Editor: Nekofighter
Một hồi khôi hài, cuối cùng kết thúc bởi lệnh cấm túc của Thu Minh Ngọc.
Thu Minh Dung bị phạt chép nữ giới năm trăm lần, Hoa Dung Nguyệt Mạo bị
đánh mười đại bản. Lần đầu giao đấu, Thu Minh Nguyệt giành thắng lợi.
Thời điểm nhị phu nhân rời đi nhìn nàng một cái đầy thâm ý, nói nhỏ bên tai nàng một câu.
"Đầu óc Lâm thị ngốc nghếch không làm được gì. Chỉ mong lúc Tiết quốc hầu
phu nhân tới, ngươi cũng giữ được phần trấn định này. Tại Thu phủ nước
sôi lủa bỏng, mọi chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ. Muốn sống sót,
nhìn nhìn xem ngươi có đủ khôn ngoan không."
Lúc Thu Minh Trân ra ngoài cũng nhìn nàng một cái, cái nhìn kia, như có điều suy nghĩ.
Đại phu nhân và Thu Minh Ngọc đương nhiên hận nàng thấu xương.
Thu Minh Nguyệt chẳng quan tâm. Dù sao Đại phu nhân sớm đã hận nàng, nhiều ra hay ít đi cũng như nhau thôi.
Rời khỏi Thọ An Viện, ngay chỗ rẽ, nàng không vội trở về mà đứng ở núi giả hứng thú ngắm hoa.
Hồng Ngạc có chút kỳ quái" Tiểu thư, chúng ta không về sao?"
Thu Minh Nguyệt hái một bông cúc nhỏ, nói:" Vẫn còn sớm, vừa rồi náo loạn lại khiến ta quên mất ý định ban đầu."
Nàng ngẩng đầu "Em trở về bảo Đông Tuyết đem lẵng hoa tới đây. Kim Trản Cúc không tệ, bữa nào pha trà biếu tổ mẫu."
"Vâng" Hồng Ngạc đáp ứng, xoay người rời đi.
Thu Minh Nguyệt vừa đứng đã nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau.
Miệng nàng cong lên, đã đoán được người đến là ai. Nàng hơi xoay người,
cười nhạt với người tới.
"Thất muội bị thương nặng như vậy sao
lại còn lưu luyến bên ngoài? Vết thương mà nhiễm t rùng sau này sẽ bị
hủy dung, không tốt." Nàng ngồi xổm xuống, lại bắt đầu hái hoa.
Thu Minh Dung nhìn nàng một lúc, không tiếng động cười lạnh.
"Ngũ tỷ tính kế thật tốt, hoàn toàn không tìm được dấu vết. Muội muội ta phục sát đất."
Thu Minh Nguyệt không quay đầu, chỉ thản nhiên nói:" Nước hoa hồng của Thủy Kính phường chữa trị vết thương rất có hiệu quả."
Đôi mắt sắc bén của Thu Minh Dung sáng lên trong giây lát.
"Muội rất khó hiểu. Ngũ tỷ làm sao có Yến Chi túy?" Nàng không ngu ngốc, hiện tại cũng hiểu được hết thảy là do Thu Minh Nguyệt tính kế. Từ lúc nàng
và Thu Minh Ngọc vô tình gặp được Thu Minh Nguyệt, phát sinh mâu thuẫn,
Hoa DUng Nguyệt Mạo bị thương, đại phu nhân tức giận trách phạt Trầm di
nương, kinh động lão thái quân, rồi đại lão gia và nhị phu nhân lần lượt tới tất cả đều nằm trong kết hoạch của Thu Minh Nguyệt. Ngay cả nàng
cũng không thể tin nổi, nhưng không phải không thừa nhận: Luận tâm cơ và mưu lược, Thu Minh Nguyệt hơn nàng rất nhiều. THậm chí nàng cũng không
tưởng tượng nổi một cô gái mười ba tuổi lại có tâm cơ sâu như vậy.
Chuyện ngày hôm nay, từng việc từng thời điểm đều không sai lệch chút
nào. Có thể biết rằng, người như vậy về sau là kẻ địch của nàng, nàng
khẳng định chết thật thảm.
Sắc mặt Thu Minh Nguyệt vẫn lạnh như
cũ "Vết thương trên mặt thất muội không sâu, liên tục dùng nước hoa hồng một tháng có thể khỏi. Đến lúc đó lại trở thành một đại mỹ nhân."
Sắc mặt Thu Minh DUng hơi tái, giống như đấu tranh trong giây lát, cuối cùng lại ra một quyết định.
"Trước đây là muội muội không hiểu chuyện, mong rằng ngũ tỷ đại nhân đại lượng, thông cảm nhiều hơn"
Khóe miệng Thu Minh Nguyệt mỉm cười, rốt cuộc đứng dậy nhìn nàng ta.
Thu Minh Dung cắn răng, hơi cúi người, thành khẩn nói:" Muội muội có mắt
như mù, thỉnh ngũ tỷ bao dung. Ngày sau chuyện ngũ tỷ phân phó, núi đao
biển lửa, muội muội tuyệt không chối từ."
Thu Minh Nguyệt đỡ lấy nàng:" Thất muội quá lời."
Đôi mắt THu Minh DUng sáng ngời:" Ngũ tỷ tha thứ cho muội?"
Thu Minh Nguyệt không nói lời nào, chỉ nhìn về phía sau Thu Minh Dung, Hạ Đồng đang gấp rút chạy tới.
"Tiểu thư." Nàng trước gọi Thu Minh Nguyệt một tiếng, lại lễ phép vấn an với Thu MInh Dung.
"Nô tỳ gặp qua thất tiểu thư."
Nếu là bình thường, Thu Minh Dung là một chủ tử, nhận lễ của Hạ Đồng là
chuyện đương nhiên. Chỉ là lúc này nàng mới đầu nhập Thu Minh Nguyệt, tự nhiên không dám để tâm phúc bên người Thu Minh Nguyệt hành lễ, cho nên
nghiêng thân, mỉm cười hiền lành nói:" Hạ Đồng cô nương không cần đa
lễ."
Họ Đồng cũng không nói gì thêm, liền đứng dậy.
Thu Minh Nguyệt nói:" Tìm được rồi?"
Hạ Đồng gật đầu:" Vâng."
Nàng lấy từ tay áo ra một bình sứ màu xanh độc đáo, khác hẳn bình sứ thông
thường. Bên ngoài bình xanh biếc, bên trong lại có một lớp dung dịch đỏ
sậm. Trên đầu bình có một dấu hiệu rất nhỏ, đó là một mặt gương, hoa văn rất sống động.
THu Minh Dung biến sắc "Thủy kính phường?"
Thu Minh Nguyệt nhận lấy bình sứ, nhẹ nhàng mở nắp bình. Nhất thời, một cổ
mùi thơm nhàn nhạt dâng lên. Hương thơm không nồng, ngửi rất thoải mái.
Sắc mặt Thu Minh Dung sớm trắng bệch "Yến chi túy?"
Thu Minh Nguyệt mỉm cười "Thất muội quả thực kiến thức rộng rãi."
Thu Minh Dung cắn môi, thân mình có chút run rẩy.
"Này... đây là..."
Thu Minh Nguyệt xoay người:" Đây là thứ nửa nén hương trước mọc ra trong phòng muội muội."
Sắc mặt Thu Minh DUng trắng bệch như tuyết, mắt đỏ như máu, mười ngón tay nắm chặt vào da.
Nửa nén hương trước đúng là thời điểm Thu Minh Nguyệt nhìn ra trên vết cào
của Hoa DUng, Nguyệt Mạo có mùi của Yến Chi túy. Nói cách khác, đúng
thời điểm đó đại phu nhân đã chuẩn bị trước. Tâm đại phu nhân thật độc
ác, cư nhiên muốn đưa nàng vào chỗ chết.
Nhìn thấu tâm tư của nàng ta, THu Minh Nguyệt thản nhiên nói:" Yến Chi Túy này không phải mẫu thân quăng vào phòng muội."
Thu Minh DUng sửng sốt:" Không phải bà ta?"
Thu Minh Nguyệt xoay người "Vết thương trên mặt còn chưa tốt, muội lại còn
muốn phế đi tay mình sao? Làm sao có thể giúp ta vượt quả núi sông biển
lửa?"
Thu Minh DUng ngẩn ra, cúi đầu nhìn móng tay mình bấu vào da thịt tới chảy máu. Lúc ngẩng đầu lên, THu Minh Nguyệt đã rời đi xa.
THật lâu sau, nha hoàn Hàm Đan đi tới bên nàng.
"Tiểu thư, người nghĩ kỹ rồi sao?" Tiểu thư luôn tâm cao khí ngạo, không nghĩ rằng hôm nay lại nguyện ý làm việc cho ngũ tiểu thư. Trong lòng Hàm Đan vô cùng kinh ngạc.
Thu Minh Dung thu hồi ánh mắt, cười khổ.
"Còn có lựa chọn khác sao?"
Hàm Đàn không nói, THu Minh Dung buồn bã:" Phụ thân vốn là thứ xuất, lại
tầm thường không được coi trọng. Di nương ta cả nửa đời người ngay cả vị trí bình thê cũng không tranh nổi, hôm nay ta lại đắc tội đại bá mẫu.
Nếu không sớm tìm chỗ dựa, ngày sau chết như thế nào cũng không biết."
"Tiểu thư khẳng định ngũ tiểu thư có năng lực chống lại đại phu nhân sao?"
Thu Minh DUng mím môi cười lạnh:" Tứ tỷ giấu tài bao nhiêu năm cũng rời núi, huống gì là ta?"
Hàm Đan kinh ngạc:" Tiểu thư là nói...?"
Thu Minh Dung quay về, ánh mắt ngân nga.
"Ngươi cho là nhị bá mẫu làm sao tới đúng lúc như vậy?"
Hàm Đan trầm mặc.
Thu Minh Dung nhìn trời, ánh mắt xa xăm..
"Những ngày tung hoành trong thu phủ của đại phu nhân... Chấm dứt rồi!."