-Editor: Nekofighter-
Hành động của lão thái quân quá bất ngờ, cả phòng đều ngẩn ra. Ai cũng chưa bao giờ thấy lão thái quân tức giận như vậy, mặc dù đại phu nhân xuất giá đã hai mươi năm, lão thái quân tuy rằng có bất mãn với bà ta, nhưng cũng chưa bao giờ trước mặt nhiều hạ nhân như vậy phát giận với bà. Nhất thời, đại phu nhân cũng ngơ ngẩn, trong lòng có chút hoảng loạn.
"Nương, người..." Ánh mắt bà né tránh, đặc biệt khi nhìn thấy đám ngân châm vốn định dùng để đối phó với Trầm thị đang lóe sáng dưới đất, bà ta càng thêm chột dạ. Đại phu nhân đương nhiên không thật sự ngu xuẩn. Bà vốn xuất thân danh môn khuê tú, trong phủ thái sư cũng không chỉ có một nữ nhân là mẹ bà. Những thủ đoạn xấu xa trong nhà, bà từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, cho tới bây giờ sử dụng coi như cũng thuận buồn xuôi gió. Chẳng qua bà tới Thu phủ đã mười mấy năm, ỷ vào mình xuất thân cao quý, lại được lão tổ tông sủng ái che chở, cho nên không ai dám đắc tội bà. Mà đại lão gia cũng rất tốt, so với nhị lão gia và tam lão gia, thê thiếp của đại lão gia cũng tính là rất ít. Mà mấy người... di nương kia, ai cũng biết thân biết phận, xuất thân hèn mọn, nào dám cùng bà tranh đoạt? Cho nên những thủ đoạn âm ngoan, bà cũng rất ít dùng qua.
Nhưng ít cũng không có nghĩa là sẽ không làm. Bà cũng biết địa vị của Trầm thị trong lòng đại lão gia và lão thái quân, tự nhiên sẽ không đánh chửi Trầm thị. Nhưng dùng châm thì khác, đầu tiên là sẽ không lưu lại vết thương, tiếp theo cũng có thể tra tấn Trầm thị thật tốt. Nhưng ai biết được, lão thái quân tự nhiên lại tới đây, thật sự là lãng phí một phen tính toán của bà.
Sắc mặt lão thái quân như cũ không che giấu được tức giận, gắt gao trừng mắt với đại phu nhân. Trầm thị đã sớm sợ tới mặt mày trắng bệch, Hạ Diệp thì khiếp sợ phẫn nộ. Nếu những cây châm này đâm vào người Trầm di nương thì.... Đại phu nhân, thật sự quá độc ác. Ngay cả Thu Minh Dung cũng không đoán được đại phu nhân lại ngoan độc như vậy, sắc mặt cũng hơi tái nhợt. Sau khi kinh hoàng, nàng lại cảm thấy có chút may mắn. May mắn tam phu nhân trời sanh tính nhát gan, bằng không lấy trình độ được sủng của Ngọc di nương, chẳng phải đã sớm bị ăn tươi nuốt sống rồi sao?
"Tất cả đều ra ngoài đi."
Lão thái quân rốt cuộc vẫn bận tâm mặt mũi của đại phu nhân, không muốn trước mặt nhiều người quở trách bà, cho nên trầm giọng phân phó.
Lúc này, ngoài của truyền tới giọng nói của nha hoàn.
"Ngũ tiểu thư đến.
Sắc mặt của lão thái quân lập tức thay đổi. Đại phu nhân vẫn mang vẻ mặt độc ác, Thu Minh Ngọc lộ ra sự ghen ghét.
Thu Minh Nguyệt vừa vào, mắt phượng nhanh chóng quét ngang tình huống trong phòng. Lúc nhìn đến ngân châm đầy trên đất cùng khuôn mặt hoảng sợ đầy nước mắt của Trầm thị, đáy mắt nàng xẹt qua tia lạnh lẽo, nhưng mau chóng khôi phục lại sự bình tĩnh đạm mạc.
"Minh Nguyệt thỉnh an tổ mẫu, thỉnh an mẫu thân."
Nàng chân thành bước tới, váy trắng uốn lượn trên đất, dáng người xinh đẹp, mặt mày như tranh, tư chất như nước, da trắng nõn nà. Nhất cử nhất động của nàng đều thanh nhã động lòng người, tiếng nói cũng không yếu đuối mà mang theo sự trong trẻo lạnh lùng. Đặc biệt con ngươi tươi mát thông suốt kia, giống như mang theo tươi cười, lại như vực sâu thăm thẳm, khiến người ta bất giác trầm luân thật sâu.
Dung nhan yêu mỵ như vậy, dáng người xinh đẹp như vậy, quả thật là khắc tinh của nam nhân.
Lão thái quân híp mắt, thản nhiên nói "Sao con lại tới đây?"
Thu Minh Nguyệt mặt không đổi sắc "Vừa rồi mẫu thân cho người tới gọi, cho nên con vâng lệnh đi tới."
Lão thái quân liếc đại phu nhân một cái, vừa lúc nhìn thấy hận ý trong mắt bà. Bà ta ghen ghét dung mạo của Thu Minh Nguyệt, hận không thể lấy đao chém nát mặt của nàng. Lão thái quân trong lòng thở dài. Đúng là mẹ nào con nấy. Hoàn hảo, Hà tỷ muội đã xuất giá. Bằng không...
"Nếu đã tới thì lại đây ngồi đi."
Thu Minh Nguyệt gật đầu. Bấy giờ nàng mới làm như đột nhiên phát hiện bà tử đang quỳ trên mặt đất, mặt đầy kinh ngạc nói "Đây không phải Vương ma ma sao? Tại sao lại quỳ trên đất?"
Đại phu nhân hận không thể xé nát Thu Minh Nguyệt. Lão thái quân thản nhiên nói "Một hạ nhân làm sai việc mà thôi. Người đâu, kéo bà ta ra ngoài, đánh ba mươi trượng, đuổi ra khỏi phủ." Đại phu nhân là hổ giả mèo, còn lão già kia cũng là cọp cái. Người như thế, một khi để bà phát hiện, tuyệt đối không thể lưu lại.
Vương ma ma sắc mặt trắng nhợt. Nếu bị đuổi khỏi Thu phủ, bà không còn đường sống. Bà hoảng sợ nhìn đại phu nhân xin giúp đỡ. Đại phu nhân nghe thấy lời lão thái quân phân phó, trên mặt cũng bất bình. Vương ma ma mặc dù là hạ nhân, nhưng dầu gì cũng là người của bà. Lão thái quân cư như vậy trước mặt mọi người đuổi nha hoàn của bà, chẳng phải sẽ khiến uy tín của bà trong phủ bị tổn hại lớn sao?
"Nương..." Đại phu nhân muốn cãi lại, nhưng nhìn thấy con ngươi trong trẻo gợn sóng của lão thái quân, miệng tự nhiên ngậm lại.
Lão thái quân thu hồi tầm mắt, lập tức có hai bà tử nâng vương ma ma đi xuống. Vương ma ma sợ tới mức hoảng sợ cầu xin tha thứ "Thái quân tha mạng, nô tỳ oan uổng, là đại..." Lời còn lại chưa kịp nói đã bị người ta dùng tay bịt lại, rốt cuộc không nói được nữa.
Thu Minh Nguyệt nhìn về phía lão thái quân, vừa lúc thấy lão thái quân liếc mắt nhìn nàng. nàng nhất thời giương môi. Lão thái quân... quả thực là gừng càng già càng cay. Nàng dời mắt, chống lại ánh mắt của đại phu nhân, mỉm cười.
"Không biết mẫu thân gọi Minh Nguyệt tới có chuyện gì?" Nàng liếc mắt nhìn Thu Minh Dung đứng một bên không nói gì, có ý không buông tha nàng.
"A, thất muội không phải định trở về chiếu cố Ngọc di nương sao?"
Thu Minh Dung xấu hổ tới tức giận, lại ngại khiến lão thái quân không vui, cho nên không dám phát tác, chỉ phải cắn răng nói từng chữ "Vừa rồi tam tỷ bị thương, muội đưa tỷ ấy trở về."
Một câu, thành công làm rõ nguyên nhân khiến đại phu nhân phẫn nộ. Bà ta lập tức quay đầu nói với lão thái quân "Nương, người tới vừa đúng lúc. Con dâu đang định nhờ người phân xử công bằng." Bà phẫn hận trừng mắt nhìn Thu Minh Nguyệt, sau đó kéo Thu Minh Ngọc qua, chuẩn bị khóc lóc kể lể trước mặt lão thái quân.
"Nương, Thu gia chúng ta là danh môn vọng tộc. Tổ tông tiền bối, ai cũng tôn sùng lễ nghi tôn ti, đích thứ phân chia rõ ràng. Xin hỏi một câu, con dâu nói có đúng không?"
Lão thái quân híp nửa mắt, nhìn đại phu nhân, không chút để ý trả lời.
"Con thật sự muốn làm rõ?"
Thu Minh Nguyệt nhếch mi. Lời này của lão thái quân chính là một từ hai nghĩa đó. Thực rõ ràng, hôm nay lão thái quân tới đây, chính là đã biết rõ sự tình. Vừa rồi vội vàng chạy tới, nếu không phải nghe thấy Thu Minh Ngọc nói ra từ ngữ thô tục, lại thấy đại phu nhân dùng gia pháp với Trầm di nương thì cũng đã không phẫn nộ. Lúc này không có vạch trần, bất quá là muốn giữ lại chút mặt mũi cho đại phu nhân. Nếu hôm nay đại phu nhân muốn tính toán chi li, như vậy là tự rước lấy nhục.
Đại phu nhân không phải ngu ngốc, tự nhiên có thể hiểu ánh mắt đầy thâm ý của lão thái quân. Nhưng bà cố chấp cho rằng là nữ nhi của mình bị ủy khuất, mặc dù lão thái quân bất công, cũng không thể dung túng thiên vị cho Thu Minh Nguyệt, cho nên lòng quyết định, nói "Đương nhiên muốn làm rõ."
Thu Minh Ngọc cẩn thận kéo kéo ống tay áo của bà, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên chút bối rối, rõ ràng là chột dạ. Đại phu nhân không phát hiện ra, cố chấp giằng co với lão thái quân.
Lão thái quân nhìn bà lúc lâu, mới thở dài nói.
"Tính tình bướng bỉnh của con, khó trách Khanh nhi..." Bà nói một nửa, lại dừng lại, sau đó lắc đầu.
"Con nếu muốn bàn lễ pháp, được rồi. Trầm di nương mặc dù là thiếp thất, nhưng dầu gì cũng là trưởng bối. Minh Ngọc là một tiểu bối, không tôn trọng Trầm di nương thì thôi, cư nhiên lại nói lời độc ác, muốn đánh đập nàng. Ta không biết, Thu gia từ khi nào có loại lễ pháp như vậy? Hay là, phủ thái sư giáo dục khác với người thường?"
Đại phu nhân bị lão thái quân nói khiến mặt hết trắng lại đỏ, hết đỏ lại trắng, nhưng cố gắng cứng rắn phản bác.
"Trầm thị bất quá chỉ là một tiện thiếp, Minh Ngọc là đích nữ. Con dâu chưa bao giờ nghe qua, có loại đích nữ phải thỉnh an với thiếp thất."
Tiện thiếp?
Thu Minh Nguyệt rũ mắt xuống, đáy mắt xẹt qua tia lạnh.
Lão thái quân nhíu mi "Ta hiện tại rốt cuộc hiểu được vì sao Minh Ngọc còn nhỏ mà lại độc ác như thế, thương tổn di nương. Nguyên nhân là do nó có mẫu thân như thế." Lão thái quân nói ra nhưng lời này căn bản không kiêng dè ai cả, trước mặt mọi người vân đạm phong khinh nói thẳng.
Sắc mặt Thu Minh Ngọc lập tức trắng bệch.