Tuệ công chúa rất gần..

Nghĩ đến chuyện hôm qua ở trong cung, còn có vị công chúa la lối khóc lóc, Mai Như giữa mày vẫn cứ hơi chau.

Hôm nay nàng tuy rằng không có gặp được Thái Tử, nhưng Mai Như biết, người nọ ở chỗ này.

Thái Tử là sẽ không dễ dàng rút lui, chỉ sợ không chiếm được tiện nghi, miệng đùa giỡn vài câu, với hắn mà nói cũng là một thú vui. Nhưng đối Mai Như mà nói, đây là một loại tra tấn, chỉ là nghĩ đến giọng nói dầu mỡ đó, Mai Như giống như có sâu bò trên người, nàng muốn nhổ ra.

Hiện giờ ngồi ở nơi này trống vắng lại quạnh quẽ, Mai Như càng là có một loại ảo giác, giống như Thái Tử háo sắc không kiêng kị ngầm nhìn trộm mình …… Nghĩ đến người nọ ánh mắt không che giấu, Mai Như chỉ cảm thấy ngực bị quấn lấy, khẩu trương còn có chút khó chịu. Nàng ngồi ở chỗ đó, nắm chủy ở lòng bàn tay, cảm xúc vẫn nặng trĩu, lành lạnh.

Mai Như mặt vững vàng, hôm nay tiến cung nha hoàn đáng tiên cậy của nàng cũng không đi theo.

Ban đêm, Duyên Xương Đế cùng Lý hoàng hậu mở tiệc.

Nữ quyến ở phía sau nam quyến thì ở phía trước.

Trừ bỏ Mai Như, mấy cái cô nương Hạ phủ cũng ở —— Hạ thái phó được hoàng đế trọng dụng, liên quan trong phủ Hạ Quyên, Hạ Nghiên với Chu Tố Khanh cũng được Đế hậu xem trọng—— hiện giờ các nàng ngồi cùng nhau, ngẫu nhiên nhỏ giọng nói chuyện. Mai Như trong lòng nơi chốn phòng bị, nhưng một gương mặt đẹp vẫn phong khinh vân đạm, nhấp môi cười nhạt, nhìn không ra có gì không thích hợp.

Ai cũng không biết, theo thời gian trôi đi, ngực nàng đã rất căng, không biết lúc nào chặt đứt.

Nghe Bảo Tuệ công chúa nhàn nhạt vênh mặt hất hàm sai khiến nói: “Mai Tam cô nương, bản công chúa phải đi về đổi xiêm y, ngươi cách gần nhất, lấy cho bản công chúa đi.”

Giây phút này đã tới.

Mai Như trong lòng run rẩy, nhưng nàng lại có thể làm thế nào? Tay ở trong tay áo rộng nắm chặt, Mai Như nhấp môi, đứng dậy nói: “Vâng.”

Dũng tuyền các dựa vào bên hồ, vừa đi ra ngoài, gió giữa hồ thổi vào, Mai Như cảm thấy rùng mình.

Hiện tại trời đã khuya, trong vườn núi giả chồng chất, bóng cây rất lớn,

chung quanh càng thêm âm trầm u ám. Bảo Tuệ công chúa rõ ràng không có ý tốt, phía trước chỉ sắp xếp một vị cung nữ chọn đèn cung đình chiếu đường, còn chọn loại đèn mập mờ,. Nửa y viên quá lớn, Mai Như lại không thân, vòng tới vòng lui, nàng tuy rằng hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm phía trước, nhưng lúc vòng qua một chỗ hình thù kỳ quái núi giả, cuối cùng bị bỏ rơi!

Đối với bóng đêm, bị gió lạnh lùng thổi qua, cả người Mai Như dựng thẳng đứng.

Nàng không rõ phương hướng, tiếp theo phía sau theo sát truyền đến tiếng bước chân!

Đó là tiếng bước chân của nam nhân, nặng nề, đạp ở trên đầu quả tim, như là một loại làm nhục đáng chết. Hai đời Mai Như chỉ có thể nghe ra tiếng bước chân của Phó Tranh. Người tới không phải Phó Tranh. Nàng trong lòng lại trầm xuống, đề phòng đằng sau ——

Hôm nay ánh trăng ẩn sau tầng mây, chung quanh tối đen, cách không xa mới có mấy cái đèn, chỉ thấy chậm rãi chiếu ra một bóng dáng, đầu tiên là đầu, sau đó là bóng nam nhân……

Da đầu Mai Như tê dại, nàng không biết đường, chỉ có thể trốn trong núi giả.

Nàng vừa bước đo, truyền ra một ít động tĩnh, tiếng bước chân phía sau cũng nhanh hơn, không nhanh không chậm theo ở phía sau, tràn đầy chí tại tất đắc, còn có ý cười của nam nhân. Này ý cười hài hước cùng nghiền ngẫm, còn có khoái cảm biến thái giống như một thanh đao. Mai Như chỉ cảm thấy sao có thể đuổi người này đi, nàng rất sợ hãi, lạnh cả người, nàng cảm nhận được sự tuyệt vọng lạnh lẽo, nàng khóc, ngay sau đó, chợt, nàng chui vào ngực một nam nhân. Mai Như giãy giụa, đang muốn rút chủy thủ, ở bên trên nói hai chữ ——

“Là ta!”

Mai Như liền an tĩnh lại, tim nàng đập rất nhanh, gióng như may mắn sống sót sau tai nạn, trước mặt người ôm nàng lặng yên không một tiếng động tránh ở khe hở hẻo lánh của núi giả.

Phía sau tiếng bước chân không nhanh không chậm, vọng ở chung quanh hai người đều không có động, chỉ an tĩnh tránh ở chỗ đó.

Khe hở rất hẹp, hắn ôm lấy nàng, hai người dựa vào rất gần, Mai Như thậm chí có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người người này, tiếng bước chân càng rõ ràng, Mai Như còn nghe thấy tiếng tim Phó Tranh đập.

Trong bóng tối, tiếng tim đập bị phóng đại, quanh quẩn ở bên tai, trầm ổn hữu lực……

Mai Như giật mình ở đàng kia.

Kỳ thật Phó Tranh không nên tới, hắn tình cảnh vốn là đặc biệt gian nan, nếu bị Thái Tử phát hiện hoặc phát giác có chỗ không thích hợp, hắn chờ Thái Tử chỉnh chết hắn đi.

Mai Như trầm mặc, không tự nhiên, nàng thu lại chuỷ thủ trong tay.

Cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng bước chân đòi mạng kia cũng dần dần biến mất, chung quanh hoàn toàn an tĩnh lại, tay nàng ngừng lại một chút, Phó Tranh im lặng buông ra, thoáng rời đi.

Mai Như ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, Phó Tranh vừa lúc nhìn xuống. Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi đen như mực, môi mỏng nhấp chặt, trong đêm tối vẫn là nghiêm nghị.

Thời gian không nhiều lắm, Phó Tranh lời ít mà ý nhiều nói: “Giả bệnh sao?”

Mai Như gật gật đầu.

Nàng khó có lúc ngoan ngoãn như vậy, Phó Tranh bỗng nhiên muốn sờ sờ đầu nàng. Trầm mặc, hắn chỉ trầm giọng nói: “Vậy ngươi giả bệnh đi, an tâm chờ Thập Nhất đệ trở về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.