Thịnh Sủng Thứ Phi

Chương 56: Chương 56: Chuyện xưa như mộng, oan hồn đòi mạng.




Editor: nekofighter aka bibibibili

Một vòng ánh trăng từ bầu trời đêm trút xuống, dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng của thiếu nhiên như lưu quang. Đôi mắt gợn sóng, trong trẻo như tuyết thiên sơn.

Khí chất cùng bộ dạng tuyệt mỹ như thế tựa như hòa hợp lại với nhau.

Mắt phượng của Thu Minh nguyệt nhoáng lên một cái, trong lòng khẽ mắng ‘Yêu nghiệt!

“Ngươi lại tới làm gì?” Nàng tức giận nhìn người nháy mắt xông vào phòng nàng như chốn không người kia.

Phượng Khuynh Li lặng im nhìn nàng, không nói gì.

Thu Minh Nguyệt có chút không kiên nhẫn:” Ngươi rốt cuộc đến đây làm gì?”

Phượng Khuynh Li cụp mắt, giọng nói có chút trầm thấp:” Nàng ghét ta?”

Thu Minh Nguyệt mím môi, ánh mắt đạm tĩnh. Ngọn nến lay động trong gió, nhấn chìm đi chút u ám xuất hiện thoáng qua trong mắt nàng.

“Ta không thích. Có cảm giác không thể nắm được trong tay.”

Phượng Khuynh Li như đang chìm trong sương mù:” Nàng vẫn không tin ta.”

Thu Minh Nguyệt trong mắt hiện lên trào phúng:” Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?”

Ánh mắt Phượng Khuynh Li tối sầm:” Ta sẽ không hại nàng.”

Thu Minh Nguyệt quay đầu đi.

Sắc mặt Phượng Khuynh Li trở nên ảm đạm:” Đừng gả cho Tiết Vũ Hoa, hắn không có ý tốt.”

Thu Minh Nguyệt bỗng nhiên quay người, nói:” Ngươi có ý tốt chắc?”

Phượng Khuynh Li nhất thời nghẹn lại:” Ta…”

Nàng đánh gảy lời hắn:” Hôn nhân đại sự phải nghe theo lời phụ mẫu, thông qua mai mối. Thế tử xuất thân hoàng gia huân quý, đáng ra phải thông hiểu lễ chi đại nghi. Vì sao cứ lặp lại việc xâm nhập nữ tử khuê phòng?”

Không đợi hắn trả lời, nàng lại nói:” Quân giả, đừng ngồi ngay thẳng, không ghen ghét người, không nói lời ác. Nghe nói thế tử thông minh, tài mạo kinh người, cớ sao lại không biết lễ pháp cương thường?”

Phượng Khuynh Li bình tĩnh nhìn nàng, u quang trong mắt mất đi.

“Nếu nàng là người nông cạn như vậy, hôm nay cũng sẽ không bày ra vẻ mặt như thế.”

Thu Minh Nguyệt nâng mâu nhìn hắn, bỗng nhiên cười lớn:” Cũng phải, nếu đúng như vậy, chỉ sợ hiện giờ thứ ngươi nhìn thấy chỉ là một khối thi thể.”

Ngực Phượng Khuynh Li như bị kiềm hãm, Thu Minh Nguyệt vẫn tươi cười như cũ.

“Thế tử quả thực là Chư Cát đương thời, tính toán không lộ chút sơ hở. Tiểu nữ tử bội phục.”

Ngón tay Phượng Khuynh Li run rẩy một chút, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác vô lực.

“Phải làm gì để nàng có thể tin tưởng ta?”

“Quan trọng sao?” Thu Minh Nguyệt không đáp, chỉ hỏi lại.

“Quan trọng.” Hắn nhìn nàng, ánh mắt kiên định.

Đôi mắt Thu Minh nguyệt khẽ nhúc nhích, nói:” Ngọc di nương đã chết, bà cái gì cũng chưa nói. Ta cũng không biết cái gọi là bảo tàng bản đồ ở đâu. Cho nên, ngươi không cần uổng phí công phu trên người ta.”

Phượng Khuynh Li co rụt người, dường như có chút tức giận.

“Nàng nghĩ ta tiếp cận nàng là vì bảo tàng?”

Thu Minh Nguyệt hở hững:” Là cái gì cũng không quan trọng. Quan trọng là… Ta không muốn gặp ngươi, ngươi về sau đừng tới nữa.”

Lồng ngực Phượng Khuynh Li nhói lên, tựa như bị kim đâm.

Lãnh Tu hiện tại bên ngoài, cảm thấy bất bình thay chủ tử. Nhưng không có lệnh của chủ tử, hắn không thể tùy tiện xông vào, chỉ biết lo lắng suông.

Ngọn đèn dầu trong phòng bỗng trở nên u ám, ánh trăng chiêu xuống, tạo thành bóng dáng của đôi nam nữ.

Phượng Khuynh Li cúi đầu cười khổ:” Quả nhiên…”

Thì ra trên đời này, vô luận là phồn hoa hay tàn khốc, chung quy cũng chỉ có một mình hắn, lạnh lùng cô độc. Thế gian rộng lớn, lại không kiếm được người cùng sóng vai, nhìn ngắm trời đất.

Ánh trăng lạnh lẽo, lòng người cũng phiền muộn.

Hai tay hắn nắm chặt, gian nan xoay người.

“Đã biết, về sau ta sẽ không quấy rầy nàng nữa.”

Hắn nương theo ánh trăng, nhẹ nhàng ra ngoài.

Lúc này đây, Thu Minh Nguyệt nhìn thấy rất rõ ràng. Động tác của hắn tựa hồ cố ý thong thả, tựa hồ muốn cho nàng thời gian gọi hắn. Nhưng mà, thẳng tới khi thân ảnh của hắn hoàn toàn biến mất, nàng chung quy vẫn tỏ ra thờ ơ. Ánh mắt nàng tối như màn đêm, nhìn một mảnh đêm ngoài cửa sổ, khóe miệng chậm rãi gợi lên. Nhưng rốt cuộc là cười cái gì, nàng cũng không biết. Chính là, đột nhiên từ đáy lòng dâng lên một cỗ cô đơn.

Khí hậu tháng tư tương đối ôn hòa, nhưng ban đêm vẫn rất lạnh. Trong phòng đốt lò lửa, không khí mới ít đi vài phần lạnh lẽo.

Thu Minh Nguyệt đứng tại chỗ, bỗng nhiên cảm thấy bốn phía đều có gió thổi, làm cả người nàng đều lạnh. Tựa như một người đang đứng trên đỉnh núi, cô độc tịch mịch, lại hư vô rét lạnh.

Thiên địa to lớn, chung quy, nàng chỉ có một người.

Vĩnh viễn cũng chỉ có một người.

Trong thoáng chốc, nàng lại nghĩ tới nam nhân kia. Thanh mai trúc mã của nàng, vị hôn phu chỉ phúc vi hôn của nàng. Thái tử nhà giàu, dung nhan yêu nghiệt, có lẽ là tình yêu của nhiều thiếu nữ. Nhưng với nàng mà nói nói, bất quá là một loại thân tình không huyết thống.

Từ lúc sáu tuổi, hắn liền một mực yên lặng canh giữ bên người nàng, chờ nàng quay đầu. Đối mặt với áp lực gia tộc, hắn không quan tâm, chỉ ôn nhu với một mình nàng. Nhưng nàng trời sinh vô tình, thủy chung không thể thực hiện hứa hẹn của trưởng bối, vì hắn mà mặc lên áo cưới. Nhưng hắn vẫn không tức giận, như trước cố chấp chờ đợi.

Nàng nghĩ, nhân tình mỏng lạnh, nhiều chuyện chung quy không thể cưỡng cầu. Nếu như cả đời nàng không thể gặp được phu quân, vậy gả cho một người yêu mình có lẽ là lựa chọn tốt nhất. Vì thế, nàng đáp ứng hắn, chờ hắn xuất ngoại trở về sẽ cũng hắn kết hôn.

Một khắc kia, hắn mừng rỡ như điên. Mà nàng, lại dùng nụ cười để che dấu tịch liêu trong mắt.

Có lẽ là ý trời. Trước khi nàng về nước, máy bay gặp nạn, sau đó xuyên tới đây.

Sau đó một thời gian dài, nàng mỗi lần mơ đều mơ thấy ánh mắt đau thương của hắn. Hắn đang nói:” Anh chờ em, vẫn đang chờ em.”

Vô số lần, nàng từ trong mộng bừng tỉnh, trong ngực trừ bỏ áy náy, thì cũng không có chút vương vấn hay thống khổ nào.

Nàng nghĩ, chính mình quả thực trời sinh vô tình.

Nhưng đồng dạng, nàng cũng ẩn ẩn thở phào, Ngoài miệng tuy nói có thể vì trưởng bối mà gả cho người mình không thương, nhưng trong lòng, nàng vẫn rất bài xích. Hiện giờ nàng đã chết, xuyên qua dị thế, cũng không cần đi đối mặt với tình yêu bất đắc dĩ này, không cần vì không thể đáp lại người kia mà tự trách áy náy. Tuy vậy, nàng vẫn cho rằng, mình không đủ máu lạnh. Bằng không sao vẫn mang lòng áy náy với người kia?

Nằm trên giường, nàng nhìn trướng đinh thật lâu, không thể ngủ. Nhất thời lại nghĩ, vì sao mình lại phiền muộn như vậy?

Mà nàng cũng không biết rằng, đêm nay, không chỉ mình nàng mất ngủ.

Ngoài cửa sổ, Phượng Khuynh Li không có rời đi. Hắn ẩn thân sau cánh cửa sổ, lẳng lặng nghe tiếng hít thở của nàng, thật lâu cũng không nói gì.

Lãnh Tu đứng cạnh hắn, thấy hắn ngẩn người, nhịn không được mở miệng.

“Thế tử…”

Phượng Khuynh Li ngẩng đầu liếc hắn, hắn lập tức câm miệng. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái. Thu ngũ cô nương linh mẫn dị thường, mỗi lần đều có thể phát hiện chủ tử đứng bên ngoài. Song, lần này vì sao nàng không phát hiện? Cũng không nghe thấy giọng nói của mình?

Kỳ thật, Thu Minh Nguyệt đã phát hiện ra động tĩnh bên ngoài, nhưng giờ phút này, nàng lại không muốn đứng lên. Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được, bên ngoài là Phượng Khuynh Li. Nàng chỉ là không rõ, thiếu niên kia vì sao cứ một lòng đồi kết hôn với mình? Nàng không có giấu bảo đồ, hơn nữa, ở Thu gia, nàng chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, tàng bảo đồ dù thế nào cũng không lạc tới tay nàng được. Từ lần đầu tiên gặp mặt, không, tuy trước kia nàng chưa gặp hắn, nhưng có lẽ hắn đã gặp qua nàng. Cho nên lúc Thư Tuyết đặt kiếm lên cổ nàng, hắn đã lên tiếng giúp đỡ.

Nhưng nàng không rõ, chắc không tới mức lúc đó hắn đã biết thân phận của mình đi?

Ngẫm lại, hắn là một thế tử vương phủ, thế nào lại chú ý tới một thứ nữ được nuôi dưỡng ở nhà ngoại tại Dương Châu như nàng? Trên người nàng có giấu tin tức gì hữu dụng sao? Nếu hắn thật sự vì tàng bảo đồ mà cưới nàng, tựa hồ không thể. Như vậy, hắn là thật sự muốn lấy nàng? Nhưng vì cái gì?

Đương nhiên, nàng tự nhiên bỏ qua phương diện yêu đương nam nữ.

Cổ đại rất chú ý tới việc hôn nhân thuận theo lời cha mẹ. Mà giới quý tộc lại càng thêm chú trọng môn đăng hộ đối. Nữ nhân của Thu phủ có thể làm thế tử phi của Vinh thân vương phủ, kỳ thật cũng hơi trèo cao.

Đúng rồi, nàng thiếu chút quên mất.

Phượng Khuynh Li từ nhỏ thân thể không tốt. Tại triều đại này, hẳn là bị nhiều người coi thường đi.

Nếu vậy, thế tử hắn muốn cưới một nữ tử quý tộc làm thế tử phi, sợ là khó lắm.

Nhưng du thế nào, hình như cũng không tới lượt một thứ nữ nhu mình đi?

Từ từ… Đêm đó, ở Bảo Hoa tự, thái hậu…

Nếu….

Thu Minh Nguyệt nheo mắt, ánh mắt sâu thẳm.

……………….

Hôm sau, nắng mai rọi khắp nơi.

Thu Minh Nguyệt vừa tỉnh lại liền mang theo Thu Minh Nhứ tới Thọ An viện. Đại phu nhân, nhị phu nhân, tam phu nhân đều ở đó. Không chỉ các nàng, toàn bộ tiểu thư trong phủ, trừ bỏ Thu Minh Vận không thể ra gió, tất cả đều ở Thọ An viện.

Đại phu nhân cầm sổ, thông báo chi phí tháng rồi cho lão thái quân.

“… Tháng trước Tây Uyển – Phong Ba đình tu sửa, tốn hai trăm hai mươi lượng. Mấy ngày trước Minh Hiên mua một bức tranh, tốn ba trăm sáu mươi lượng….”

Đại phu nhân lưu loát nói xong, mồm miệng rõ ràng, tính toán không sai sót gì. Nói xong lời cuối, bà khép sổ lại.

“Tháng này toàn bộ phủ dùng tổng cộng ba nghìn hài trăm hai mươi sáu lượng. Thu vào một vạn năm nghìn tám trăm sáu mươi ba lượng hai mươi ba văn tiền.” Bà đem sổ đưa cho lão thái quân:” Nương, người kiểm tra đi.”

Lão thái quân tiếp nhận, để qua một bên.

“Việc này con làm cẩn thận, từ trước tới nay cũng không sai sót nhiều.”

Đại phu nhân nhếch mày, đắc ý nhìn nhị phu nhân.

Lão thái quân lại nói:” Lần trước ta có nói, để Vân Thư phụ con một ít.” Bà dừng một chút:” Mấy ngày trước Ngọc di nương mất, là một tay Vân thư xử lý hậu sự, tận tâm tận lực, lo lắng vất vả.”

Sắc mặt đại phu nhân không tốt lắm, có chút không phục, thấp giọng nói:” Nương, không phải con dâu coi thường Ngọc di nương. Nhưng Ngọc di nương là người của Bắc uyển, hậu sự của nàng, hẳn là do tam đệ muội xử lý, cho nên….”

“Đại tẩu lời này không đúng rồi.” Nhị phu nhân vốn đang im lặng, lúc này mở miệng nói:” Ngọc di nương tuy là một di nương, tuy nói là việc nhà của tam đệ cùng tam đệ muội. Nhưng cũng là chủ tử của Thu phủ, hơn nữa trước kia còn hầu hạ bên cạnh nương rất tốt. Hiện giờ nàng mất, hậu sự cũng không thể qua loa.”

“Nhị đệ muội nói lời cũng thật đại nghĩa.” Đại phu nhân cười khinh thường:” Từ lúc Ngọc di nương sinh bệnh, nhị đệ muội chưa từng bước chân vào Bích Tùng Uyển nửa bước. Nếu không có hôm nay, ta còn thực cho rằng nhị đệ muội rất lãnh huyết vô tình đó.”

Nhị phu nhân không biến sắc, như cũ thản nhiên nói:” Kỳ thi mùa xuân ba năm một lần sắp tới, Minh Hiên mỗi đêm đều đọc sách tới khuya. Ta lo lắng hắn thân thể không tốt, tự nhiên phải tốn nhiềm tâm tư. Huống hồ, mấy hôm trước ta đã cùng Lý phu nhân trao đổi bát tự của Minh Hiên và Lý tiểu thư. Chờ khoa cử xong, liền cưới khuê nữ nhà bà ấy. Sau khi Minh Hiên thành thân, tự nhiên phải thu thập tân phòng.” Bà mỉm cười, nói với đại phu nhân:” Lại nói tiếp, ta thật ra cũng rất hâm mộ phúc khí của đại tẩu. Minh Ngọc cũng vài tháng nữa mới cập kê đi, đại tẩu có thể thanh nhàn hơn ta một chút rồi.”

Thu Minh Nguyệt dừng cước bộ một chút. Thu Minh Hiên sắp thành hôn?

Cũng đúng, nghe nói nhị phu nhân đã sớm nghị thân cho Thu Minh Hiên. Hiện giờ việc đã xong, cũng sáng tỏ tâm sự của lão thái quân.

Nàng lần nữa mỉm cười, nắm tay Thu Minh Nhứ đi vào.

Nha hoàn ngoài cửa lập tức cao giọng hô:” Ngũ tiểu thư đến, thập tiểu thư đến.”

Âm thanh bàn luận bên trong im bặt.

Thu Minh Nguyệt buông tay Thu Minh Nhứ, chậm rãi phúc thân.

“Minh Nguyệt (Minh Nhứ) thỉnh an tổ mẫu.”

Lão thái quân gật gật đầu:” Ngồi đi.”

()

Thu Minh Nguyệt và Thu Minh Nhứ ngồi xong, lão thái quân cũng thân thiết nói vài câu.

“Nghe nói hôm qua con thân mình không khỏe, còn trở ngại gì không?”

Thu Minh Nguyệt mỉm cười nói:” Không sao ạ. Chỉ là bệnh thương hàn thôi, uống thuốc liền tốt lên.”

Lão thái quân gật gật đầu:” Dạo này thời tiết thất thường, đặc biệt dễ sinh bệnh, tự mình cẩn thận.”

Thu Minh Nguyệt kính cẩn đáp:” Vâng ạ.”

Lão thái quân lúc này mới tiếp tục vấn đề vừa rồi của nhị phu nhân:” Đã định tốt ngày rồi sao? Lý phủ cũng là nhà huân quý. Lý đại nhân xưa nay cương trực công chính, thanh chính ngay thẳng. Nữ nhi nhà ông ấy tất nhiên cũng tài mạo song toàn, dịu dàng đôn hậu. Nhớ đừng chậm trễ người ta.”

Nhị phu nhân gật đầu:” Vâng, nương, con dâu đã rõ.” Dung nhan xưa nay hơi lạnh lùng của bà cũng nổi lên mấy phần ý cười nhu hòa.

“Đầu tháng năm là thi rồi, cho nên định ngày mười hai tháng bảy. Con đã xem qua, ngày đó là ngày hoàng đạo. Lễ hỏi con dâu cũng liệt kê ra, vội đem tới cho nương xem.” Bà tiếp nhận danh mục quà tặng từ tay Hồng Ngọc, giao cho lão thái quân.

Lão thái quân cẩn thận xem qua, gật gật đầu.

“Minh Hiên nhà chúng ta là trưởng tử, lại là đứa đầu tiên lập gia đình, hôn sự không thể qua loa.” Bà nghĩ nghĩ, nói:” Trừ bỏ một trăm hai mươi bốn rương sính lễ ra, tới khố phòng lấy thêm một rương gấm vóc, một hộp nữ trang cùng liên châu đi…. (Lượt bỏ một số từ nói về quà tặng).”

Lão thái quân nói một hơi rất nhiều đồ đạc giá trị trăm lượng. Hàn ma ma một bên chuyên tâm ghi nhớ, đại phu nhân nghe thấy, sắc mặt cũng chìm xuống.

“… Còn cả đôi bông thanh hoa triền nữa. Nhớ hết rồi chưa?”

Hàn ma ma gật đầu:” Đều nhớ kĩ.”

Lão thái quân tiếp nhận quyển sổ bà đưa tới, nói với đại phu nhân:” Ngọc Phương, ngày mai con tới khố phòng, cùng Vân Thư lấy mấy thứ này ra đi.”

Đại phu nhân cắn răng, không cam lòng nói:” Nương, hầu môn thé tử cưới vợ cũng chỉ có một trăm hai mươi rương. Minh Hiên… có phải có chút không hợp lẽ thường không?”

Nhị phu nhân liếc nhìn bà ta một cái, tựa tiếu phi tiếu nói:” Nghe nói đại tẩu hiện tại đã vì Minh Ngọc chuẩn bị một trăm bốn mươi bốn rương đồ cưới, cộng thêm vài cửa hàng.” Miệng bà nhếch lên:” Lúc trước Minh Hà xuất giá, đồ cưới cũng là một trăm hai mươi rương. Theo lẽ trên dưới, Minh Ngọc hình như phải ít hơn Minh Hà mười hai rương mới đúng.”

Đại phu nhân nghe xong, sắc mặt đen lại.

“Minh Ngọc là đích nữ, tự nhiên phải thế.”

“Vậy Minh Hiên không phải đích tử sao?” Nhị phu nhân cười lạnh.

Lão thái quân sợ bọn họ lại náo loạn, liền nói:” Được rồi, đừng cãi cọ nữa.”

Đại phu nhân cùng nhị phu nhân im miệng. Lão thái quân lại nói:” Đúng rồi, sáng nay nhận được thư của Trung Sơn Bá. Minh Hà ngày mai sẽ cùng Trung Sơn Bá thế tử về thăm nhà mẹ đẻ.”

Đại phu nhân trong mắt khó nén được vẻ vui mừng.

“Thật ạ?”

Lão thái quân cũng cười:” Nó vừa sinh không lâu, thật vất vả mới bảo dưỡng tốt, lúc này mới xin Trung Sơn Bá phu nhân mang theo Tỷ nhi trở về một chuyến.”

Đại phu nhân cũng cao hứng:” Trừ bỏ hôm trăng tròn, con đã lâu chưa tặp qua Vi Tỷ nhi. Không biết nó thế nào, lớn lên giống ai nữa.” Đại phu nhân nghe tới cháu gái mình, có chút kích động, hốc mắt hơi hồng. Khó có thể tưởng tượng được, bà lại là một nữ nhân kiêu ngạo ngông cường.

Thu Minh Nguyệt từ khi đi vào đã đánh giá Thu Minh Châu. Thấy nàng thần sắc như thường, nhận ra tầm mắt của mình, quay đầu cười với mình. Ánh mắt không còn sự sợ hãi trống rỗng ngày ấy.

Nàng cụp mắt, hy vọng Thu Minh Châu có thể bỏ qua đoạn cảm tình không thể có kết quả của mình.

Kỳ thật trừ bỏ vấn đề dòng dõi, nàng vốn cũng không tán thành việc của Thu Minh Châu và Tiết Vũ Hoa.

Đầu tiên là, Tiết quốc Hầu phu nhân là một nhân vật khó chơi, Thu Minh Châu nếu thực qua đó, khó tránh phải chịu khổ. Tiếp theo, TIết Vũ Hoa vẫn không để bụng Thu Minh Châu, ngày sau cũng không che chở nàng. Cho nên, Thu Minh Châu đối với Tiết Vũ Hoa động tình, tốt nhất là thừa dịp còn chưa sâu đậm, đúng lúc thu tay.

Về phần Tiết Vũ Hoa–

Thu Minh Nguyệt nghĩ tới đề nghị ngày ấy của hắn, không khỏi nhíu mày, lập tức trào phúng.

Loại công tử phóng đãng như vậy, làm gì có thật tâm?

Thôi, không thèm nghĩ chuyện này nữa. Dù sao, tàu tới đầu cầu tự nhiên thỏng.

Lão thái quân và nhị phu nhân thương nghị, nàng thật ra cũng rõ ràng. Thu Minh Hiên tuy không phải người đại phòng, nhưng dầu gì cũng là trưởng tử. Bây giờ có thành tựa, tiền đồ sau này cũng bất phàm. Dù là đứng đầu bảng cũng có khả năng. Có thể nghĩ, lão thái quân đương nhiên rất kỳ vọng vào hắn.

Mà Đại lí tự khanh Lí phủ cũng là một danh môn huân quý. Hai phủ đám hỏi, lão thái quân khẳng định không qua loa. Mấy thứ lễ hỏi gì đó, tự nhiên rất phong phú.

Theo lý thuyết, đại phu nhân xuất thân danh môn, mấy chuyện này cũng không phải là người không phóng khoáng. Chẳng qua, bà và nhị phu nhân tranh đấu nửa đời người, lúc nào cũng muốn chèn ép nhị phu nhân. Hơn nữa, bà mới bị lão thái quân phân một nửa quyền chưởng gia cho nhị phu nhân, trong lòng khó chịu, cho nên muốn khó xử nhị phu nhân một chút. Ai biết được, nhị phu nhân cũng không phải nhân vật dễ đối phó. Nói vài câu đã khiến đại phu nhân nghẹn họng.

Thu Minh Hà, vị đại tỷ nàng chưa từng gặp qua. Nghe nói năm đó ở kinh thành cũng là tài nữ tiếng tăm lừng lẫy. Chẳng những tài mạo song toàn, lại ôn nhu nhã nhặn. Một năm trước, tỷ ấy gả cho Trung Sơn Bá thế tử, hai người vợ chồng ân ái như keo sơn. Trung Sơn Bá phu nhân cũng cực kỳ thích người con dâu tính tính trầm ổn này.

Nữ nhân cổ đại khi đã xuất giá, rất ít khi có thể trở về nhà mẹ đẻ, trừ phi được phu gia cho phép, hoặc là đi cùng trượng phu. Còn không thì coi như là bị hưu.

Thu Minh Hà qua đó một năm, nhưng chỉ mới về nhà mẹ đẻ năm sáu lần mà thôi. Trừ bỏ ba ngày sau đại hôn có về thăm phụ mẫu, thì chủ yếu là về nhân dịp sinh nhật các trưởng bối.

Lần này nàng đột nhiên trở về, khiến Thu Minh Nguyệt có chút kinh ngạc.

Lão thái quân cười nói:" Tỷ nhi còn nhỏ, không biết lớn lên giống ai nhỉ?"

Đại phu nhân cười cười:" Dạ đúng. Con vừa nghe nói MInh Hà rở về, cao hứng đến quên cả đúng mực."

Lão thái quân lại quét mắt nhìn mọi người trong sảnh. Sau đó, tầm mắt dừng ở Thu Minh Nguyệt và Thu Minh Châu một chút. Nhớ lại cử chỉ điên rồ của Thu Minh Trân hôm đó, bà và lão thái gia cũng đã có bàn về việc này. Lão thái gia lúc ấy chỉ vuốt vuốt râu, ánh mắt có chút trầm ngâm.

"Minh Nguyệt tâm trí phi phàm, tiền đồ sau này chỉ sợ cũng không tầm thường."

Lão thái quân nhíu mày trầm tư:" Tôi cũng nghĩ vậy." Bà thở dài một hơi. "Chỉ là... Minh Nguyệt lệ khí quá nặng, chỉ sợ về sau..."

Lão thái gia thế nhưng chỉ ha ha cười:" Có chí lớn, há lại chịu làm yến tước trong hang?"

Lão thái quân hình như có kinh ngạc, cuối cùng cũng cụp mắt.

"Chỉ tiếc, Nhu nhi chỉ là một lương thiếp, bằng không thì..."

Lão thái gia quay đầu nhìn sâu bà một cái:" Bà muốn để Khanh Nhi nâng Trầm thị lên làm bình thê?"

Lão thái quân cũng không giấu diếm:" Năm đó, vốn là tôi thực có lỗi với Ngu muội muội."

Lão thái gia vỗ vỗ bả vai của bà, nói:" Đây không phải là lỗi của bà. Chung quy là, thiên ý trêu người."

"Thật là thiên ý sao?" Lão thái quân lại nhướng mày, ánh mắt nhìn chằm chằm lão thái gia.

Lão thái gia im lặng chốc lát, lại đột nhiên nói:" Hai ngày trước, Khanh nhi đã thượng tấu hoàng thượng, đề nghị phục chức cho Trầm Tòng Sơn."

Ánh mắt lão thái quân sáng ngời:" Hoàng thượng nói thế nào?"

Lão thái gia vừa đi vừa nói:" Lâm thái sư và trấn quốc công dốc hết sức phản đối. Việc này, bàn sau..."

Trong mắt lão thái quân có chút tức giận:" Liên quan gì tới trấn quốc công?"

Lão thái gia ngồi xuống, nói:" Hiện giờ triều đình chia làm hai phái, bên trấn quốc công cầm đầu ủng hộ đại hoàng tử. Lâm phủ cùng đại hoàng tử tuy rằng không có liên hệ trực tiếp, nhưng ngoại tôn nữ của Lâm thái sư chính là trắc phi của đại hoàng tử. Trầm thị tuy rằng hiện tại thoạt nhìn chỉ là một tiểu thiếp của Thu gia ta, nhưng thân phận của nó hiện tại rất khó xử. Nếu nháo lớn, chỉ sợ còn làm hại đến quan lộ của Khanh nhi.

Lão thái quân không nói gì. Bà không phải một phụ nhân không hiểu biết, đương nhiên hiểu được ý tứ bên trong. Nghĩ nghĩ một chút, bà lại nói:" Minh Nguyệt bảo rằng, lúc trên đường về kinh, ở Bảo Hoa tự đã gặp được thái hậu."

Ánh mắt lão thái gia lập tức thay đổi:" Thật sao?"

Lão thái quân gật đầu:" Nó không cần phải nói dối."

Lão thái gia lại trầm ngâm:" Mười bảy tháng ba là ngày giỗ của tiền hoàng hậu, thái hậu hằng năm đều tới Bảo Hoa tự cầu nguyện. Nếu vậy thì cũng rất có thể." Ông thở dài một tiếng. "Cũng không biết là, kỳ ngộ này đối với Minh Nguyệt là phúc hay hoạ đây."

Lão thái quân cũng nói:" Trong hoàng gia thị phi phức tạp, tôi cũng lo lắng Minh Nguyệt sẽ bị liên luỵ."

Lão thái gia im lặng một lúc, nói:" Cũng không hẳn."

"Thế nào?"

Lão thái gia nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, thanh âm tựa như vang lên từ nơi xa.

"Phu nhân chẳng lẽ đã quên, hoàng hậu hiện tại chỉ là kế hậu mà thôi."

Lão thái quân kinh hô một tiếng. Lão thái gia rất ít khi nhắc đến việc tư của hoàng gia trước mặt bà.

"Lão gia, ông -"

Lão thái gia chắp tay sau lưng, đứng trước cửa sổ.

"Đáng tiếc, Vân hoàng hậu đoan hậu hiền thục, ôn uyển cung thuận, toàn bộ hậu cung không ai không kính phục. Chỉ tiếc..."

Lão thái quân cụp mắt thở dài:" Đúng là đáng tiếc, Vân hoàng hậu cả đời không con. Bằng không, hôm nay cũng sẽ không..."

Lão thái gia xoay người, thần sắc ngưng trọng.

"Phu nhân, chớ nhiều lời." Sau khi Vân hoàng hậu mất, chuyện của bà trong cung cơ hồ chính là một cấm kỵ. Hoàng thượng yêu vợ vô cùng, đến nay cũng không thể quên, cũng không cho ai nhắc tới tiền hoàng hậu.

Lão thái quân cũng biết việc này, liền nói:" Tôi biết chừng mực."

Lão thái gia ừ một tiếng, nói:" Đêm đã khuya, ngủ đi."

--- ------ ----

Từ Thọ An viện trở về, Thu Minh Nguyệt liếc mắt nhìn tam phu nhân một cái. Vừa rồi lúc nàng có chú ý tới tam phu nhân. Nữ nhân này trước giờ vẫn nhu nhược, sắc mặt lại kém hơn trước kia. Dù dùng nhiều son phấn tới đâu cũng không giấu được.

Hôm qua nghe Hạ Đồng nói, Ngọc di nương sau khi mất, hồn phách bất an, hàng đêm đòi mạng. Tam phu nhân thường xuyên bị ác mộng làm tỉnh giác, kêu gào có quỷ. Lão thái quân nói bà ta hồ ngôn loạn ngữ, trách cứ một chút. Cho nên bà cũng không dám náo loạn nữa.

Hiện tại Thu Minh Dung đang nâng bà ta, mặt không chút thay đổi. Nàng không khỏi nghĩ đến Ngọc di nương ngày đó, cùng cừu hận trong mắt Thu Minh Dung. Vừa nãy khi nàng ta cúi đầu, đáy mắt xẹt qua tia khoái cảm khi trả thù được.

Thu Minh Nguyệt lập tức hiểu được, cái gọi là quỷ hồn, bất quá chỉ là Thu Minh Dung chọc phá thôi. Tam phu nhân trong lòng chột dạ, nên tâm thần hoảng hốt, luôn thấy Ngọc di nương đòi mạng bà ta.

"Tam thẩm." Thu Minh Nguyệt tiến lên, gọi một tiếng.

Tam phu nhân như đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên nghe Thu Minh Nguyệt gọi, giật mình một cái.

"A? Thì ra là Minh Nguyệt à." Tam phu nhân vỗ vô ngực.

"Có gì không?"

Thu Minh Nguyệt liếc mắt nhìn Thu Minh Dung một cái, cười nói:" Nghe nói tam thẩm gần đây có chút khó ở, có sao không ạ?"

Tam phu nhân hiền lành cười:" Không sao không sao, chắc là hai bữa trước có chút vất vả. Nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi."

"Đúng vậy, tam đệ muội mấy bữa trước vội vàng chuẩn bị cho Minh Kỳ, không phải rất mệt nhọc sao?" Nhị phu nhân không lạnh không nóng mở miệng nói.

Thu Minh Nguyệt quay đầu, bắt gặp nhị phu nhân đang được Hồng Ngọc đỡ tay bước ra.

Tam phu nhân sắc mặt cứng đờ, nói:" Minh Kỳ đã mười bảy tuổi, chỉ nhỏ hơn Minh Hiên mấy tháng. Hiện giờ hôn sự của Minh Hiên đã xác định, Minh Kỳ cũng không thể không lo." Bà hít một hơi, mặt mày ảm đạm.

"Mấy bữa nay sự tình nhiều lắm, không có thời gian cho nên liền trì hoãn. Khiến nhị tẩu chê cười rồi." Thần thái bà tuy thong dong nhưng vẫn như cũ lộ ra khiếp ý, ánh mắt nhu nhược.

Thu Minh Nguyệt không khỏi cảm thán, nhắc tới người diễn trò giỏi nhất Thu phủ thì phải nói tới tam phu nhân đi. Ngay cả nhị phu nhân khôn khéo cùng cáo già như lão thái quân, chỉ sợ cũng bị bà ta giả thiện mê hoặc.

Nhị phu nhân nghe xong, liếc nhìn bà một cái, nói:" Nghe nói tam đệ muội nhìn trúng thiên kim của ngự sử Chu đại nhân?"

Tam phu nhân gật gật đầu nói:" Chu tiểu thư kia ta đã gặp qua, mạo thục ngôn công, hành tung khéo léo, dịu dàng như liễu. Làm một nữ tử tốt."

"Ánh mắt tam đệ muội rất độc đáo, đương nhiên là tốt."

Tam phu nhân ngẩn ra, không biết mình làm sao chọc tới nhị phu nhân rồi.

"Nhị tẩu?"

Nhị phu nhân quay đầu, dung mâu trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt trào phúng.

"Bất quá, ta nghe nói, Chu tiểu thư không phải đích xuất. Chỉ là đích thứ nữ được nuôi dưới gối Chu phu nhân."

Tam phu nhân sắc mặt tái nhợt:" Mặc dù là thứ xuất, nhưng hành vi cử chỉ đoan chính hào phóng. Chu phu nhân giáo nữ nghiêm khắc, nói vậy Chu tiểu thư tất nhiên không kém đích nữ."

"Vậy cũng đúng." Nhị phu nhân ba phải nói, ngẩng đầu, giống như mới phát hiện ra Minh Nguyệt, kêu một tiếng.

"A, Minh Nguyệt cũng ở đây sao?"

Thu Minh Nguyệt hơi cúi người:" Nhị thẩm khoẻ."

Nhị phu nhân ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, đột nhiên nói:" Đứa bé Minh Thuỵ kia rất thông minh, Minh Hiên thường xuyên khen nó trước mặt ta. Tất cả đều do công lao của tỷ tỷ là con."

Thu Minh Nguyệt hơi nhướng mày, không rõ ý của nhị phu nhân, chỉ nói:" Đại ca tài cao, lúc nào cũng dạy đốc xúc. Minh Thuỵ còn nhỏ, thật không dám kiêu ngạo."

Nhị phu nhân cười một chút:" Không biết Trầm di nương có hay không dạy con một câu. Nữ tử không tài mới là đức."

Thu Minh Nguyệt đáy mắt xẹt qua tia lạnh, nhưng trên mặt vẫn cười:" Nữ tử không tài, làm sao biết đức?"

Nhị phu nhân lạnh mặt nói:" Thân là nữ tử, đầu tiên phải tập tam tòng tứ đức, nữ giới nữ tắt, hiểu được tam cương ngũ thường. Cầm kỳ thi hoạ chỉ là thứ yếu. Con học được một chút liền thôi, cố gắng học đoan trang rộng lượng, ngày sau mới tìm được phu gia tốt."

Thu Minh Nguyệt đảo mắt, trên mặt hiện lên chút đỏ ửng

" Nhị thẩm tại sao lại nói những lời này? Con..." Nàng cúi đầu, xấu hổ không ngước lên được.

"Nhị đệ muội, Minh Nguyệt là nữ nhi gia chưa chồng, ngươi trước mặt nó nói việc này, không khỏi không thích hợp." Thanh âm bình thản của đại phu nhân vang lên. Lần này, bà cư nhiên lại giúp đỡ Minh Nguyệt.

Thu Minh Nguyệt biết, đại phu nhân luôn không vừa mắt nhị phu nhân, chủ yếu là muốn kiếm cớ chèn ép nhị phu nhân mà thôi.

Nhị phu nhân quay đầu lại, nói:" Đại tẩu lời ấy sai rồi."

Đại phu nhân nhướng mày:" Ý gì?"

"Nữ nhi gia bình thường mười một tuổi đã nghị hôn. Mà Minh Nguyệt năm nay đã muốn mười ba rồi."

Đại phu nhân lạnh lùng nói:" Nhị đệ muội đã quên? Minh Trân đã mười lăm, Minh Châu cũng mười bốn. Cái gì cũng phải có trước sau đi."

Nhị phu nhân tựa tiếu phi tiếu nói:" Đại tẩu nói không sai, ngày khác ta liền một phu gia thích hợp để gả nó đi. Đỡ phải đợi tới khi Minh Ngọc xuất giá, phu gia nói nó không tôn trưởng ấu, lướt qua đường tỷ của mình trước."

Sắc mặt đại phu nhân thay đổi, thanh âm cũng cao vài phần.

"Bất quá là một thứ nữ thôi, sao có thể đánh đồng với Minh Ngọc?"

Lời này vừa vặn rơi vào tay Nguyệt di nương đang đi ra. Bà dừng một chút, cúi đầu, trên mặt hiện lên lãnh ý. Sau đó nhanh chóng thu liễm biểu tình, vẻ mặt vô ba tiêu sái bước tới.

"Minh Trân tất nhiên không thể đánh đồng với tam tiểu thư."

Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng:" Cũng mệt cho ngươi tự hiểu lấy."

Thu Minh Nguyệt trong lòng âm thầm thở dài. Đại phu nhân vẫn là không đủ bình tĩnh. Liền cả một di nương, bà cũng không thắng nổi, huống chi là nhị phu nhân tâm cơ thâm trầm?

Thu Minh Nguyệt không phải lần đầu gặp Nguyệt di nương. Lại nói, Nguyệt di nương này thật ra cũng là một mỹ nhân. Lão thái quân năm đó tặng người cho đại lão gia, nhị lão gia và tam lão gia đều là mỹ nhân: Tử Vân, Tử Nguyệt, Tử Ngọc. Trong đó, Ngọc di nương là đặc biệt nhất.

Nguyệt di nương một thân y phục mỏng tơ vàng, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp quyến rũ. Nhất cử nhất động đều lộ ra phong tình Giang Nam.

Sắc mặt Nguyệt di nương không hề giận dữ, như cũ mỉm cười nói:" Tam tiểu thư cung kính thục dung, đoan trang tao nhã, tất nhiên người khác không bằng được."

Trên mặt đại phu nhân nổi lên vẻ kiêu ngạo, hừ một tiếng, lại liếc nhìn Thu Minh Nguyệt, sau đó nghênh ngang rời đi.

Thu Minh Nguyệt cúi đầu:" Cung tiễn mẫu thân."

Nhị phu nhân quay đầu nhìn bộ dạng kính cẩn của nàng, nhíu mày. Bà đi lên một bước, kề sát tai Thu Minh Nguyệt, dùng âm thanh chỉ hai người họ nghe được, nói:" Con quả nhiên là vật phi phàm."

Thu Minh Nguyệt cũng thấp giọng nói:" Nhị thẩm trí tuệ, Minh Nguyệt mặc cảm."

Nhị phu nhân đứng thẳng, trên mặt khôi ngục lãnh ngạo.

"An an phận phận, không cần cầu thứ không thuộc về mình, đối với con cũng không có gì tốt."

Thu Minh Nguyệt híp mắt. Lời này của nhị phu nhân là có ý gì?

Nhị phu nhân không nói gì nữa, quay đầu rời đi.

Thu Minh Châu quay lại nhìn nàng, cái nhìn kia, ẩn hàm lo lắng, sau đó cũng rời đi cùng nhị phu nhân.

Thu Minh Nguyệt đứng tại chỗ, ánh mắt âm trầm.

Nhị phu nhân đến tột cùng là có bí mật gì?

Vì sao Tiết Vũ Hoa lại muốn mình rời xa Thu Minh Hiên?

"Mẫu thân, người mệt mỏi rồi, con đỡ người về."

Giọng nói kính cẩn của Thu Minh Dung vang lên bên tai, kéo suy nghĩ của Thu Minh Nguyệt lại. Nàng quay đầu, đúng lúc tam phu nhân nhìn qua, bà cười nói:" Minh Nguyệt, không còn sớm nữa, con vừa khỏi bệnh, nên về nghỉ ngơi đi. Ta đi trước."

Thu Minh Nguyệt gật đầu:" Tam thẩm đi thong thả."

Thu Minh Dung đỡ tam phu nhân rời đi, lúc quay đầu có nhìn thoáng qua nàng.

Cái nhìn kia, cực kỳ đạm mạc.

Trong lòng Thu Minh Nguyệt lại thở dài. Thu MInh Dung, hy vọng nàng không vì cừu hận mà đánh mất lý trí.

"Ngũ tỷ, tỷ đang nhìn cái gì vậy?" Thu Minh Nhứ bên người đang mở to mắt, tò mò hỏi.

Thu Minh Nguyệt cúi đầu, sờ sờ tóc nàng, khẽ cười.

"Không có gì, chúng ta trở về thôi."

"Ngu tỷ không tới thăm Trầm di nương sao?"

Thu Minh Nguyệt nói:" Di nương hẳn là đã ngủ rồi, tỷ không tiện quấy rầy bà."

"À." Thu Minh Nhứ gật gật đầu.

"Đi thôi, chúng ta trở về."

"Dạ."

Lão thái quân sai người đốt huân hương trong phòng, mệt mỏi tựa vào nhuyễn tháp, như có điều suy nghĩ. Trầm Hương bóp vai cho bà, Hàn ma ma đứng một bên, im lặng không nói gì.

Hồi lâu sau, lão thái quân mới nói.

"Viện của Minh Hà thu thập xong chưa?"

"Đã xong ạ." Hàn ma ma nói:" Sau khi đại tiểu thư xuất giá, đại phu nhân vẫn bảo người mỗi ngày quét tước Khúc Minh cư."

Lão thái quân gật đầu, lại thở dài.

Minh Hà thật ra là đứa nhỏ hiểu biết. Đáng tiếc, lại có mẫu thân như vậy, tự nhiên rắc rối cho nó."

Hàn ma ma cười nói:" Đại tiểu thư hiếu thuận hiểu lễ, thái quân cần gì lo sợ không đâu?"

Lão thái quân lắc đầu, ngồi xuống.

"Ngươi theo ta từ lâu. Cũng biết rằng, năm đó, Khanh nhi có bao nhiêu không muốn cửa hôn sự này. Ai ~ Thẳng đến hôm nay, Khanh nhi vẫn như trước không chú ý. Oan nghiệt mà."

Hàn ma ma dừng một chút, nói:" Đại lão gia tình thâm ý nặng."

Lão thái quân tối sầm mặt:" Chỉ là uỷ khuất Nhu nhi."

Hàn ma ma lại nói:" Đại lão gia đối với Trầm di nương rất tốt."

Lão thái quân cười châm chọc:" Nữ nhân cả đời cầu nhất là cái gì? Năm đó ta tới Dương Châu tị nạn, nếu không có Ngu muội muội cứu giúp, có lẽ..."

Hàn ma ma thở dài:" Thái quân nhớ kỹ năm đó chi ân, Trầm lão phu nhân trên trời có linh, cũng sẽ không trách thái quân."

Lão thái quân nhắm mắt:" Chung quy là Thu gia thiếu Trầm gia."

Hàn ma ma không nói gì.

Trong không khí tràn ngập hương vị huân hương, khiến người ta có chút áp lực.

Lão thái quân nhíu mày:" Nếu Ngọc Phương an phận thì thôi, nhưng cái tính tình kia của nó..." Bà nói xong lại thở dài:" Ta thật không biết, vì sao người khôn khéo như Tiết quốc công phu nhân lại có một muội muội dễ xúc động như vậy."

Hàn ma ma trầm mặc. Thân là hạ nhân, không thể nói xấu chủ tử.

Lúc lâu sau, lão thái quân lại nói:" Tính tình Nhu nhi hiền lành không tranh, cứ thế này cũng không phải đối thủ của Ngọc Phương. Về sau nếu cùng ăn cùng ngồi, chỉ sợ.."

Hàn ma ma trong lòng cả kinh, động tác trên tay dừng một chút, châm chước nói:" Thái quân, không phải còn ngũ tiểu thư sao? Nô tỳ thấy, ngũ tiểu thư thật ra là một người nhanh nhạy."

Lão thái quân lại thở dài:" Ta chỉ sợ nàng thông minh quá... ai ~ cả nhà không yên mà."

Trầm Hương cùng Hàn Ma ma nhìn nhau, cũng không nói lời nào.

Trong phòng lại lâm vào im lặng.

Thu Minh Hà, vị đại tỷ nàng chưa từng gặp qua. Nghe nói năm đó ở kinh thành cũng là tài nữ tiếng tăm lừng lẫy. Chẳng những tài mạo song toàn, lại ôn nhu nhã nhặn. Một năm trước, tỷ ấy gả cho Trung Sơn Bá thế tử, hai người vợ chồng ân ái như keo sơn. Trung Sơn Bá phu nhân cũng cực kỳ thích người con dâu tính tính trầm ổn này.

Nữ nhân cổ đại khi đã xuất giá, rất ít khi có thể trở về nhà mẹ đẻ, trừ phi được phu gia cho phép, hoặc là đi cùng trượng phu. Còn không thì coi như là bị hưu.

Thu Minh Hà qua đó một năm, nhưng chỉ mới về nhà mẹ đẻ năm sáu lần mà thôi. Trừ bỏ ba ngày sau đại hôn có về thăm phụ mẫu, thì chủ yếu là về nhân dịp sinh nhật các trưởng bối.

Lần này nàng đột nhiên trở về, khiến Thu Minh Nguyệt có chút kinh ngạc.

Lão thái quân cười nói:" Tỷ nhi còn nhỏ, không biết lớn lên giống ai nhỉ?"

Đại phu nhân cười cười:" Dạ đúng. Con vừa nghe nói MInh Hà rở về, cao hứng đến quên cả đúng mực."

Lão thái quân lại quét mắt nhìn mọi người trong sảnh. Sau đó, tầm mắt dừng ở Thu Minh Nguyệt và Thu Minh Châu một chút. Nhớ lại cử chỉ điên rồ của Thu Minh Trân hôm đó, bà và lão thái gia cũng đã có bàn về việc này. Lão thái gia lúc ấy chỉ vuốt vuốt râu, ánh mắt có chút trầm ngâm.

"Minh Nguyệt tâm trí phi phàm, tiền đồ sau này chỉ sợ cũng không tầm thường."

Lão thái quân nhíu mày trầm tư:" Tôi cũng nghĩ vậy." Bà thở dài một hơi. "Chỉ là... Minh Nguyệt lệ khí quá nặng, chỉ sợ về sau..."

Lão thái gia thế nhưng chỉ ha ha cười:" Có chí lớn, há lại chịu làm yến tước trong hang?"

Lão thái quân hình như có kinh ngạc, cuối cùng cũng cụp mắt.

"Chỉ tiếc, Nhu nhi chỉ là một lương thiếp, bằng không thì..."

Lão thái gia quay đầu nhìn sâu bà một cái:" Bà muốn để Khanh Nhi nâng Trầm thị lên làm bình thê?"

Lão thái quân cũng không giấu diếm:" Năm đó, vốn là tôi thực có lỗi với Ngu muội muội."

Lão thái gia vỗ vỗ bả vai của bà, nói:" Đây không phải là lỗi của bà. Chung quy là, thiên ý trêu người."

"Thật là thiên ý sao?" Lão thái quân lại nhướng mày, ánh mắt nhìn chằm chằm lão thái gia.

Lão thái gia im lặng chốc lát, lại đột nhiên nói:" Hai ngày trước, Khanh nhi đã thượng tấu hoàng thượng, đề nghị phục chức cho Trầm Tòng Sơn."

Ánh mắt lão thái quân sáng ngời:" Hoàng thượng nói thế nào?"

Lão thái gia vừa đi vừa nói:" Lâm thái sư và trấn quốc công dốc hết sức phản đối. Việc này, bàn sau..."

Trong mắt lão thái quân có chút tức giận:" Liên quan gì tới trấn quốc công?"

Lão thái gia ngồi xuống, nói:" Hiện giờ triều đình chia làm hai phái, bên trấn quốc công cầm đầu ủng hộ đại hoàng tử. Lâm phủ cùng đại hoàng tử tuy rằng không có liên hệ trực tiếp, nhưng ngoại tôn nữ của Lâm thái sư chính là trắc phi của đại hoàng tử. Trầm thị tuy rằng hiện tại thoạt nhìn chỉ là một tiểu thiếp của Thu gia ta, nhưng thân phận của nó hiện tại rất khó xử. Nếu nháo lớn, chỉ sợ còn làm hại đến quan lộ của Khanh nhi.

Lão thái quân không nói gì. Bà không phải một phụ nhân không hiểu biết, đương nhiên hiểu được ý tứ bên trong. Nghĩ nghĩ một chút, bà lại nói:" Minh Nguyệt bảo rằng, lúc trên đường về kinh, ở Bảo Hoa tự đã gặp được thái hậu."

Ánh mắt lão thái gia lập tức thay đổi:" Thật sao?"

Lão thái quân gật đầu:" Nó không cần phải nói dối."

Lão thái gia lại trầm ngâm:" Mười bảy tháng ba là ngày giỗ của tiền hoàng hậu, thái hậu hằng năm đều tới Bảo Hoa tự cầu nguyện. Nếu vậy thì cũng rất có thể." Ông thở dài một tiếng. "Cũng không biết là, kỳ ngộ này đối với Minh Nguyệt là phúc hay hoạ đây."

Lão thái quân cũng nói:" Trong hoàng gia thị phi phức tạp, tôi cũng lo lắng Minh Nguyệt sẽ bị liên luỵ."

Lão thái gia im lặng một lúc, nói:" Cũng không hẳn."

"Thế nào?"

Lão thái gia nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, thanh âm tựa như vang lên từ nơi xa.

"Phu nhân chẳng lẽ đã quên, hoàng hậu hiện tại chỉ là kế hậu mà thôi."

Lão thái quân kinh hô một tiếng. Lão thái gia rất ít khi nhắc đến việc tư của hoàng gia trước mặt bà.

"Lão gia, ông -"

Lão thái gia chắp tay sau lưng, đứng trước cửa sổ.

"Đáng tiếc, Vân hoàng hậu đoan hậu hiền thục, ôn uyển cung thuận, toàn bộ hậu cung không ai không kính phục. Chỉ tiếc..."

Lão thái quân cụp mắt thở dài:" Đúng là đáng tiếc, Vân hoàng hậu cả đời không con. Bằng không, hôm nay cũng sẽ không..."

Lão thái gia xoay người, thần sắc ngưng trọng.

"Phu nhân, chớ nhiều lời." Sau khi Vân hoàng hậu mất, chuyện của bà trong cung cơ hồ chính là một cấm kỵ. Hoàng thượng yêu vợ vô cùng, đến nay cũng không thể quên, cũng không cho ai nhắc tới tiền hoàng hậu.

Lão thái quân cũng biết việc này, liền nói:" Tôi biết chừng mực."

Lão thái gia ừ một tiếng, nói:" Đêm đã khuya, ngủ đi."

--- ------ ----

Từ Thọ An viện trở về, Thu Minh Nguyệt liếc mắt nhìn tam phu nhân một cái. Vừa rồi lúc nàng có chú ý tới tam phu nhân. Nữ nhân này trước giờ vẫn nhu nhược, sắc mặt lại kém hơn trước kia. Dù dùng nhiều son phấn tới đâu cũng không giấu được.

Hôm qua nghe Hạ Đồng nói, Ngọc di nương sau khi mất, hồn phách bất an, hàng đêm đòi mạng. Tam phu nhân thường xuyên bị ác mộng làm tỉnh giác, kêu gào có quỷ. Lão thái quân nói bà ta hồ ngôn loạn ngữ, trách cứ một chút. Cho nên bà cũng không dám náo loạn nữa.

Hiện tại Thu Minh Dung đang nâng bà ta, mặt không chút thay đổi. Nàng không khỏi nghĩ đến Ngọc di nương ngày đó, cùng cừu hận trong mắt Thu Minh Dung. Vừa nãy khi nàng ta cúi đầu, đáy mắt xẹt qua tia khoái cảm khi trả thù được.

Thu Minh Nguyệt lập tức hiểu được, cái gọi là quỷ hồn, bất quá chỉ là Thu Minh Dung chọc phá thôi. Tam phu nhân trong lòng chột dạ, nên tâm thần hoảng hốt, luôn thấy Ngọc di nương đòi mạng bà ta.

"Tam thẩm." Thu Minh Nguyệt tiến lên, gọi một tiếng.

Tam phu nhân như đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên nghe Thu Minh Nguyệt gọi, giật mình một cái.

"A? Thì ra là Minh Nguyệt à." Tam phu nhân vỗ vô ngực.

"Có gì không?"

Thu Minh Nguyệt liếc mắt nhìn Thu Minh Dung một cái, cười nói:" Nghe nói tam thẩm gần đây có chút khó ở, có sao không ạ?"

Tam phu nhân hiền lành cười:" Không sao không sao, chắc là hai bữa trước có chút vất vả. Nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi."

"Đúng vậy, tam đệ muội mấy bữa trước vội vàng chuẩn bị cho Minh Kỳ, không phải rất mệt nhọc sao?" Nhị phu nhân không lạnh không nóng mở miệng nói.

Thu Minh Nguyệt quay đầu, bắt gặp nhị phu nhân đang được Hồng Ngọc đỡ tay bước ra.

Tam phu nhân sắc mặt cứng đờ, nói:" Minh Kỳ đã mười bảy tuổi, chỉ nhỏ hơn Minh Hiên mấy tháng. Hiện giờ hôn sự của Minh Hiên đã xác định, Minh Kỳ cũng không thể không lo." Bà hít một hơi, mặt mày ảm đạm.

"Mấy bữa nay sự tình nhiều lắm, không có thời gian cho nên liền trì hoãn. Khiến nhị tẩu chê cười rồi." Thần thái bà tuy thong dong nhưng vẫn như cũ lộ ra khiếp ý, ánh mắt nhu nhược.

Thu Minh Nguyệt không khỏi cảm thán, nhắc tới người diễn trò giỏi nhất Thu phủ thì phải nói tới tam phu nhân đi. Ngay cả nhị phu nhân khôn khéo cùng cáo già như lão thái quân, chỉ sợ cũng bị bà ta giả thiện mê hoặc.

Nhị phu nhân nghe xong, liếc nhìn bà một cái, nói:" Nghe nói tam đệ muội nhìn trúng thiên kim của ngự sử Chu đại nhân?"

Tam phu nhân gật gật đầu nói:" Chu tiểu thư kia ta đã gặp qua, mạo thục ngôn công, hành tung khéo léo, dịu dàng như liễu. Làm một nữ tử tốt."

"Ánh mắt tam đệ muội rất độc đáo, đương nhiên là tốt."

Tam phu nhân ngẩn ra, không biết mình làm sao chọc tới nhị phu nhân rồi.

"Nhị tẩu?"

Nhị phu nhân quay đầu, dung mâu trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt trào phúng.

"Bất quá, ta nghe nói, Chu tiểu thư không phải đích xuất. Chỉ là đích thứ nữ được nuôi dưới gối Chu phu nhân."

Tam phu nhân sắc mặt tái nhợt:" Mặc dù là thứ xuất, nhưng hành vi cử chỉ đoan chính hào phóng. Chu phu nhân giáo nữ nghiêm khắc, nói vậy Chu tiểu thư tất nhiên không kém đích nữ."

"Vậy cũng đúng." Nhị phu nhân ba phải nói, ngẩng đầu, giống như mới phát hiện ra Minh Nguyệt, kêu một tiếng.

"A, Minh Nguyệt cũng ở đây sao?"

Thu Minh Nguyệt hơi cúi người:" Nhị thẩm khoẻ."

Nhị phu nhân ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, đột nhiên nói:" Đứa bé Minh Thuỵ kia rất thông minh, Minh Hiên thường xuyên khen nó trước mặt ta. Tất cả đều do công lao của tỷ tỷ là con."

Thu Minh Nguyệt hơi nhướng mày, không rõ ý của nhị phu nhân, chỉ nói:" Đại ca tài cao, lúc nào cũng dạy đốc xúc. Minh Thuỵ còn nhỏ, thật không dám kiêu ngạo."

Nhị phu nhân cười một chút:" Không biết Trầm di nương có hay không dạy con một câu. Nữ tử không tài mới là đức."

Thu Minh Nguyệt đáy mắt xẹt qua tia lạnh, nhưng trên mặt vẫn cười:" Nữ tử không tài, làm sao biết đức?"

Nhị phu nhân lạnh mặt nói:" Thân là nữ tử, đầu tiên phải tập tam tòng tứ đức, nữ giới nữ tắt, hiểu được tam cương ngũ thường. Cầm kỳ thi hoạ chỉ là thứ yếu. Con học được một chút liền thôi, cố gắng học đoan trang rộng lượng, ngày sau mới tìm được phu gia tốt."

Thu Minh Nguyệt đảo mắt, trên mặt hiện lên chút đỏ ửng

" Nhị thẩm tại sao lại nói những lời này? Con..." Nàng cúi đầu, xấu hổ không ngước lên được.

"Nhị đệ muội, Minh Nguyệt là nữ nhi gia chưa chồng, ngươi trước mặt nó nói việc này, không khỏi không thích hợp." Thanh âm bình thản của đại phu nhân vang lên. Lần này, bà cư nhiên lại giúp đỡ Minh Nguyệt.

Thu Minh Nguyệt biết, đại phu nhân luôn không vừa mắt nhị phu nhân, chủ yếu là muốn kiếm cớ chèn ép nhị phu nhân mà thôi.

Nhị phu nhân quay đầu lại, nói:" Đại tẩu lời ấy sai rồi."

Đại phu nhân nhướng mày:" Ý gì?"

"Nữ nhi gia bình thường mười một tuổi đã nghị hôn. Mà Minh Nguyệt năm nay đã muốn mười ba rồi."

Đại phu nhân lạnh lùng nói:" Nhị đệ muội đã quên? Minh Trân đã mười lăm, Minh Châu cũng mười bốn. Cái gì cũng phải có trước sau đi."

Nhị phu nhân tựa tiếu phi tiếu nói:" Đại tẩu nói không sai, ngày khác ta liền một phu gia thích hợp để gả nó đi. Đỡ phải đợi tới khi Minh Ngọc xuất giá, phu gia nói nó không tôn trưởng ấu, lướt qua đường tỷ của mình trước."

Sắc mặt đại phu nhân thay đổi, thanh âm cũng cao vài phần.

"Bất quá là một thứ nữ thôi, sao có thể đánh đồng với Minh Ngọc?"

Lời này vừa vặn rơi vào tay Nguyệt di nương đang đi ra. Bà dừng một chút, cúi đầu, trên mặt hiện lên lãnh ý. Sau đó nhanh chóng thu liễm biểu tình, vẻ mặt vô ba tiêu sái bước tới.

"Minh Trân tất nhiên không thể đánh đồng với tam tiểu thư."

Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng:" Cũng mệt cho ngươi tự hiểu lấy."

Thu Minh Nguyệt trong lòng âm thầm thở dài. Đại phu nhân vẫn là không đủ bình tĩnh. Liền cả một di nương, bà cũng không thắng nổi, huống chi là nhị phu nhân tâm cơ thâm trầm?

Thu Minh Nguyệt không phải lần đầu gặp Nguyệt di nương. Lại nói, Nguyệt di nương này thật ra cũng là một mỹ nhân. Lão thái quân năm đó tặng người cho đại lão gia, nhị lão gia và tam lão gia đều là mỹ nhân: Tử Vân, Tử Nguyệt, Tử Ngọc. Trong đó, Ngọc di nương là đặc biệt nhất.

Nguyệt di nương một thân y phục mỏng tơ vàng, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp quyến rũ. Nhất cử nhất động đều lộ ra phong tình Giang Nam.

Sắc mặt Nguyệt di nương không hề giận dữ, như cũ mỉm cười nói:" Tam tiểu thư cung kính thục dung, đoan trang tao nhã, tất nhiên người khác không bằng được."

Trên mặt đại phu nhân nổi lên vẻ kiêu ngạo, hừ một tiếng, lại liếc nhìn Thu Minh Nguyệt, sau đó nghênh ngang rời đi.

Thu Minh Nguyệt cúi đầu:" Cung tiễn mẫu thân."

Nhị phu nhân quay đầu nhìn bộ dạng kính cẩn của nàng, nhíu mày. Bà đi lên một bước, kề sát tai Thu Minh Nguyệt, dùng âm thanh chỉ hai người họ nghe được, nói:" Con quả nhiên là vật phi phàm."

Thu Minh Nguyệt cũng thấp giọng nói:" Nhị thẩm trí tuệ, Minh Nguyệt mặc cảm."

Nhị phu nhân đứng thẳng, trên mặt khôi ngục lãnh ngạo.

"An an phận phận, không cần cầu thứ không thuộc về mình, đối với con cũng không có gì tốt."

Thu Minh Nguyệt híp mắt. Lời này của nhị phu nhân là có ý gì?

Nhị phu nhân không nói gì nữa, quay đầu rời đi.

Thu Minh Châu quay lại nhìn nàng, cái nhìn kia, ẩn hàm lo lắng, sau đó cũng rời đi cùng nhị phu nhân.

Thu Minh Nguyệt đứng tại chỗ, ánh mắt âm trầm.

Nhị phu nhân đến tột cùng là có bí mật gì?

Vì sao Tiết Vũ Hoa lại muốn mình rời xa Thu Minh Hiên?

"Mẫu thân, người mệt mỏi rồi, con đỡ người về."

Giọng nói kính cẩn của Thu Minh Dung vang lên bên tai, kéo suy nghĩ của Thu Minh Nguyệt lại. Nàng quay đầu, đúng lúc tam phu nhân nhìn qua, bà cười nói:" Minh Nguyệt, không còn sớm nữa, con vừa khỏi bệnh, nên về nghỉ ngơi đi. Ta đi trước."

Thu Minh Nguyệt gật đầu:" Tam thẩm đi thong thả."

Thu Minh Dung đỡ tam phu nhân rời đi, lúc quay đầu có nhìn thoáng qua nàng.

Cái nhìn kia, cực kỳ đạm mạc.

Trong lòng Thu Minh Nguyệt lại thở dài. Thu MInh Dung, hy vọng nàng không vì cừu hận mà đánh mất lý trí.

"Ngũ tỷ, tỷ đang nhìn cái gì vậy?" Thu Minh Nhứ bên người đang mở to mắt, tò mò hỏi.

Thu Minh Nguyệt cúi đầu, sờ sờ tóc nàng, khẽ cười.

"Không có gì, chúng ta trở về thôi."

"Ngu tỷ không tới thăm Trầm di nương sao?"

Thu Minh Nguyệt nói:" Di nương hẳn là đã ngủ rồi, tỷ không tiện quấy rầy bà."

"À." Thu Minh Nhứ gật gật đầu.

"Đi thôi, chúng ta trở về."

"Dạ."

Lão thái quân sai người đốt huân hương trong phòng, mệt mỏi tựa vào nhuyễn tháp, như có điều suy nghĩ. Trầm Hương bóp vai cho bà, Hàn ma ma đứng một bên, im lặng không nói gì.

Hồi lâu sau, lão thái quân mới nói.

"Viện của Minh Hà thu thập xong chưa?"

"Đã xong ạ." Hàn ma ma nói:" Sau khi đại tiểu thư xuất giá, đại phu nhân vẫn bảo người mỗi ngày quét tước Khúc Minh cư."

Lão thái quân gật đầu, lại thở dài.

Minh Hà thật ra là đứa nhỏ hiểu biết. Đáng tiếc, lại có mẫu thân như vậy, tự nhiên rắc rối cho nó."

Hàn ma ma cười nói:" Đại tiểu thư hiếu thuận hiểu lễ, thái quân cần gì lo sợ không đâu?"

Lão thái quân lắc đầu, ngồi xuống.

"Ngươi theo ta từ lâu. Cũng biết rằng, năm đó, Khanh nhi có bao nhiêu không muốn cửa hôn sự này. Ai ~ Thẳng đến hôm nay, Khanh nhi vẫn như trước không chú ý. Oan nghiệt mà."

Hàn ma ma dừng một chút, nói:" Đại lão gia tình thâm ý nặng."

Lão thái quân tối sầm mặt:" Chỉ là uỷ khuất Nhu nhi."

Hàn ma ma lại nói:" Đại lão gia đối với Trầm di nương rất tốt."

Lão thái quân cười châm chọc:" Nữ nhân cả đời cầu nhất là cái gì? Năm đó ta tới Dương Châu tị nạn, nếu không có Ngu muội muội cứu giúp, có lẽ..."

Hàn ma ma thở dài:" Thái quân nhớ kỹ năm đó chi ân, Trầm lão phu nhân trên trời có linh, cũng sẽ không trách thái quân."

Lão thái quân nhắm mắt:" Chung quy là Thu gia thiếu Trầm gia."

Hàn ma ma không nói gì.

Trong không khí tràn ngập hương vị huân hương, khiến người ta có chút áp lực.

Lão thái quân nhíu mày:" Nếu Ngọc Phương an phận thì thôi, nhưng cái tính tình kia của nó..." Bà nói xong lại thở dài:" Ta thật không biết, vì sao người khôn khéo như Tiết quốc công phu nhân lại có một muội muội dễ xúc động như vậy."

Hàn ma ma trầm mặc. Thân là hạ nhân, không thể nói xấu chủ tử.

Lúc lâu sau, lão thái quân lại nói:" Tính tình Nhu nhi hiền lành không tranh, cứ thế này cũng không phải đối thủ của Ngọc Phương. Về sau nếu cùng ăn cùng ngồi, chỉ sợ.."

Hàn ma ma trong lòng cả kinh, động tác trên tay dừng một chút, châm chước nói:" Thái quân, không phải còn ngũ tiểu thư sao? Nô tỳ thấy, ngũ tiểu thư thật ra là một người nhanh nhạy."

Lão thái quân lại thở dài:" Ta chỉ sợ nàng thông minh quá... ai ~ cả nhà không yên mà."

Trầm Hương cùng Hàn Ma ma nhìn nhau, cũng không nói lời nào.

Trong phòng lại lâm vào im lặng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.