Nhữ Nam Hầu phủ cùng Dĩnh Vương phủ từ trước đến nay không bất kì giao tình nào, nhưng Sở Diệu ở Kinh thành nổi bật như vậy, Vô Song đã từng được nghe nói một chút sự tình về hắn .
Lão Dĩnh Vương qua đời sớm, Sở Diệu lúc mười một tuổi đã kế thừa tước vị.
Tính theo tuổi, Dĩnh Vương trong miệng cha xác thật là hắn, không thể sai được.
Đó không phải là giấc mộng đẹp của nàng trước khi chết, chỉ vì đền bù trong lòng tiếc nuối đi? Đến nỗi Sở Diệu loạn nhập, đại để là bởi vì không có thể rửa sạch oan khuất, phản bị hắn liên lụy toi mạng không cam lòng?
Vô Song đã sống mười sáu năm, là thật hay là mơ thì nàng còn có thể phân rõ.
Chỉ là, nếu thật sự trở về lúc trước, nhân sinh lại đến một lần, vì sao sự tình của cha cùng kiếp trước lại bất đồng?
Bất quá, kiếp trước nàng cũng không có trọng sinh a.
Ai nói lại tới một lần, sở hữu sự tình đều có thể không sai chút nào.
Suy nghĩ cẩn thận, tâm tình nàng lại thả lỏng, Vô Song dựa vào trong lòng ngực nương ngủ trưa. Khi nàng tỉnh lại, thì tỷ tỷ Vô Hà cùng biểu tỷ Hứa Bích Thu từ trường học về.
“Song Song hôm nay tinh thần hảo rất nhiều sao.” Vô Hà tiến đến mép giường, duỗi tay gãi gãi cái bụng tròn tròn của Vô Song.
Vô Song cùng Vô Hà tình cảm luôn tốt nhất,khi nhìn thấy nàng Vô Song còn kích động hơn khi thấy phụ thân Quân Thứ, nàng liền ngọt ngào kêu tỷ tỷ rồi hướng vào trong lòng ngực Vô Hà mà dụi đầu.
Vô Hà vừa mới qua mười ba tuổi, duyên dáng yêu kiều, giống như nụ hoa mẫu đơn tháng ba nở ra đẹp làm say lòng người. Bất quá, nàng là một đóa hoa dưỡng ở khuê phòng, tự nhiên không có nhiều sức lực.
Nàng sợ làm ngã muội muội của mình, hai chân đứng vững trên giường, đem Vô Song ở trên giường ôm lấy, thân mật mà thơm khuôn mặt nhỏ tròn củanàng, sau đó hỏi: “Ngươi mèo rừng đâu? Ngươi đặt tên cho nó chưa? Nhanh lên làm ta xem.”
Vô Song đáp: “Ta muốn gọi nó Đồng Tiền đâu.”
Cái rổ để ở chân giường, Vô Song lôi kéo tỷ tỷ tay, chân ngắn nhỏ dẫm đệm chăn, chạy nhanh đến đuôi giường đi chơi với mèo.
Cùng thân mật lại tự tại hai chị em so sánh, Đường Bích Thu mười bốn tuổi rõ ràng đã câu thúc rất nhiều.
Nàng hơi cúi đầu, quy củ mà ngồi ngay ngắn ở trên ghế, bên môi nở một nụ cười, e lệ mà lấy từ trong túi ra một kiện y phục nhỏ, nàng nói với Dương thị: “Dì, ngày hôm trước ta thấy Song biểu muội sau khi chơi đổ mồ hôi ướt xiêm y, ta nghĩ thêm một chút quần áo sẽ tốt hơn, nên đã làm kiện yếm cấp biểu muội.”
“Ngươi thật đúng là cẩn thận.” Dương Thị khen nàng, tiếp nhận cái yếm rồi xem và nói : “Này mèo?”
Vải hồng thêu một con mèo con ngây thơ chất phác, nó giơ chân lên cao phía trước, trên người hoa văn giống hệt như Đồng Tiền, cùng Quân Thứ mang về tới kia con mèo rừng y hệt như nhau.
“Lần trước đi Tây Sơn dạo chơi ngoại thành thời điểm, ngẫu nhiên gặp được mèo rừng, Song biểu muội thập phần thích, sau khi trở về cũng thường xuyên nhắc tới, liền thêu đi lên.” Đường Bích Thu nhỏ giọng mà giải thích nói.
“thật là có tâm hài tử.” Dương thị nói, “Chúng ta này liền cấp Song Song thay.”
Dứt lời nàng duỗi tay đem Vô Song kéo vào trong lòng ngực, tay chân lanh lẹ mà cởi áo nàng ra.
không hề phòng bị mà ở trước mặt mọi người đản ngực, Vô Song biệt nữu mà xoay người vào tường, mông quay ra ngoài.
Dương thị đem nàng vặn trở về, nhéo nhéo mặt mềm mại của nàng rồi nói: “Tất cả mọi người đều như vậy thương ngươi, hạnh phúc nhất chính là ngươi.”
Yếm còn không có mặc vào đâu!
Vô Song vội vàng cong eo hướng Dương thị trong lòng ngực trốn, có ý đồ che đậy những thứ không nên lộ ra ngoài.
“Ngồi xuống, đừng lộn xộn.” Dương thị đem nàng xách lên, “Bằng không nương như thế nào cho ngươi mặc quần áo. Ngươi nha, khi nào có thể học được giống Thu biểu tỷ giống nhau hiểu chuyện, nương liền có thể yên tâm.”
Đường Bích Thu vẫn duy trì ngoan ngoãn tươi cười, nhưng trong lòng lại có chút khổ sở.
Nếu có thể, nàng cũng không nghĩ như vậy hiểu chuyện.
Đường Bích Thu mẹ đẻ là Dương gia thứ nữ, nhà chồng dòng dõi tự nhiên không có Nhữ Nam Hầu phủ như vậy hảo. Công công là Quang Lộc Tự Thiếu Khanh, quan chỉ ngũ phẩm. Phu quân trung tiến sĩ sau bị ngoại phóng đến Vân Nam quá cùng huyện nhậm huyện lệnh, nhiệm kỳ nội gặp được lưu dân chi loạn, hai vợ chồng đều chết oan uổng.
Sau khi cha mẹ không còn, Đường Bích Thu trở lại kinh thành cùng tổ phụ một nhà sinh hoạt. Ai ngờ nàng bộ dáng xinh đẹp, thế nhưng làm bá phụ động tâm tư, tính toán đưa đi cấp Thượng Quan làm thiếp.
Đường Bích Thu chỉ có thể viết thư cấp nhà ngoại cầu cứu.
Dương gia chỉ có một đích một thứ hai cái nữ nhi, từ nhỏ cảm tình muốn hảo, Dương thị liền đem Đường Bích Thu nhận được bên người nuôi nấng.
Ăn nhờ ở đậu, nơi nào có tư cách không hiểu chuyện?
Dương thị đã nhiều ngày lo lắng cho con gái của nàng, do đó trong nhà có rất nhiều việc phải cần nàng làm chủ. Lúc này thấy Vô Song tốt hơn rất nhiều, liền quyết định dành thời gian làm chút sự tình. Vì thế kêu bà vú Lý mụ mụ của Vô Song lại đây, manh Vô Song ôm về tây phòng, lại làm cho Vô Hà cùng Đường Bích Thu cùng nhau qua làm bạn.
Vô Song cùng tỷ tỷ thân cận nhất, vẫn luôn dán ở Vô Hà bên người, xem nàng cùng Đường Bích Thu động thủ đưa cho Quân Thứ quà tặng Tết Trung Thu.
Đường Bích Thu chuẩn bị chính là túi thơm màu đỏ thẫm, nàng đem cùng màu ám kim thêu tuyến hai cổ ninh ở bên nhau, ở túi thơm thượng thêu một con tuấn mã. Nàng thêu tay cực hảo, tuy chỉ mới thêu đầu ngựa, lại đã có thể nhìn ra con ngựa trường tông phi dương mỹ tư.
Vô Hà làm cái phiến bộ, đồng dạng cũng là màu đỏ sẫm, hiển nhiên hai tỷ muội đã thương lượng muốn làm thành một bộ, chỉ là tay nghề của nàng không có tốt như Đường Bích Thu, vì thế bản thân dùng tường vân ám văn vải dệt, không lại hướng lên trên thêu hoa.
Do đó, Vô Hà thêu nhanh hơn.
Cất phiến bộ thu vào sọt kim chỉ, nàng lựa những mảnh vải vụn, đột nhiên nghiêng đầu hỏi Vô Song: “Dù sao thời gian còn nhiều, không bằng cũng cấp đại ca làm một cái, Song Song có chịu không?”
Vô Song cười gật gật đầu.
Trong miệng Vô Hà đại ca là Quân Thứ, đệ đệ Quân Niệm con trai độc nhất Quân Hành. Kiếp trước cho đến khi Vô Song xảy ra chuyện, Quân Hành vẫn là nam đinh duy nhất của Nhữ Nam Hầu phủ.
Bởi vậy, khi Dương thị qua đời, Quân Thứ lại bị thương nặng khó chữa, Quân Hành đương nhiên bị mang đến đại phòng, cũng cuối cùng thừa kế hầu phủ tước vị.
“không bằng chúng ta vẫn là một người làm một cái, ghép thành một bộ đi.” Vô Hà hướng Đường Bích Thu đề nghị.
Đường Bích Thu trên tay một đốn, gương mặt đỏ lên, biểu tình xấu hổ mà phản đối nói: “Ta đưa túi thơm cho hắn, kia giống cái gì.”
Vô Hà cười hì hì nói: “Có cái gì không được? Ta đại ca còn không phải là đại ca ngươi, tâm chính khôngsợ bóng dáng nghiêng, vẫn là này tâm bất chính, trộm nghĩ phải làm ta đại tẩu?”
Vô Song phụt một tiếng cười.
Kiếp trước Đường Bích Thu lại thật đúng là gả cho Quân Hành.
Đường Bích Thu thấy Vô Hà tỷ muội hai cái cùng nhau cười nàng, vừa thẹn vừa bực, ôm kim chỉ sọt đứng lên đi.
Vô Hà giữ lấy cánh tay nàng đem người kéo trở về, vui cười nói: “nói giỡn vài câu, thật đúng là bực a? Đại tẩu.”
Vô Song theo sát tỷ tỷ bước chân, cũng kêu một tiếng: “Đại tẩu ngồi, đứng mệt.”
Đường Bích Thu tức giận đến bỏ qua kim chỉ sọt, duỗi tay chọc vào các nàng chỗ ngứa, ba người ở sát cửa sổ, trên giường lớn nháo thành một đoàn.
Cho đến khi ba người nháo đủ rồi, thở hồng hộc mà ngồi dậy, mới nhìn đến một thiếu nữ khoảng mười một mười hai tuổi, mặc áo ngoài màu xanh ngọc, một tay cầm tay nải màu xanh nhạt một tay kéo thanh hoàng giỏ tre, dựa cửa mà đứng.
“ Kiều Tú Xảo ngươi đã trở lại.” Vô Song nhận ra đây là nha hoàn của mình,lại nhớ không được dáng vẻ của nàng là chỗ nào tới.
Vô Hà biết muội muội còn khó hiểu, tự động thay nàng hỏi: “Nhanh như vậy đã trở lại, khó được trở về, như thế nào không ở nhà nhiều thêm mấy ngày?”
Kiều Tú Xảo tuổi còn nhỏ nên trong lòng không dấu được chuyện, nhịn không được tố khổ nói: “ Ở nhà cũng không có gì tốt, lúc trước nghèo khổ, liền ta đi bán lấy tiền. hiện giờ, dùng tiền của ta mỗi tháng đưa đi tiền cấp ca ca cưới tẩu tử, thành thân thời điểm ta trở về ở vài ngày, thế nhưng ghét bỏ ta ăn nhiều lãng phí lương thực. Vì thế ta tức giận nên sáng nay trước khi đi, đem trong viện kia hai cây anhđào đã ra trái hái hết, một cái cũng không chừa đám không có lương tâm ăn, đều cấp người thương tiếc ta là đại cô nương, tam cô nương cùng phu nhân mang về tới nếm thức ăn tươi.”
Vô Song trong phòng một cái khác nha hoàn Hoa Triệu tiếp nhận giỏ tre đi ra ngoài, thực mau liền bưng trở về một mâm anh đào đã rửa sạch. anh đào so bình thường trên thị trường bán có chút nhỏ, hoàng trung mang hồng, cắn một ngụm ngọt mang toan, thập phần ngon miệng.
“ Kiều Tú Xảo không tức giận, chờ tương lai ta tìm cho ngươi có lương tâm hảo trượng phu.” Vô Song sợ chua, híp mắt hướng cầu Kiều Tú Xảo hứa hẹn, “Cũng cấp Hoa Triệu tìm.”
Hoa Triệu cùng Kiều Tú Xảo đều là bảy,tám tuổi liền được mua vào đi theo Vô Song, kiếp trước khi Vô Song xảy ra chuyện, các nàng đã hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi còn chưa gả chồng. Khi đó Vô Song đã tính toán xong, chờ chính mình gả đi, sẽ ở nhà chồng cho tìm các nàng đối tượng, ba người còn có thể ở cùng nơi.
Ai mà ngờ được, nàng còn chưa gả liền đã chết, cũng không biết sau này vận mệnh các nàng sẽ như thế nào.
Hoa Triệu thẹn thùng nói lời cảm tạ, Kiều Tú Xảo tính tình hoạt bát, có gan đưa ra yêu cầu: “Tam cônương, ngươi đến đem ta gả cho gần ngươi nhà chồng một chút, như vậy ta mới có thể không cùng ngươi tách ra.”
Vô Song miệng đáp ứng.
Vô Hà lại nhớ tới mặt khác một cọc sự, nghiêng đầu hỏi Đường Bích Thu: “Mấy ngày trước Quả Nhi không phải kêu người trong nhà đón về thành thân, nàng khi nào trở về, ngươi trong phòng muốn hay không thêm người?”
Đường Bích Thu lắc đầu: “không trở lại. Việc hôn nhân của nàng là do cha mẹ nàng định ra, nhà chồng cùng nhà mẹ đẻ của nàng đều là người Vân Nam. Ta niệm tình nàng luôn đối với ta tận tâm tận lực, liền đem thân khế cho nàng, lại cho nàng năm mươi lượng làm của hồi môn, làm nàng hảo hảo sinh hoạt, đừng cùng phu quân mà chia lìa. Việc thêm người nhưng thật ra không vội, dù sao chỗ đó ta còn có Diệu Nhi cùng Thường mụ mụ, cho nên vẫn không thiếu.”
Vô Hà cảm khái nói: “Ngươi nhưng thật ra thiện tâm, để lát ta kêu nương đem bạc đến viện của ngươi, lại cho ngươi mua hai cái lanh lợi tiểu nha đầu.”
“Nào có như vậy, ta là tự cho nàng, cùng dì không quan hệ.” Đường Bích Thu phản đối, “ Việc thêm người thì chờ trong phủ khi có yêu cầu mua người khi rồi nói sau, đừng chỉ vì ta mà mua riêng.”
“Ngươi luôn khách khí như vậy, nương đều nói, tiếp ngươi lại đây, chúng ta tựa như thân tỷ muội giống nhau ở chung, ngươi cũng đối nàng như là mẹ ruột giống nhau.” Vô Hà bất mãn nói.
Cho dù oán giận, ngày hôm sau hai vị tiểu thư vẫn là tay trong tay cùng nhau tới bồi Vô Song chơi.
Bất quá, túi thơm thêu trên tay Đường Bích Thu biến thành màu tử đàn, Vô Hà tấm tắc mân mê làm cùng sắc phiến bộ.
“Thu biểu tỷ, ngươi tự cấp đại ca ca làm túi thơm sao?” Vô Song phát hiện, ra vẻ khờ dại hỏi, “Cho cha ta cái kia còn không có làm tốt đâu.”
Đường Bích Thu liếc nhìn nàng một cái, nói: “Đừng nói bậy, đây là cấp dượng làm.”
Đầu nhỏ tròn xoe của Vô Song thò lại gần, đôi mắt to ngập nước cơ hồ dán đến trên vải dệt, sau khi quan sát một lúc lâu, phồng lên quai hàm lẩm bẩm nói: “Nhan sắc rõ ràng cùng ngày hôm qua khônggiống nhau, Thu biểu tỷ, đừng cho là ta còn nhỏ liền không hiểu.”
Vô Hà đem Vô Song ôm vào trong ngực, ôn tồn mà giải thích: “Nhan sắc là thay đổi, bất quá vẫn là cấp cha không sai. Lúc trước chọn màu đỏ sẫm, là vì phối hợp với thất hãn huyết bảo mã của cha,chính là sáng sớm hôm nay, người chăm ngựa phát hiện con ngựa kia…… Chết bất đắc kỳ tử. Ngươi là khôngbiết, cha nhưng xem hoá là bảo bối, cho nó ăn thức ăn gia súc đều khác với những con khác, không hề giống với những con khác. Chúng ta sợ hắn thấy vật đau buồn, mới quyết định đổi màu sắc, Thu biểu tỷ thêu đồ án cũng đổi thành mai trúc.”
Vô Song nghe được trong đầu ong ong vang lên.
Con ngựa chết bất đắc kỳ tử……
Chẳng lẽ nói, kiếp trước việc cha té ngựa không phải là ngoài ý muốn, mà là bởi vì ngựa xảy ra vấn đề?